Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi

Chương 55




Về đến nhà, Tiêu Chước gửi những bức ảnh đã chụp được cho Tạ Ngạn Vinh để anh có thể điều tra từ con ngõ đó.

Tạ Ngạn Vinh nhìn thấy những bức ảnh này thì vô cùng ngạc nhiên, anh ta cảm ơn ríu rít, nói sẽ cẩn thận điều tra lại một lần nữa. Anh ta cũng nói với Tiêu Chước ba nghi phạm mà trước đây cũng đã được xóa hiềm nghi, lúc xảy ra chuyện bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm, biểu hiện và hành vi của cả ba cũng không giống như đang nói dối.

Chắc chắn ba vụ án này còn có điểm nghi vấn, tuyệt đối không phải tự sát, nhưng hiện giờ manh mối đều đã bị đứt đoạn, cảnh sát không tìm ra điểm đột phá nào cả, nên chỉ có thể kết luận là vụ tự sát.

Tạ Ngạn Vinh là một người nghiêm túc trong công việc và cũng rất yêu nghề, cho dù thế nào đi nữa anh ta cũng không muốn khép lại vụ án một cách không minh bạch như vậy. Quan trọng hơn là nếu vụ án cứ như vậy khép lại thì rất có thể sau này sẽ có thêm những nạn nhân khác.

Những bức ảnh mà Tiêu Chước gửi tới rất quan trọng, chỉ cần có thể điều tra ra rốt cuộc trong con hẻm đã xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ tìm ra được bước đột phá.

Chỉ là lúc này đã muộn rồi, muốn tra cái gì cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai.

Ngày hôm sau đi làm, Tạ Ngạn Vinh lập tức liên lạc với người phụ trách khu phố quán bar để lấy video giám sát toàn bộ con hẻm đó. Phố bar ​​mở cửa đến khuya, đang trong thời gian nghỉ ngơi, bên đó cũng không dám lơ ​​là, nói lúc lên ca sẽ gửi tư liệu qua ngay.

Tạ Ngạn Vinh cũng định đến trường học thêm một chuyến để nói chuyện với Ngụy Phong, không ngờ dưới chân cầu Thành Nam lại xuất hiện một xác chết không rõ danh tính, cấp trên đã cử anh ta đến hiện trường ngay lập tức, chuyện này chỉ đành hoãn lại.

*

Mười giờ tối, trước cổng khu giải trí Hoàng Thành, một chiếc xe thể thao màu xanh lam cool ngầu từ từ dừng lại.

Lúc các nhân viên nhìn thấy logo của chiếc xe, bọn họ lập tức thay đổi nụ cười, hòa nhã bước ra.

Cửa xe mở ra, Ngụy Phong vừa bước xuống xe vừa nghe điện thoại: “… Biết rồi, biết rồi, sao dám để mọi người ngồi đợi vô ích được, không nói nữa, tôi đến nơi rồi, tới ngay đây.”

Hôm nay là sinh nhật của cậu ta, gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, mạng còn sắp giữ không nổi nữa rồi, làm gì còn tâm trạng tổ chức sinh nhật, thế là cậu ta cứ nằm ì trong nhà không muốn đi đâu cả. Nhưng cũng không chịu nổi đám bạn nhà giàu cứ gọi điện cho cậu ta suốt, nói muốn tổ chức sinh nhật cho cậu ta, nhất định cậu ta phải đến, Ngụy Phong muốn từ chối cũng không được.

Dù đều là phú nhị đại nhưng giữa bọn họ cũng có sự phân chia giai cấp rõ ràng. Trong đám con nhà giàu này Ngụy Phong cũng không có gì nổi bật cả. Trước đây cậu ta vốn muốn chen chân vào cái nhóm này, nhưng bây giờ mới thấy thực sự rất vô vị, nhóm người này cũng chẳng phải có thành ý muốn tổ chức sinh nhật cho cậu ta, hiển nhiên chỉ muốn xem náo nhiệt.

Nhưng Ngụy Phong không muốn làm mất lòng bọn họ, việc làm ăn của gia đình cũng phụ thuộc vào những người này, cuối cùng chỉ còn cách lái xe đến.

Nhân viên quen biết Ngụy Phong, vội vàng đến chào hỏi, sau đó dẫn cậu ta vào phòng riêng.

