Tên Háo Sắc Xấu Xa

Chương 14




"Cứu mạng a ——"

trong phòng Tôn Vô Kỵ phát ra một trận thét chói tai.

"Tiểu mỹ nhân, ngươi đừng kêu, dù thế nào cũng uổng phí hơi sức." Làm ơn, nơi này chính là nhà của hắn, địa bàn của hắn! Ai dám kêu trời can đảm tới phá hư "chuyện tốt" của hắn đây?"Ngươi yên tâm, ta sẽ dịu dàng đối đãi ngươi, ngươi nói có được hay không ?" Tôn Vô Kỵ khẽ động khóe miệng béo phính, cười lên, tròng mắt nhỏ hài lòng nhìn Hạ Dư.

"Cái tên heo mập chỉ biết dùng cặp chân kia đi chết đi, ta cảnh cáo ngươi, chớ đụng bản cô nương." Bị hắn nhìn đến da đầu tê dại, nàng hối hận không đem súng lục mang ở bên cạnh, bằng không khẳng định khi hắn thấy mấy cái lỗ trên đầu, ngay cả mình chết thế nào cũng không biết.

"Cô nương không nên nói chuyện ác độc như vậy, nhất cô nương xinh đẹp." Tôn Vô Kỵ mặt vẫn mang nụ cười dụ dỗ nàng."Đi theo Tôn Vô Kỵ ta sống qua ngày có cái gì không thích, ta bảo đảm nàng sẽ trở thành thập tứ nương của ta, đời này không lo ăn lo mặc."

" Thập tứ nương?" Oa ! Tên heo mập chết bầm này đã cưới"13" lão bà rồi sao! Nếu hắn đã có nhiều lão bà như vậy, vậy bao hết tửu lâu tầm hoan làm cái gì? Xem ra biểu hiện của Luân Tự Đông so với hắn tốt hơn nhiều.

"Đúng a! thập tứ nương ."Tôn Vô Kỵ cười."Ý của nàng như thế nào?" Thật ra thì căn bản cũng không cần nàng phải nói "Không" , hôm nay hắn là muốn cho Luân Tự Đông không thể không đội nón xanh .

"Nói giỡn."Hạ Dư bễ nghễ cười một tiếng."Chỉ bằng ngươi cũng muốn lấy ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ Luân Tự Đông giết chết ngươi sao ?" Vốn tưởng rằng lấy Luân Tự Đông ra làm lá bài uy hiếp hắn.

Không ngờ nghe nàng nói xong một phen, Tôn Vô Kỵ chống eo, cười như điên."Ha. . . . . . Ha. . . . . ."

Bị tiếng cười của hắn làm ù tai ,nàng chán ghét quát: "Heo mập chết tiệt, ngươi cười cái gì !"

"Ha. . . . . . , ta là cười nàng quá ngây thơ." Lời vừa nói ra, hắn như thể đã thừa nhận tước hiệu " heo mập chết tiệt" rồi."Nàng đại khái cũng không biết Luân Tự Đông vì cứu nàng , mà lúc này đang đi về phía sườn dốc đón nhận khiêu chiến của ta đi? Ha. . . . . . Vì để nghênh đón hắn một hán tử trọng tình trọng nghĩa như vậy, ta đặc biệt an bài mấy trăm tên cung thủ chờ hắn đi đến điểm hẹn !" Tôn Vô Kỵ thô tục cười lớn."Ha. . . . . . Chỉ cần hắn bước lên sườn dốc một bước, vạn tên cùng bắn, bảo đảm hắn chết không toàn thây."

"Cái tên heo mập thối, ngươi. . . . . ." Hạ Dư trong lòng so với lúc nãy càng khẩn trương, vừa nghe Luân Tự Đông có thể vì cứu nàng mà chết dưới vạn mũi tên, lòng nàng đau buốt như bị một nhát dao đâm trúng. Nàng hung ác nhìn chằm chằm Tôn Vô Kỵ, giống như muốn báo thù thay Luân Tự Đông.

