Thả Tuý Phi Thương

Chương 5




Tiêu Viễn Tuấn nằm dài trên xe ngựa, nghe bánh xe lăn tròn, nhớ tới lúc nãy hắn bị ép kí ấn tín, gần như bị Nguyên Thần Khanh kéo ra khỏi Vương phủ, trong lòng tràn đầy khuất nhục và không cam tâm.

Ra khỏi cửa đông Hoàng thành, Nguyên Thần Khanh liền cởi y bào trên người hắn, đổi thành y phục của thứ dân. Hiện tại cho dù có người phát hiện chiếc xe ngựa này có chút kì quái, cũng khó có thể nhìn ra hắn là Vĩnh An Vương.

Tiêu Viễn Tuấn căm tức nhìn nam nhân trước mặt vẫn làm ra vẻ vô sự, hai người đã nhìn nhau chằm chằm hơn nửa canh giờ, chỉ là một người mỉm cười ngưng mắt, một người trừng mắt tức giận.

Nam nhân ngồi tựa vào trên xe, cái bụng hơi ưỡn lên, mỉm cười, cuốn rèm cửa sổ bằng trúc bên người lên.

“Phong cảnh ngoại thành không tệ, nếu ngươi nhàm chán có thể nhìn cảnh ngoài cửa sổ”

Tiêu Viễn Tuấn như tìm được chỗ phát tiết, cả giận nói: “Ai muốn nhìn? Chán ngắt!”

“Sau này thỉnh nói chuyện với ta ôn nhu một chút” Nguyên Thần Khanh chậm rãi ngước mắt, sắc mặt trầm xuống.

“Tại sao?”

“Ngươi quên đã đồng ý với ta điều gì rồi sao?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Viễn Tuấn hơi nhăn lại, thật sự chưa từng gặp qua người nào vô sỉ như vậy, chuyên môn đạp mạnh vào chỗ đau của người khác.

Nguyên Thần Khanh làm như chưa có chuyện gì xảy ra, lại mỉm cười: “Thời tiết hôm nay có vẻ rất tốt, ngươi nói đúng không?”

“… Phải” Tiêu Viễn Tuấn nhắm mắt, cố gắng không dùng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu thời tiết tốt, vì sao ngươi còn sầu mi khổ kiểm (mặt mày rầu rĩ)?”

“Tâm tình ta không tốt”

“Ở bên ta mà tâm tình ngươi còn không tốt sao?” Nguyên Thần Khanh mỉm cười, như căn bản không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của hắn.

Tiêu Viễn Tuấn hừ một tiếng. Ép buộc người khác còn muốn người ta cam tâm tình nguyện, người này cũng quá vô lí.

Nguyên Thần Khanh thở dài: “Nếu ta không xuyên thủng lời nói dối của ngươi, hiện tại nhất định ngươi vẫn rất ôn nhu với ta phải không? Vì sao ngươi thà giả bộ đối tốt với người khác, cũng không chịu chân chính đối tốt với người ta vậy?”

Nếu không phải đã bị người này hãm hại, Tiêu Viễn Tuấn nhất định sẽ bị lời nói của y làm động tâm. Hắn ngẩng đầu nhìn Nguyên Thần Khanh, lạnh lùng nói: “Vậy phải xem người đó có đáng giá để ta đối xử ôn nhu hay không!”

“Trên đời này… có thể gặp được một người, hắn thích ngươi, ngươi cũng thích hắn là một chuyện rất hiếm. Lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều yêu nhau) dù sao cũng chỉ là thiểu số, trên đời phần lớn là si nam oán nữ. Nếu người mà ngươi thích đã có người trong lòng, ngươi lại không thể giương đao đoạt ái, không bằng theo ta cho rồi. Dù sao ta cũng rất thích ngươi” Y thuận miệng nói, cười dài nhìn Tiêu Viễn Tuấn.

“Nếu ngươi thật sự thích ta, sẽ đối xử với ta như thế này sao?” Tiêu Viễn Tuấn khinh miệt.