Vừa đẩy cửa ra, màng nhĩ bị tiếng nhạc ồn ào chói tai làm cho đau nhói, mùi thuốc lá và mùi rượu hòa vào nhau vô cùng khó chịu.

Căn phòng rất rộng rãi sang trọng, trên bàn bày la liệt những chai rượu đắt tiền đám con nhà giàu lười biếng ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh bọn họ đều có một cô em xinh đẹp, vừa nói vừa cười, bầu không khí tởm lợm thối nát.

Ngụy Phong cũng là một dân chơi, nhưng cậu ta vẫn còn nhỏ, nên vẫn chưa tới mức đi quá giới hạn. Đặc biệt là gần đây tâm tình cậu ta không được tốt, nhìn thấy mấy thứ này cũng không có hứng thú gì mấy.

Cậu ta bước vào phòng, đè nén sự chán nản trên gương mặt, thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười, cậu ta nói: “Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu, để bày tỏ thành ý tôi tự phạt mình ba ly.”

Một đám con nhà giàu nghe xong đều vô cùng thích thú đồng loạt vỗ tay.

Sau khi tự phạt ba ly lại hát thêm vài bài, Ngụy Phong cảm thấy có chút chóng mặt, cậu ta đẩy cửa bước ra ngoài hít thở chút không khí.

Đứng ở cửa một hồi, Ngụy Phong ngẩng đầu lên, thấy bọn họ đang ở phòng 504. Sợ khi quay lại không tìm thấy phòng, Ngụy Phong ghi chú lại số phòng rồi đi tới nhà vệ sinh công cộng bên ngoài.

Hành lang được lót thảm, lúc bước đi ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy. Lúc đi đến cửa phòng vệ sinh, Ngụy Phong quay đầu lại, phát hiện hành lang trống không, không có một bóng người. Cậu ta có chút khó hiểu nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà đi thẳng vào phòng vệ sinh nam.

Phòng vệ sinh cũng rất yên tĩnh, là loại cảm giác không có một chút tiếng động nào, vô cùng kỳ quái. Đột nhiên trong lòng Ngụy Phong hoảng loạn bất an. Đồng thời, cùng lúc đó cậu ta cũng cảm thấy như đang bị ai đó theo dõi. Người đó đang trốn trong một góc, từ trong khe hở, ánh mắt sắc lạnh đang nhìn chằm chằm về phía cậu ta.

Ngụy Phong cúi đầu, tay chân lạnh ngắt, cảm giác lạnh lẽo bao trùm khắp cơ thể, con mắt kia như đang ẩn nấp khắp nơi, dưới sàn nhà, trên cửa nhà vệ sinh, trần nhà, nơi nơi đều có.

Trái tim cậu ta như bị một bàn tay bóp chặt, muốn hét cũng không thành tiếng, cậu ta không dám nán lại lâu nữa, bộ dạng chật vật chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Sau khi cậu ta thoát ra khỏi nhà vệ sinh, một bóng đen chợt xuất hiện, lập tức đuổi theo cậu ta.

Hành lang vẫn trống trơn, Ngụy Phong chạy trở về phòng 504, nhìn qua tấm kính thủy tinh trong suốt cậu ta phát hiện không có ai bên trong. Cậu ta giật mình lùi lại, xác nhận đây chính là phòng 504. Nhưng quả thực bên trong không có một bóng người, vô cùng tĩnh lặng. Như thể lúc cậu ta đi vệ sinh, đám người đó đã bỏ về sạch rồi vậy.

Ngụy Phong chợt phát giác có điều gì đó không ổn nên không dám suy nghĩ lung tung, cậu ta bước đến thang máy, thầm muốn mau chóng rời khỏi đây.

Sau khi bước vào thang máy, Ngụy Phong ấn lầu một, rồi ấn nút đóng cửa. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Ngụy Phong thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, có một bàn tay thò vào, chặn lấy cánh cửa thang máy đang từ từ đóng lại.

Trái tim còn chưa kịp trở lại lồng ngực của Ngụy Phong lại bị kéo lên cổ họng. Cửa thang máy bị hai bàn tay tái nhợt mở ra, Ngụy Phong thở hổn hển, đầu óc trống rỗng, vừa nhìn thấy khuôn mặt bên ngoài thang máy cậu ta càng hoảng hơn, lập tức lao ra khỏi thang máy đi tới cầu thang bộ.