"Mặc nàng nói gì, dù thế nào đi nữa hắn ——" Tôn Vô Kỵ gian mãnh nói."Chết chắc, hắn chắc hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ."

Lời nói còn quanh quẩn bên tai, bỗng chốc cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra.

"Ai nói ta hẳn phải chết."Luân Tự Đông xuất hiện trước cửa phòng, ánh mắt phẫn nộ nhìm chắm chắm Tôn Vô Kỵ, đáy mắt dấy lên hai ngọn lửa cháy hừng hực, làm người ta sợ."Người đáng chết là ngươi —— Tôn Vô Kỵ."

"Luân. . . . . .Luân Tự Đông?"Tôn Vô Kỵ vừa thấy kẻ địch lẽ ra phải chết không toàn thây đứng ở trước mắt mình, hắn như nhìn thấy quỷ khiếp sợ, cả người lạnh run."Ngươi. . . . . . sao ngươi lại ở đây? Ngươi không phải phải đi. . . . . đi tới sườn dốc nhận khiêu chiến sao?"Lúc này Tôn Vô Kỵ vừa nghi ngờ cũng sợ hãi, mọi nhân thủ trong nhà đều đã làm cung tiễn thủ, tới sườn dốc đối phó với Luân Tự Đông, cái tên khó dây dưa này lại ngoài ý muốn xuất hiện ở trong nhà hắn,vậy. . . . . . Vậy hắn chẳng phải là xong đời rồi sao , bảo hắn một người Xích Thủ Không Quyền đối phó với Luân Tự Đông, quả thật so với lên trời còn khó hơn !

"Tự Đông ——" bị Tôn Vô Kỵ trói chặt hai tay, hai chân Hạ Dư, kích động nhìn Luân Tự Đông, trong lòng của nàng tràn đầy cảm kích, cám ơn trời đất, hắn bình an vô sự.

Nghe nàng gọi, Luân Tự Đông đối với nàng càng thêm thương tâm."Hạ Dư, nàng yên tâm, ta sẽ thay nàng dọn dẹp cái này tên khốn kiếp, cũng thay Thiền nhi báo thù, không để cho nàng phải chết oan dưới cửu tuyền." Hắn hận thấu xương nhìn chằm chằm Tôn Vô Kỵ, ánh mắt sắc bén bức Tôn Vô Kỵ nhát gan lảo đảo lui về phía sau. . . . . .

"Thiền Nhi vì muốn phơi bày mọi âm mưu quỷ kế của ngươi, không tiếc liều mình. Hôm nay nếu ta không giết ngươi, sẽ phụ lòng Thiền Nhi dưới cửu tuyền" Luân Tự Đông tức giận vận sức chờ phát động.

Lãnh Thiền Nhi nàng. . . . . . Chết! Hạ Dư không thể tin nổi , Lãnh Thiền Nhi vì phơi bày âm mưu của Tôn Vô Kỵ mà phải hy sinh sao? Nhưng thấy tâm tình Luân Tự Đông kích động, nàng không thể không tin sự thật này. Mặc dù nàng cũng không thích Lãnh Thiền Nhi yêu mến Luân Tự Đông cuồng dại, nhưng dũng khí hy sinh vì tình yêu của nàng lại khiến tự đáy lòng Hạ Dư phải bội phục, thậm chí ấn tượng đối với nàng ta thay đổi rất nhiều, chỉ tiếc nàng đã qua đời, tất cả chỉ là hư vô.

Bị bức lui đến đường chết , đã không còn đường để trốn , Tôn Vô Kỵ hủng hoảng hươ quyền về phía Luân Tự Đôn. “Không phải ta để cho ngươi ngư vậy là bởi vì sợ ngươi!"

"Hừ!"Luân Tự Đông không đem những lời hắn rít gào coi thành chuyện gì to tát, ngược lại khuất tất cho hắn một đòn nghiêm trọng, đấm bên má phải một cú."Một quyền này là để tự ta giáo huấn ngươi ."

