Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 66: Mẫu thân không phải dễ trêu




- Phu quân, Diệp Ly ta từ nhỏ không cha không mẹ, cũng bởi vì có chút nhan sắc nên bị người nhớ thương, đã từng có đến vài lần nghĩ tới chuyện tự sát, cho nên phu quân hẳn có thể hiểu được, tại sao ta lại giả xấu, tất cả chỉ vì muốn tìm một nam nhân không quan tâm dung mạo của ta sống một đời một kiếp, phu quân mang đến cho ta cảm giác trước nay chưa từng có, cho ta cảm nhận được thứ gọi là nhà, tạ ơn phu quân.

Nghe Diệp Ly nói cảm động lòng người, Dạ Côn kém chút liền tin, lời này tuy đang than thân trách phận, nhưng vẫn không quên khen bản thân một chút, thật đúng là quá lợi hại, Dạ Côn ta còn không nhớ mình đã nói như vậy đây.

Nếu để cho phụ mẫu Diệp Ly biết, khẳng định bọn họ sẽ nổ tung, lại còn nói mình không cha không mẹ, ngươi là từ trong khe đá chui ra đấy à.

Nhan Mộ Nhi thầm nghĩ cô gái này thật lợi hại, nói còn thảm hơn cả mình, ta cũng thảm a, phụ mẫu đều mất, một mình đi theo sư phụ tu luyện.

Thế nhưng chuyện này không thể nói ra được, vậy mà để cho nàng chiếm chút thượng phong.

Xem ra so thảm, Diệp Ly đã chiếm một chút ưu thế.

Hai cô nàng này đã nói không ít lời, ý tứ muốn biểu đạt cũng không xê xích nhiều, hiện tại phải xem Dạ Côn lựa chọn như thế nào.

Thế nhưng trong lòng Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đang nghĩ, nếu như tên đầu trọc này không chọn mình, vậy thì chờ đấy!

Dạ Côn hiện tại cũng không biết chọn như thế nào, chuyện này đã nằm ngoài dự liệu của hắn rồi.

Đột nhiên, Dạ Tần lên tiếng đề nghị:

- Đại ca, nếu hai vị tẩu tẩu đều yêu thích đại ca, không bằng cưới cả hai người luôn đi.

Dạ Côn nghe xong nghi hoặc nhìn về phía đệ đệ, sẽ không thẹn quá hoá giận nói mát chứ, sao ta cảm thấy nụ cười kia của ngươi là kéo ra, bộ dáng rất miễn cưỡng a.

Đông Môn Mộng nghe xong ánh mắt sáng lên:

- Tần Tần nói không sai, cưới cả hai là được, song hỉ lâm môn.

Khóe miệng Dạ Côn giật một cái, mẫu thân, loại chuyện này có thể sử dụng song hỉ lâm môn để hình dung sao...

- Như vậy sao được.

Dạ Minh bên cạnh bỗng nhiên phản đối.

Đông Môn Mộng mày ngài ngưng tụ:

- Làm sao không được.

- Vậy... tại sao ta không thể?

Dạ Minh vô thức nói ra, biểu thị không phục.

Nhưng mà vừa mới nói xong, một cỗ sát khí lập tức tràn ngập toàn trường, toàn thân Dạ Minh phát lạnh, cười làm lành nói:

- Ta cảm thấy rất tốt, Mộ Nhi và Diệp Ly đều hết sức ưu tú, đến lúc đó hài tử sinh ra cũng sẽ không tệ, ha ha ha... ha ha... ha...

Tiếng cười của Dạ Minh càng ngày càng thấp, cuối cùng trực tiếp cúi đầu không nói.

Trong lòng Dạ Côn thở dài, lá gan của cha cũng quá mập rồi, thế mà nói ra những lời này, không sợ bị mẹ treo ngược lên đánh sao...

Đông Môn Mộng thu hồi khí tức trên người, liếc con mắt nhìn Dạ Minh, có bản lĩnh ngươi đi thử một chút...

Lúc này trong lòng Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi có chút kinh ngạc, ngàn vạn lần không nghĩ tới... mẫu thân đầu trọc lợi hại như vậy. Còn tưởng rằng chẳng qua là người bình thường, thế mà ẩn giấu đi khí tức của mình, nếu như không có một thoáng kia, sẽ không phát hiện ra được.

Đông Môn Mộng kỳ thật không chỉ là đang cảnh cáo Dạ Minh, cũng là muốn nhờ vào đó nói cho các nàng biết, vi nương cũng không muốn đùa giỡn với các ngươi.

Nếu như dám khi dễ Côn Côn nhà ta, đừng trách vi nương không niệm tình!

Côn Côn nhà ta ưu tú như thế, hai người các ngươi đừng hòng ức hiếp nó.

Đông Môn Mộng, chính là bá khí như thế, người tàn nhẫn không nói nhiều.

Đông Môn Mộng nở nụ cười xinh đẹp, nhìn Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi nói ra:

- Hai người đều gả cho Côn Côn nhà ta nhé?

- Mẫu thân!

Dạ Côn kinh hô một tiếng, mẫu thân đang làm cái gì vậy, ta sao có thể có hai lão bà được... tuyệt đối đừng, hai bà nương này có vấn đề a.

