Thả Tui Ra Khỏi Búp Bê Tềnh Dục!

Chương 6




Dù có là nam hay nữ thì vào lúc bị người ta gắt gao ôm từ phía sau, đều sẽ luôn có ý nghĩ muốn giãy dụa.

Cơ mà cậu lại không động đậy được.

Lớp vải chạm vào cổ Tạ Lê, lúc nhanh lúc chậm tuỳ ý cọ xát.

Cái thứ đang dựng thẳng kia khiến cậu rất không dễ chịu.

Đầu lưỡi người nọ đánh vòng trên sườn mặt cậu. Hai tay thì bắt đầu không an phận vuốt ve thắt lưng Tạ Lê.

“Ngừng…tay…” Tiếng hít thở dần trở nên dồn dập.

Đột nhiên, người nọ ngừng tay.

Muốn…làm cái kia rồi sao…Tạ Lê chầm chậm nâng mắt, vẻ mặt nghiêm trang thánh khiết, lông mi sợ hãi run nhè nhẹ.

Mẹ, con rất xin lỗi, nếu như có kiếp sau, con nhất định sẽ bảo vệ thật tốt Cúc nhi, dùng hết tấm lòng này để yêu nó…

Hở?!!! Này, anh qua bên kia làm gì thế!! Này!!

Diễn viên đại nhân Đàm Tự Thần chạy đi tìm bản hướng dẫn.

“Này!!! Anh làm gì thế!!! Hay là không được rồi!!?? Sao có thể buông tha cho tôi hả!! Anh có biết tôi đã vất vả chuẩn bị tinh thần lắm không?!!! Tâm lý phải chịu tất cả các loại ám chỉ khủng khiếp rồi thế mà cho tôi một khắc thần thánh vậy hả %※#@▼-”

Đầu bạn nhỏ Tạ Lê hình như bị cái gì linh tinh chui vào rồi thì phải….!?

Đàm Tự Thần vẻ mặt hộc máu hung mãnh bới đến bới đi trong thùng bưu kiện.

Y cúi tít vào trong rồi, cơ mà bản hướng dẫn của y đâu?!

Không có bản hướng dẫn chỉ rõ sao y dám dùng búp bê tình d*c?! Nhỡ y chơi hỏng mất thì sao còn có thể “Phốc phốc phốc” Tiểu Lê yêu dấu tiếp được nữa!!

Phải biết rằng y đã từng có một người bạn tiết kiệm tiền để mua một con búp bê tình d*c.

Kết quả vì tên kia tiêu hết gia sản mà đi ăn ké cơm y một tháng, còn chiếm luôn cả phòng bên cạnh của y.

Mỗi tối tên kia đều đại chiến ba trăm hiệp đến giường nhà y cũng cọt cà cọt kẹt — cuối cùng ngày người bạn kia dọn ra ngoài y đã tận mắt nhìn thấy con búp bê kia bị chơi đến hỏng!! (Bạn của mấy người thích xài búp bê đến hỏng ghê…)

(Hình như lại có gì linh tinh lạc vào chủ đề chính!?)

Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới này.

Không phải là XXX, cũng không phải là XXXX.

Mà là, rõ ràng đã nhìn thấy em, lại không mần tiếp được gì…

Đàm Tự Thần tận sâu dưới đáy lòng thầm thét gào.

Y tìm không thấy bản hướng dẫn thì xử thế nào giờ?! Chủ cửa hàng chờ gửi lại phải mất thêm ba ngày nữa thế nửa người dưới cua đồng của y xử thế nào giờ?!

Xử thế nào giờ!!!

Vì thế Đàm Tự Thần dục vọng thức tỉnh thương tâm đành phải vào nhà vệ sinh tìm người bạn cũ, bỏ lại Tạ Lê trợn mắt há hốc mồm.

“Anh ta sẽ không, bị mình nói trúng chứ…” Nhìn Đàm Tự Thần rời đi, Tạ Lê thì thào tự nói hỗn độn trong gió.

[Địa vị của Đàm Tự Thần trong lòng Tạ Lê: đáng khinh +1]

[Đàm Tự Thần thăng cấp]

Ngày hôm sau, Đàm Tự Thần lên weibo đăng một câu oán giận rầu rĩ, “Thiếu chút nữa đã hợp thể rồi -_-# phẫn nộ”

Ngay sau khi y post lên, tin này đã được đoàn fan chú ý y điên cuồng share, tất cả đều dính chưởng đến máu mũi phun tứ tung.

BOSS hoá ra là một đế vương công muộn tao! Trước kia thế nào lại không phát hiện ra!!

Các loại comt như bông tuyết ngập trời bay tới ào ào.

Giữa trưa Đàm Tự Thần lên weibo lần nữa, phát hiện cư nhiên có cả “Đại nhân! Chúng ta cùng nhau hợp thể đi!” “Cầu ảnh chụp lúc hợp thể!” “Đại nhân anh □ đi! Tuyệt đối hợp thể!” Đủ thể loại linh tinh làm khoé mắt khoé miệng y đồng loạt run rẩy trả lời….

Y đúng là não rút gân mới đi đem chân tướng nói ở cái nơi hỗn tạp này…

Ngay lúc Đàm Tự Thần định xoá bài, thì một comt cũng muộn muộn tao tao không kém xuất hiện khiến hai mắt y loé sáng, “Đại nhân, anh có thể làm từ việc nhỏ trước”

Đúng! Đàm Tự Thần vỗ đùi.

Lúc chờ bản hướng dẫn đến mình có thể ăn đậu hủ trước! Sàm sỡ cậu ấy, sàm sỡ cậu ấy! Sàm sỡ sạch sành sanh luôn!

Sau đó y ý chí chiến đấu sục sôi chỉ dùng một buổi trưa đem số công việc của một ngày KO đến hộc máu.

Cuộc sống quả thật tốt đẹp xiết bao.

Tạ Lê là bị sàm sỡ mà tỉnh.

Cậu đang ngủ trưa, đột nhiên chợt cảm thấy bé Tạ Lê của mình bị cầm lấy.

Kịch liệt di chuyển lên xuống.

Trong lúc ngủ mơ màng cậu trừng lớn mắt, nhìn từ trên bầu trời đầy mây có một bàn tay quái đản thò xuống bắt lấy bộ phận cua đồng của cậu, lúc đầu còn run run do dự, sau đó trước mắt cậu bỗng trắng xoá – bàn tay khổng lồ biến mất…

“Ba ba! Ba ba!” “Ba ba!”

Ai đang gọi cậu?

Một đám tròn tròn trắng trắng bay đến trước mặt cậu, vây quanh cậu múa lên múa xuống, “Ba ba, bọn con là tụi nhỏ ba phun ra nè ~”

Tạ Lê chớp mắt mấy cái, “Tụi nhỏ?”

Đoàn màu trắng trầm mặc, lúc mở miệng, giọng nói đã trở nên hết sức âm ngoan, “Dám đem chúng tôi phun đến vùng hoang vu dã ngoại để chúng tôi chết đi, người quá tàn nhẫn…Đền mạng đi….”

Tạ Lê, “A a a a a!”

Lại là mơ.

Phù.

Cậu thở phào, sau đó nhìn quanh.

Mọi thứ vẫn bình thường.

Cơ mà…

Tay Đàm Tự Thần còn đang đặt trên người cậu.