"Đáng ghét!" Tôn Vô Kỵ lau tia máu bên khoé miệng, chống người dậy phản kích.

"Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết!" Luân Tự Đông dồn đủ toàn lực vung một quyền, quyền này lực tay mãnh liệt, giống như toàn bộ tức giận của hắn bộc phát ở quyền này."Một quyền này là vì Hạ Dư."Hắn còn nói.

Một bên mắt Tôn Vô Kỵ bầm sưng to lên, mí mắt hoàn toàn không mở ra được toàn thân hắn giãy giụa bò dậy, ý thức cũng đã từ từ mơ hồ không rõ. . . . . .

Nhưng Luân Tự Đông cũng không vì vậy bỏ qua, hắn lạnh lẽo nói với Tôn Vô Kỵ : "Một quyền này là vì cái chết của Thiền Nhi!" Nói xong, giống như thạch phá thiên kinh hô một quyền dâng tặng cho hắn, âm thanh xương cốt va chạm rõ ràng có thể nghe, Tôn Vô Kỵ trúng quyền miệng phun ra máu tươi bất tỉnh tại chỗ ——

Dưới công kích dày đặc điên cuồng, Tôn Vô Kỵ đã sớm không ngừng ngã xuống đất, Luân Tự Đông cũng không nguyện dễ dàng bỏ qua cho đối phương, muốn cho hắn thêm một kích trí mạng.

"Dừng tay!Tự Đông." Hạ Dư ở bên xem cuộc chiến lại toát ra mồ hôi lạnh vội vàng ngăn Luân Tự Đông nhất thời xúc động lại."Chàng không thể giết hắn."

"Hắn đáng chết!"Luân Tự Đông căm hận nói.

"Hắn đáng chết, nhưng không cần chàng quyết định sống chết của hắn !Hôm nay hắn đã bị dạy dỗ cũng phải tiếp nhận quốc pháp chế tài, chàng cần gì phải tự thân động thủ giết hắn đây?"Hạ Dư lấy lợi & hại nói."Vì loại người như thế mà đeo trên lưng tội giết người, làm như vậy có đáng giá không?Lại nói nếu như chàng vì vậy mà chịu trách nhiệm, vậy ta nên làm cái gì? Chẳng lẽ chàng lại muốn nuốt lời, khiến ta sống một cuộc sống cô độc?"

"Ta ——" hắn rốt cuộc từ từ tìm về lý trí."Thật xin lỗi, ta quá kích động, cho nên mới ——" ảo não chính hắn suýt nữa bởi vì kích động mà tạo thành sai lầm lớn, vội vàng đi tới trước giường hẹp , cởi dây trói cho nàng.

"Tên khốn kiếp này không có thương hại đến nàng chứ ?Nàng có bị thương không?Đau không?"Luân Tự Đông đau lòng hỏi, đối với nàng thâm thiết quan tâm.

"Tự Đông, ta không sao, ta rất khỏe."Nàng mỉm cười nói.

"Thật." quan tâm nàng hơn chính bản thân mình, hắn tự nhiên không cách nào nhẹ nhõm an tâm."Nàng cũng biết ta lo lắng nhiều thế nào sao? ta nhận được thư khiêu chiến của tên khốn kia thì vừa nghĩ tới nàng rơi vào tay loại người vô sỉ này, lòng của ta như bị kiến đốt, hận không được lập tức cứu nàng nàng trở lại."

"Tự Đông ——"lệ nóng nhanh chóng trào lên, khiến tầm mắt nàng mơ hồ, một dòng nước ấm ngọt ngào chiếm lấy lòng nàng, nàng ôm chặt gáy hắn, dán vào trong ngực hắn."Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều tại ta quá tùy hứng, quá ngu ngốc mới làm hại chàng vì ta suýt nữa bỏ mạng, cũng hại Lãnh Thiền Nhi nàng ——" nói được đến đây, nàng bởi vì sâu từ trong tim đau lòng mà không thốt nên lời, ngửa đầu nhìn chằm chằm hắn, thiên ngôn vạn ngữ đều ở đáy mắt nhộn nhạo.