Đông Môn Mộng nghiêm túc nói:

- Côn Côn, con bây giờ còn nhỏ, hôn sự để mẫu thân làm chủ, trừ phi con không nhận người mẫu thân này.

Mẫu thân thế mà uy hiếp mình, sao có thể như vậy, mỗi lần đều nói ta còn nhỏ, chẳng lẽ cần phải qua lễ thành nhân mới biến lớn sao...

Huống hồ sao mẫu thân ngươi không cảm thụ tâm tình của đệ đệ một chút, cái gì tốt đều cho ta, Dạ Tần mới là con ruột của các ngươi.

- Đại ca, mẫu thân cũng là vì tốt cho ngươi, hai vị tẩu tẩu tướng mạo kinh người, đại ca cứ nghe theo mẫu thân đi.

Dạ Tần ngồi ở một bên hết sức tán thành chuyện này, trong lòng kỳ thật cũng không có ý tưởng gì, đại ca vẫn luôn ưu tú như vậy, cũng là cảm giác hai vị tẩu tẩu chiếm đại tiện nghi.

Nghe thấy đệ đệ nói như vậy, trong lòng Dạ Côn hơi an ổn một chút, đệ đệ trên phương diện tình cảm không thuận, làm đại ca đến lúc đó phải giúp đỡ một chút.

- Côn Côn, con là nam nhân, con phải tỏ thái độ trước.

Dạ Minh khẽ cười nói, kỳ thật trong lòng hâm mộ muốn chết, tại sao năm đó mình không có vận khí tốt như vậy, đến lúc này, cái gì cũng đừng nghĩ.

Dạ Côn còn có thể phản kháng thế nào, đành bất đắc dĩ nói ra:

- Nghe cha và mẫu thân an bài.

Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi nhìn biểu tình kia của Dạ Côn, không biết vì sao rất muốn đánh hắn...

Đông Môn Mộng rất hài lòng với thái độ của Dạ Côn:

- Mộ Nhi, Diệp Ly, các con thì sao?

Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi liếc nhau, tia lửa điện xoẹt xoẹt bắn tứ tán, phảng phất đều có thể nghe thấy âm thanh xì xì xì, hai cô bé này đúng là muốn phân chia cao thấp.

Càng đừng đề cập đến chuyện rút lui.

- Nghe mẫu thân.

- Mộ Nhi nghe mẫu thân.

Đông Môn Mộng vỗ thành ghế, đứng dậy vui vẻ nói:

- Được! Đều là con dâu tốt của mẫu thân, ngày mai liền thành hôn, phu quân, lại đến tiệm may mua thêm một bộ đồ cưới, không được... bảo người của tiệm may đến đây đo đạc cho Diệp Ly.

- Được, ta đi ngay.

Dạ Minh tranh thủ thời gian đứng dậy, một mạch từ đại sảnh đi ra ngoài, thế nhưng y chợt dừng bước, vì sao mình phải đi? Không phải còn có Tiểu Lăng và Trương Thiên Thiên sao?

Được rồi được rồi, không dám hỏi, vẫn nên thành thật một chút, bằng không một chút nữa lão bà sẽ nổi bão.

- Mẫu thân muốn tâm sự với con dâu một chút, các con ra sân sau chơi đi.

Đông Môn Mộng vẫn còn có chút chuyện muốn tìm hiểu, Nhan Mộ Nhi là phu quân giới thiệu, tính đáng tin cậy đi, nhưng Diệp Ly chẳng qua là Côn Côn tìm ở bên ngoài, có chút không yên lòng, sợ Côn Côn bị lừa.

Dạ Côn và Dạ Tần nhẹ gật đầu, hai huynh đệ đi ra sân sau.

Trên hành lang, hai huynh đệ duy trì bình tĩnh, người nào cũng không nói chuyện.

- Chúc mừng đại ca.

Dạ Tần khẽ cười nói.

Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ:

- Cảm ơn đệ.

- Đã có lúc ta nghĩ đến, hai huynh đệ chúng ta có thể tổ chức hôn lễ cùng một ngày, đó là sự tình vui sướng cỡ nào, đáng tiếc...

Dạ Côn cảm thấy đệ đệ càng ngày càng thương cảm, xem ra vẫn nên đi tìm Ba Uyển Thanh sớm một chút.

- Hay là ngày mai đại ca không cưới, chờ đệ tìm được Ba Uyển Thanh rồi cùng tổ chức luôn.

Dạ Côn khá sủng ái Dạ Tần, nếu như Dạ Tần là thân nữ nhi, đoán chừng còn sẽ có một đoạn bất luân chi luyến.

Dạ Tần đột nhiên vỗ Dạ Côn:

- Ta cũng không muốn bị tẩu tẩu đánh chết, đừng có hại đệ, hai vị tẩu tẩu là ước gì được gả ngay cho ngươi đấy.

- Các nàng à?

Dạ Côn lắc đầu, trong ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc.

Thế nhưng cái biểu tình này rơi vào trong mắt Dạ Tần, đó chính là thật sâu...

- Đại ca, không trang bức chúng ta vẫn là huynh đệ.

- Ây da, mấy năm không có giáo huấn ngươi, da lại ngứa đúng không.

- Ngứa hay không thì không biết, nhưng mái tóc này lại rất mượt.

Dạ Côn:...

Rất nhanh, hai huynh đệ liền phát ra tiếng kêu quỷ dị, truyền đến đại sảnh bên này.