Nguyên Thần Khanh cười nói: “Kì thật ta tình nguyện ta không thích ngươi… Đáng tiếc chuyện tình cảm, không phải do ta muốn hay không muốn… Nó đã phát sinh từ lúc nào ta không hay biết….Nếu thích ngươi, ta đương nhiên phải nghĩ cách đoạt được ngươi. Vì sao ngươi không tin ta thích ngươi? Nếu ta không thích ngươi, vì sao còn phải hao tâm tổn trí để có được ngươi? Chỉ dựa vào loại thủ đoạn ngươi lừa ta này, nếu ngươi là người khác, ta đã huỷ dung mạo của hắn, cho hắn làm thái giám, ngươi có tin hay không?”

Tiêu Viễn Tuấn rùng mình, không nói nữa, đơn giản nhắm mắt giả ngủ, sau lưng lại đầm đìa mồ hôi lạnh.Nam nhân này… Có lẽ y không thích hắn, nhưng y muốn làm gì nhất định sẽ làm được…

Trừ bỏ uy hiếp và ép buộc, y còn có thể làm những gì?

Trong lòng tràn đầy chán ghét với Nguyên Thần Khanh, cũng hiểu được đã rơi vào tay y, thì đành phải nhẫn nại mà thôi.

Chờ ngươi sinh hài tử, ta nhất định sẽ cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong…

Tiêu Viễn Tuân im lặng siết chặt tay.

Thời tiết nắng nóng, rất nhanh đã mưa xuống.

Nguyên Thần Khanh buông màn trúc xuống, mưa bên ngoài đánh lên rèm trúc, phát ra tiếng vang sàn sạt. Có chút bụi mưa xuyên qua khe hở của rèm trúc bay lên mặt y. Hắn mỉm cười với Tiêu Viễn Tuấn, đổi chỗ, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Viễn Tuấn.

Tiêu Viễn Tuấn chán ghét dịch ra xa một chút.

“Nóng không? Ngươi đổ nhiều mồ hôi quá!” Nguyên Thần Khanh lấy khăn tay lau người hắn, Tiêu Viễn Tuấn muốn tránh ra, nhưng tầm mắt vừa chạm tới vẻ mặt nghiêm khắc của Nguyên Thần Khanh liền ngừng lại, khuôn mặt hắn hơi nhăn nhó.

“Đừng làm vẻ mặt này” Nguyên Thần Khanh mỉm cười, lau mồ hôi cho hắn, rồi cất cái khăn tay đẫm mồ hôi vào trong ngực, cao giọng nói với xa phu đang đánh xe: “Triệu đại thúc, sắc trời đã muộn, nhìn phía trước có khách điếm không, chúng ta nghỉ trọ lại đi.”

Nghe thấy lời nói của Nguyên Thần Khanh, Tiêu Viễn Tuấn vô cùng ân hận.

Sớm biết tìm nam nhân khác thì tốt rồi, lại tìm phải tên hồ li thúi âm hiểm này.

Từ lúc phát giác ra sự âm hiểm độc ác của nam nhân này, Tiêu Viễn Tuấn không khơi dậy nổi hứng thú với bất kì cử động thân mật nào, cho dù không phải vì đào tẩu thì cũng hận không thể chia phòng ngủ.

Nhưng Nguyên Thần Khanh dường như nhìn được ý nghĩ của hắn, sau khi đến khách điếm, liền nói Tiêu Viễn Tuấn là đệ đệ của y, mắc trọng bệnh, phải ở bên cạnh chăm sóc, muốn chủ quán sắp xếp một gian thượng phòng.

Phòng gian chuẩn bị cho phu thê, chỉ có một cái giường lớn.

Chẳng lẽ Nguyên Thần Khanh muốn dụ dỗ hắn sao?

Tiêu Viễn Tuấn thầm cười lạnh, chỉ dựa vào vẻ ngoài của Nguyên Thần Khanh thì còn không thể khiến hắn phát tình được, huống chi y và Sở đại ca cũng không đặc biệt giống…

Tiêu Viễn Tuấn hơi chút hoảng hốt, lúc này nghĩ tới Sở Phong Lạc, lại không thể phát hiện hắn và Nguyên Thần Khanh có chỗ nào giống nhau, đại khái là vì vô luận ra sao Sở đại ca cũng sẽ không âm hiểm như y, cuối cùng hắn cũng tách biệt được hai người.