Luân Tự Đông dung hai cánh tay dịu dàng ôm chặt lấy nàng, hắn cúi đầu xuống đôi môi ướt át mếm mại quét qua cái trán của nàng, dọc theo gò má hôn lên nước mắt của nàng, sau đó hôn lên cánh môi làm hắn say đắm. . . . . . Cho dù nơi này là phòng ngủ của Tôn Vô Kỵ , hắn vẫn cảm nhận được khát vọng mãnh liệt đối với nàng trong lòng mình.

Nhìn gương mặt thanh tú mỹ lệ của nàng, hắn không khỏi nhẹ giọng: "Ta yêu nàng sâu như vậy, mất nàng, này mỗi ngày sau này đối với ta mà nói, đều khổ sở như bị lăng trì." Hắn thâm tình hỏi: "Nàng nghe rõ không? Hạ Dư, cũng không cần lời nói nhẹ nhàng rời đi, không cần đối với ta có điều hoài nghi, được không?"

"Sẽ không.Ta đồng ý với chàng, ta cũng sẽ không bỏ chàng lại."Hắn đả động lòng của nàng thật sâu, khiến nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn một đời một thế.

Chẳng biết lúc nào, khối "Bạch ngọc nhạn truỵ" tượng trưng cho con dâu Luân gia một lần nữa đeo trở lại trước ngực của nàng, một đôi Hồng Nhạn khắc trên đó giống như miệng ngậm trời cao sao tới chúc phúc, theo nụ cười hai người bọn họ thật sâu đậm tới mức tan không được.

Nước Ngõa Lạt nguyên là do một phần bộ tộc phía Bắc Trung Nguyên với Mông Cổ dựng thành, ở giữa được ngăn cách bới mọt con sông.

Minh Thành Tổ vào năm Vĩnh Lạc thứ ba, vì muốn làm dịu không khí căng thẳng ở vùng biên giới, đã tự mình chọn mỹ nhân đệ nhất trong cung gả làm vợ của Quốc vương mới lên ngôi của bộ tộc Ngoã Lạt, Chiêu Sa Nhạc. Quan hệ giữa hai nước có vấn đề, cho dù Chiêu Sa Nhạc trong lòng vạn phần không muốn, nhưng cũng không còn cách nào khéo léo từ chối, chỉ có thể cùng mỹ nữ này cử hành một hôn lễ vô cùng long trọng, biểu thị ý tốt đối với sứ giả triều Minh.

Đêm hôm nay sâu hơn, cảm giác nửa say nửa nồng, tân khách cũng từ hội trường trở về, Chiêu Sa Nhạc mới không tình không nguyện trở lại tân phòng, mặc hỉ bào đửng trước vách tường phòng tân nương đang thẹn thùng mong chờ hắn.

Hắn không khỏi thở dài, không biết cô gái Trung Nguyên này có cam tâm tình nguyện gả vào Ngõa Lạt hay không , hay là không cách nào kháng cự đành uất ức gả cho hắn. . . . . .

Hắn lúc này mới ở trong tối nghĩ kĩ, bên tai lại truyền đến tiếng gọi của tân nương."Tướng công, người ta chờ chàng thật lâu, chàng còn ở đó do dự cái gì đây? Mau vén khăn trùm đầu giùm thiếp, chúng ta uống rượu giao bôi a!" Không nghĩ tân nương tử này so với hắn còn nóng lòng hơn , liên tiếp thúc giục hắn.

"Ừ!" Không có biện pháp, dù sao hai người đã chính thức thành thân, nàng đã coi như là thê tử của Chiêu Sa Nhạc hắn, hắn sao lại nhẫn tâm cự tuyệt nàng đây? Không thể làm gì khác hơn là cầm gậy hỉ , từ từ mà đi tới cạnh tân nương, nhấc khăn trùm đầu lên.