Cậu ta trốn đi rất nhanh, đèn trong hành lang lập lòe rồi tối mịt, xung quanh u ám âm trầm, giống như đây chính là hành lang dẫn đến địa ngục.

Không biết chạy được bao xa, cuối cùng Ngụy Phong cũng chạy ra khỏi quán bar. Cậu ta muốn lái xe rời khỏi nơi này thật nhanh, nhưng khi sờ vào túi mới phát hiện chìa khóa xe đã mất.

Cậu ta bàng hoàng nhìn xung quanh, mới phát hiện còn đường tấp nập người qua lại vừa rồi, lúc này lại vắng tanh không một bóng người, thậm chí trong quán bar cũng không có một nhân viên nào cả.

Ánh đèn neon lộng lẫy, những tòa nhà cao tầng trên mặt đất, trong phút chốc cả thành phố biến thành một thành phố trống rỗng, không có sự sống, chỉ có u ám.

Điều đáng sợ hơn nữa là cảm giác kỳ lạ giống như bị con thú nhòm ngó lại đang tiến lại rất gần, như thể nó sẽ nuốt chửng cậu ta trong giây lát.

“Cộc cộc cộc …”

Cậu ta nghe thấy có tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

Ngay cả dũng khí quay đầu lại nhìn cũng không còn nữa, sắc mặt Ngụy Phong tái nhợt cậu ta trợn to hai mắt, bỏ chạy về phía trước. Cậu chạy ngang qua phố bar, cửa quán bar mở toang, tiếng nhạc xập xình, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng một người nào cả. Chạy qua khu dân cư, đèn trong khu dân cư đều đã tắt, không có phòng nào sáng đèn.

Cậu ta chạy không nổi nữa, lúc này hai chân chùn xuống như đeo chì. Ngụy Phong cúi người, hai tay chống đầu gối thở hổn hển, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Màn đêm tĩnh lặng, mây đen trên trời cuồn cuộn, xa xa là ánh đèn neon, ánh sáng mờ ảo càng thêm héo hắt. Mọi thứ xung quanh im lặng, tất cả âm thanh đều âm thầm bị khuếch đại, Ngụy Phong căng thẳng, chợt cậu ta nghe thấy thanh âm “cộc cộc cộc” ngày càng tiếng sát mình.

Sức cùng cực khiến cho dũng khí của Ngụy Phong tăng lên rất nhiều, con đường bí ẩn giống như lối đi đến địa ngục, nhưng cũng có thể chỉ là tự mình dọa mình.

Nghĩ như vậy, cậu ta cắn răng quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của con quái vật, cho dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cậu ta vẫn kinh hãi trợn to hai mắt, ngã ầm xuống đất.

Đứng sau lưng cậu ta là một con quái thú có bộ dạng kỳ dị. Con thú dữ có khuôn mặt đáng sợ, thân như một con rắn khổng lồ, toàn thân phủ vảy, đuôi nó rất dài, chop đuôi nhọn như móc câu, tứ chi khỏe mạnh, móng vuốt dài sắc nhọn, lòe lòe sáng. Đầu nó giống con báo, con ngươi lạnh lùng, trên đầu có sừng dài, đang nhìn chằm chằm về phía cậu ta, tựa như bây giờ Ngụy Phong chỉ là món đồ chơi trong lòng tay nó.

Cảm nhận được ánh mắt của Ngụy Phong, con thú hung dữ nhe răng trợn mắt, lộ ra cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn, có thể tưởng tượng được nếu bị nó cắn một cái, hàm răng sắc nhọn đó sẽ dễ dàng xé xác cậu ta ra thành từng mảnh.

Ngụy Phong vốn định từ bỏ vùng vẫy, nhưng dưới sự hãi hùng, theo bản năng, cậu đứng dậy tiếp tục chạy trốn, vừa chạy vừa khàn cả giọng kêu cứu, vừa suy sụp vừa tuyệt vọng.

Con thú dữ đứng tại chỗ, nhìn Ngụy Phong bỏ chạy, nó cũng không vội, không có ý định lập tức đuổi theo.