Nhưng khiến cho hắn hoảng sợ là, người nam tử mà hắn cho là có dấu ấn sâu nhất trong tim hắn, lại dần dần mờ nhạt trong lòng.

Có lẽ vì quá lâu không gặp hắn chăng? Nếu không thì tình yêu sâu đậm như thế, sao có thể nhanh chóng quên đi…



Ăn xong cơm chiều, tiểu nhị đã nấu nước tắm rót vào mộc dũng trong phòng. Mộc dũng rất lớn, mấy thùng nước nóng được rót vào, cũng không được hơn nửa. Bởi vì Nguyên Thần Khanh trả nhiều tiền, cho nên tiểu nhị cũng không hề oán hận mà tiếp tục nấu nước.

“Ngươi tắm trước đi” Nguyên Thần Khanh nói.

Từ lúc mang thai, y liền cảm thấy lỗ chân lông toàn thân thường chảy ra chất nhờn ô uế, nên lúc tắm rửa y thường cố ý tắm lâu hơn một chút, nếu y tắm trước, chỉ sợ nước sẽ bẩn và lạnh mất.

Tiêu Viễn Tuấn cũng không từ chối, tắm xong liền lên giường. Vì muốn khó xử Nguyên Thần Khanh, hắn dạng chân dạng tay thành hình chữ 大, muốn chờ Nguyên Thần Khanh tắm xong sẽ không có chỗ ngủ.

Nghĩ đến phải đồng sàng cộng chẩm với một kẻ vô cùng đáng ghét, Tiêu Viễn Tuấn không thể ngủ được,thầm lo lắng Nguyên Thần Khanh có thể vì báo thù, mà thừa dịp hắn đang ngủ xâm phạm hắn không.

Không biết qua bao lâu, Nguyên Thần Khanh vẫn chưa tắm xong. Tiêu Viễn Tuấn nhịn không được nhíu mày, ác độc nghĩ, tắm cũng phải tắm lâu như vậy, y sẽ không chết đuối chứ?

Ý nghĩ chợt loé qua, không biết vì sao lại bắt đầu lo lắng, lăn qua lăn lại, cũng không ngủ nổi. Thình lình hắn nhảy dựng khỏi giường, bước nhanh đến trước phòng.

Trong mộc dũng không có bóng người, nước cũng không còn bốc hơi nóng.

Hắn đột nhiên có dự cảm xấu, đi đến trước mộc dũng.

Thân thể vốn phiếm màu khoẻ mạnh nổi dập dềnh trên mặt nước, chỉ có thể nhìn thấy một bên khuôn mặt, tay chân của nam nhân vô lực nổi trong nước, như đang bay bồng bềnh.

Chết rồi sao.

Chẳng lẽ thân thể hắn từng âu yếm, cứ như thế chết đi?

Mắt hắn đột nhiên cay xót, gần như lập tức kéo nam nhân ra khỏi nước, cho y nằm trên đầu gối của mình, ép nước trong bụng y ra.

Nước mới lạnh hơn phân nửa, có thể thấy được y còn chưa bị chìm lâu lắm. Người nam nhân ướt sũng như trẻ sơ sinh.

Tiêu Viễn Tuấn dùng đôi tay run rẩy thử hơi thở của y, may mắn, còn có chút hô hấp.

Trong chớp mắt, tâm khôi phục khỏi đau đớn không thể hô hấp, hắn kề sát đôi môi nam nhân, chậm rãi truyền hơi thở của hắn cho y.

Cảm thấy sắc mặt nam nhân khôi phục vẻ đỏ ửng, hắn mới nhớ là còn chưa lau sạch nước trên người y, vì thế ôm nam nhân lên giường.

Không biết là Nguyên Thần Khanh quên hay là cố ý, sau khi rời khỏi vương phủ cũng không ép hắn uống mê dược, lúc này hắn đã khôi phục một ít lực khí võ công, muốn ôm nam nhân này cũng rất dễ dàng.