Khăn trùm đầu được vén lên, theo quản tính rơi xuống mặt đất trong nháy mắt, lại thấy từ trong ống tay áo tân rút ra thanh chủy thủ sắc bén , không khách khí chút nào đâm tới trước mặt Chiêu Sa Nhạc.

Chuôi đao lạnh lẽo thức tỉnh cơn say của hắn, hắn nhìn tên thích khách một cái, lại kinh ngạc không nói nên lời.

Tân nương nhìn sau lưng hắn, tựa hồ cũng hết sức rung động.

"Chiêu Sa Nhạc!"

"Đỗ cô nương ——"

Hai người trăm miệng một lời gọi tên nhau, có vẻ hết sức kinh ngạc.

"Ngươi là Đỗ Nam Nam, Đỗ cô nương chứ?"Chiêu Sa Nhạc thật không thể tin được hai mắt của mình.

"Ngươi là Chiêu Sa Nhạc, trời ạ! Sao ngươi có thể là quốc vương nước Ngõa Lạt đây?" Nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nam nhân lịch sự nho nhã giống hắn , một chút cũng không giống loại vương tử này!

"Thật sự ta là Quốc vương ở đây, bởi vì trước đó vài ngày phụ vương của ta đã qua đời, vì vậy chọn ta lên ngôi." Chiêu Sa Nhạc tò mò: "Đỗ cô nương, vậy còn cô nương! Làm sao cô lại ——"

"Sao ta có thể nghèo túng như vậy sao?" Nàng phiền muộn ném chủy thủ lên mặt đất, nếu đã biết tân lang là người mình, như vậy không cần đến chuỳ thủ.

"Không, Đỗ cô nương, nàng đừng hiểu lầm ý của ta."Chiêu Sa Nhạc vội vàng giải thích."Ta chỉ là cảm thấy tương đối ngoài ý muốn, làm sao nàng lại xuất hiện ở nước Ngõa Lạt nước, hơn nữa còn biến thành tân nương của ta ?"Loại ngoài ý muốn như kỳ lai này, thật đúng là khiến người ta không thể nào tin nổi.

"Ai, " Đỗ Nam Nam nhàm chán ngồi xuống giường, ai oán nói: "Còn không phải là tên hoàng đế mắt mù họ Chu giống heo kia sao, không chọn ta làm hậu, cố tình sai khiến ta tới địa phương này ban cưới, thật không có mắt nhìn." Đem một bụng oán giận giải toả, cảm giác thoải mái hơn nhiều.

"Nhưng sao nàng lại muốn thích sát ta đây?" Chiêu Sa Nhạc mê hoặc nhìn nàng."Ngượng ngùng, ta nào biết ngươi là Quốc vương nơi này nha, " Đỗ Nam Nam cười cười."Ta cho là Đế Vương phiên bang nhất định là một ông già bụng phệ, mặt râu quai nón, vừa nghĩ tới mình phải ủy thân cho cái nam nhân bộ dáng như quỷ đó tay đã cầm chuỷ thủ tính toán lẻn rời đi." "Này —— hiện tại thế nào?" trong mắt Chiêu Sa Nhạc tựa hồ hiện lên một chút ý cười, ngụ ý."Hiện tại?" Đỗ Nam Nam an tâm nói: "Ngươi đã là quốc vương nước Ngõa Lạt, ta cũng không cần lo lắng nữa ! Chỉ là suy nghĩ kỹ một chút, lần này chúng ta‘ kết thân ’ thật là có chút không thú vị đấy!"

"Không thú vị?" Hắn cũng không cho là như thế ! "vốn là không thú vị."Nàng còn nói." Ngươi suy nghĩ một chút, người ngươi thích Hạ Dư cũng không phải là ta, mà ta vốn cho là mình có thể lên làm vương phi hậu cung nhưng lại không được như nguyện, quỷ thần xui khiến thế nào lại được ban hôn , thật sự có chút buồn cười, không phải sao?"