Một lúc sau, nó hơi nghiêng đầu, cười toe toét hỏi: “Đây là người cậu thích à?”

Xung quanh nó không có ai cả, cứ như thể đang nói chuyện với không khí. Đột nhiên, trong không trung vang lên một giọng nói trầm thấp có chút áy náy: “Lúc đó tôi bị mù, không phân biệt được.”

*

Ngụy Phong chạy cả đường không dám dừng lại, trên đường có mấy cửa hàng vẫn còn đang sáng đèn, nhưng trong quán vắng tanh không một bóng người. Cậu ta chạy rất lâu, rất lâu, như không biết mệt mỏi, đang lúc tuyệt vọng cực hạn, cậu ta đột nhiên nhìn thấy trước mặt xuất hiện một bóng người.

Giống như nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối, cậu ta lập tức chạy đến tóm lấy người đàn ông trước mặt.

Tạ Ngạn Vinh tăng ca đến tận khuya, vừa bước ra khởi cục cảnh sát chuẩn bị tan làm thì đột nhiên bị một cánh tay từ đằng sau níu lấy. Cũng không biết là ai từ đâu đến, Tạ Ngạn Vinh bị dọa một vố, anh ta quay người định ra tay chống trả thì mới nhận ra người đó là Ngụy Phong.

“Sao cậu lại ở đây?” Tạ Ngạn Vinh khó hiểu. Hôm nay anh ta bận đến tối mắt tối mũi, định ngày mai sẽ dành ra chút thời gian đến trường học tìm cậu ta, không ngờ cậu ta lại chạy tới tận cửa tìm mình.

Ngụy Phong đột ngột dừng lại, cảm giác mệt mỏi như bị núi đè xuống, cậu ta phải nắm chặt lấy Tạ Ngạn Vinh mới không ngã nhào. Sau khi nghe thấy đối phương lên tiếng hỏi, cậu ta cũng nhận ra Tạ Ngạn Vinh chính là người cảnh sát đã đến trường học ngày hôm đó, ngay lập tức cảm thấy như đã bắt được phao cứu sinh, sắc mặt cậu ta tái nhợt cầu cứu, nói: “Cảnh sát, anh! Giúp, giúp… giúp tôi có quái vật … ”

Cậu ta vừa nói vừa chỉ vào phía sau, khuôn mặt đầy vẻ hốt hoảng, không giống như đang nói dối: “Con quái vật cao hơn ba mét, vừa giống một con rắn lại giống như con báo. Nó đã bám theo tôi, muốn lấy mạng của tôi! Anh cứu tôi, tôi thật sự… không thể chạy thêm được nữa!”

Nói xong, cậu ta ngồi bệt xuống đất, tay chân đau nhức không thể nhấc lên nổi, nhưng đôi tay bám vào chân Tạ Ngạn Vinh vẫn không hề buông ra.

Dù sao cũng đã chạy một đoạn dài như vậy, cả con phố đều vắng tanh, Tạ Ngạn Vinh là người sống duy nhất mà cậu ta nhìn thấy vào lúc này.

Sau khi nghe thấy mấy lời này vẻ mặt của Tạ Ngạn Vinh vô cùng phức tạp, anh ta nhìn về hướng Ngụy Phong đang chỉ, nhưng không thấy gì cả. Nếu là trước đây, anh ta sẽ không bao giờ tin, nhưng anh ta đã trải qua một lần linh hồn thoát xác, bên cạnh còn có một Tiêu Chước không phải là người, Tạ Ngạn Vinh muốn không tin cũng khó.

Nhưng mà anh ta không đối phó được với quái vật gì đó, vì vậy anh ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi ngay cho Tiêu Chước nhờ giúp đỡ.

Ngụy Phong nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của Tạ Ngạn Lâm với người bên kia, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm vài phần, mong chờ hỏi: “Cảnh sát, anh đang tìm thiên sư trừ quỷ sao?”

Tạ Ngạn Vinh lắc đầu, với tư cách là fan cứng số hai của Tiêu Chước, anh ta đặc biệt tin tưởng vào cậu, tự hào nói: “Người mà tôi mời đến còn mạnh hơn cả thiên sư.”