Nghe nàng vừa nói như thế, hắn không những không tán thành, ngược lại có vẻ lo lắng."Nhưng. . . . . .Nhưng nàng và ta đã bái đường thành thân rồi."

"Ai —— đây chẳng qua là nghi thức thôi, coi là gì đây?" Nàng cũng không biết Chiêu Sa Nhạc có tâm sự khác ."Chúng ta chớ miễn cưỡng ở chung một chỗ."

"Nhưng nếu sứ giả Đại Minh tới Ngõa Lạt thăm chúng ta, không thấy nàng, vậy. . . . . ."

"Cái này ngươi không phải lo lắng!" Đỗ Nam Nam thay hắn đưa ra chủ ý cùi bắp, một chút cũng không biết Chiêu Sa Nhạc đang lo lắng."Ngươi có thể giống bọn họ nói ta hồng nhan bạc mệnh đã chết rồi! Hoặc là mất tích, dù sao nói gì lý do đều được, nhất định qua loa tắc trách gì cũng phải qua."

"Nhưng ta ——" Chiêu Sa Nhạc muốn giữ lại nàng.

"Azz! có gì phải nhưng nhị đây? Ngươi có phiền hay không ?" Đỗ Nam Nam bị hắn đông một câu"nhưng" tây một câu"nhưng là" làm cho nhức đầu phiền lòng, khẩu khí cũng lớn.

Chuyện cho tới bây giờ, Chiêu Sa Nhạc luôn không có khiếu ăn nói cũng không có lựa chọn khác, hít một hơi thật sâu, bằng giọng nói thành khẩn, dịu dàng nhất nói với nàng: "Nhưng ta thật muốn lấy nàng làm vợ, cho dù nàng không có cơ hội trở thành phi tử trong cung, cũng là hoàng hậu nước Ngõa Lạt ta ! Để cho ta chăm sóc nàng cả đời, có được hay không?"

"Cái gì?" Nàng trừng trừng mắt, đối mặt với ánh mắt thâm tình của hắn, nàng lại cảm thấy tay chân luống cuống, sững sờ nhìn Chiêu Sa Nhạc , một câu cũng nói không nên lời.

"Ta nghiêm túc, quân vô hí ngôn." Chiêu Sa Nhạc gật đầu mạnh.

"Trong lòng của ngươi không phải thủy chung nhớ thương Hạ Dư sao?" Đỗ Nam Nam ê ẩm hỏi.

"Ta cùng với Hạ cô nương tách ra gần một năm, lại nói nàng đã làm vợ người, ta há có thể có mơ tưởng.Ngược lại nàng cùng ta có duyên gặp lại, chính là ông trời tác hợp cho, sao không quý trọng đây?" Chiêu Sa Nhạc cố gắng biểu đạt nội tâm của chính mình với nàng.

"Ngươi. . . . . .Ngươi đang đùa với ta sao?" Đỗ Nam Nam thụ sủng nhược kinh, mặc dù ngay từ lúc nàng mới quen hắn, đối với tác phong chính trực cùng phong thái hào hoa phong nhã hấp dẫn của hắn thực ngưỡng mộ, nhưng tự nhận cả đời nàng cô đơn bạc mệnh , cũng không dám hy vọng xa vời mình có cơ hội tìm được phu quân. Hôm nay Chiêu Sa Nhạc nàng sùng bái lại xuất hiện trước mắt nàng, cũng bày tỏ tình yêu với nàng? Này. . . . . .Đây tất cả đều là mơ hay sao?

"Ta tuyệt đối không đem chuyện hôn nhân ra làm trò đùa. Thành thật mà nói, ta vẫn cho rằng nàng là một cô gái đặc biệt."

"Ta đặc biệt? Không thể nào!" Nàng chỉ mũi mình, cười khổ nói."Ngươi biết không? Trước khi vào cung, ta chính là một nữ tặc ! Mà ta cả đời này sở học trừ trộm á..., giành á..., còn lại một mực sẽ không, giống như ta là một cô gái ‘ đặc biệt ’ vậy, ngươi vẫn thích?"

"Thích, ta thích."Hắn không chút nghĩ ngợi biểu đạt lời nói của lòng mình."Ta thích chính là nàng thẳng thắn, nàng cẩu thả, không câu nệ tiểu tiết . Hơn nữa ta tin tưởng bản tính của nàng thiện lương, cho nên luân lạc làm nữ tặc nhất định là tình hữu khả nguyên."

"Này. . . . . ." Nghe hắn tâm tình một phen, hạnh phúc ấm áp nở rộ nơi đáy lòng của nàng. Bình sinh lần đầu tiên có người tán thưởng nàng như vậy, săn sóc nàng, trước kia cùng nàng ở chung một chỗ với sư phụ, sư phụ không phải mắng nàng bổn thủ bổn cước nói nàng bát tự kém lại cầm tinh sao chổi, mới làm hại sư phụ không thể đại tài phát lộc. Ngày xưa bị sư phụ giáo huấn phạt nàng quét sân, mà nay có Chiêu Sa Nhạc quan tâm chăm sóc, nàng không khỏi cảm động nói không ra lời.

Thấy nàng thật lâu không có phản ứng, Chiêu Sa Nhạc tưởng lầm là nàng muốn cự tuyệt tâm ý của hắn, vì vậy nói: "Nếu như. . . . . . Nếu như nàng không muốn ở lại bên cạnh ta, làm thê tử của ta, như vậy ta cũng sẽ không cưỡng bách nàng, tất cả đều do chính nàng quyết định !"

"Chàng đùa gì vậy? " Đỗ Nam Nam khẩn trương kéo hắn tới ngồi bên cạnh mình, tương đối nghiêm túc hỏi: "Nếu như chàng đuổi ta đi, bảo ta sau này làm người như thế nào?" Nàng vươn cánh tay ôm chặt cổ hắn, tựa mặt vào lồng ngực hắn, nói nhỏ: "Về sau ta chính là người của chàng sao?"

Chiêu Sa Nhạc cười một tiếng, nhưng thái độ thành khẩn nói: "Ta nhất định sẽ chăm sóc cho nàng cả đời."

"Chỉ có một đời sao?" Nàng giống như cô gái có lòng tham không đáy, dựa vào trong ngực hắn làm nũng hỏi: "Chàng nói, đời sau chàng có hay không chăm sóc ta?"

Chiêu Sa Nhạc đần độn lại nhíu chặt lại chân mày trả lời: "Ta không biết được kiếp sau còn có thể gặp được nàng hay không!" Hắn không dám đem chuyện này tùy tiện bảo đảm.

"Uy ——" Đỗ Nam Nam nghiêm mặt, ngẩng đầu lên nhìn tên đầu gỗ trước mắt, không khỏi oán trách: "Chàng thật cũng không hiểu được thế nào là ‘ lãng mạn ’ !"

"‘ Lãng. . . . . . mạn ’? Cái gì là ‘ lãng mạn ’?" Hắn đâu có hiểu được loại danh từ mới trăm năm sau .

"Chàng ——" Đỗ Nam Nam ban đầu định sẽ nổi giận, nhưng ngược lại ….nàng từ từ hôn vành tai xuống cổ hắn, nhỏ giọng nói: "‘ lãng mạn ’ chính là cái này."

Chiêu Sa Nhạc ngây người như phỗng, cảm thấy trong lòng một hồi tê dại, một loại cảm giác hưng phấn bao phủ, hắn lập tức chiếm lấy hai vai của nàng, điên cuồng hôn mắt của nàng, mặt của nàng với môi của nàng, thậm chí ——

Đêm nay ánh trăng mê người, kiều diễm sắc xuân động lòng người, tình nồng ý mật , Đỗ Nam Nam hô hấp dồn dập, đốt đến đỉnh điểm cao nhất.