Đặt Nguyên Thần Khanh lên giường, dùng chăn đệm chà lau lung tung bọt nước trên người y, Tiêu Viễn Tuấn ném chăn đệm ướt đẫm xuống chân giường, cởi y phục của mình choàng lên người Nguyên Thần Khanh.

Lúc này, sợ hãi đã qua, Tiêu Viễn Tuấn mới bỗng cảm thấy chuyện Nguyên Thần Khanh đột nhiên ngất xỉu trong mộc dũng vô cùng kì quái, theo lý thuyết thân thể y rất khoẻ mạnh, sẽ không tắm một cái đã hôn mê, chẳng lẽ là vì mang thai?

Ngày đó Sở đại ca cũng từng đề cập đến chuyện này, Nguyên Thần Khanh chắc cũng đã nghe thấy, y rõ ràng biết sinh hài tử tất yếu phải gánh chịu mạo hiểm thương thân, nhưng y vẫn quyết định sinh hài tử…

Tại sao? Tại sao y lại chịu làm một việc hoàn toàn vô ích với y?

Chẳng lẽ… Y thật sự thích hắn?

Tiêu Viễn Tuấn run rẩy vươn tay, vuốt ve mái tóc mềm mại của nam nhân.

Quan hệ giữa bọn họ vẫn rất tốt, cho dù nam nhân biết y đã mang hài tử, bị hắn lợi dụng, nhưng vẫn không thể hiện ra dáng vẻ rất tức giận, chỉ có tối hôm đó hơi thất thố một ít.

Tuy là do hắn lừa y, nhưng y có thể khôi phục bình thường nhanh như thế, nhất định là vì y rất yêu hắn.

Tâm tình Tiêu Viễn Tuấn bình tĩnh lại, dần dần cảm thấy Nguyên Thần Khanh mang hắn đi, là luyến tiếc rời xa hắn, tuy đã nói ra những lời ghê tởm, nhưng y cũng không hề làm thật.

Trong lòng đột nhiên có một cảm giác kì lạ, tuy nam nhân này giảo hoạt, nhưng giảo hoạt đến vô cùng đáng yêu, còn sự tức giận của hắn chỉ là một sự tổn thương tự trọng tẻ nhạt, còn trút giận lên người y.

Lúc này là mùa nực, khách sạn không cung cấp chăn đệm dày. Tiêu Viễn Tuấn sờ sờ cái chăn mỏng manh, nhíu mày, ra cửa phòng nhờ tiểu nhị mang lên một bộ chăn đệm mới, choàng lên người nam nhâm.

Thân thể nam nhân ngâm nước lâu nên hơi xanh trắng, dáng người vẫn thành thục như trước, so với thân thể thiếu niên ngây ngô của hắn, càng khiến nữ nhân động tâm.

Tiêu Viễn Tuấn đột nhiên cảm thấy bụng dưới hơi nóng ran, mạch máu của bộ phận nào đó trên cơ thể dần dần căng phồng, thậm chí hắn có thể cảm nhận máu huyết đang ngầm lưu động trong cơ thể.

Lúc này mà xâm phạm y thì thực hèn hạ, huống chi y còn mang thai, cũng không thể làm thêm cái gì với hắn. Tiêu Viễn Tuấn suy nghĩ, nghiêng người nằm xuống bên người Nguyên Thần Khanh.

Đêm mưa tuy có vài phần mát lạnh, nhưng không tiêu được khô nóng trong lòng Tiêu Viễn Tuấn. Giơ tay sờ một cái, tính khí dưới bụng cứng rắn doạ người, muốn nhẫn nhịn, lại không cách gì ngủ được.

Hắn đang lăn qua lăn lại đếm cừu, đột nhiên nghe thấy một tiếng ngâm nga khe khẽ, nam nhân bên gối hơi cử động một chút.

Chỉ nghe ‘Ầm’ một tiếng, hắn cảm thấy não mình như nổ tung, đánh xuống một tia chớp. Mà nam nhân như không hề hay biết, nghiêng người, hướng về phía hắn, thân thể vẫn hơi khom, lấy tay ôm ngang thân thể hắn, dựa vào trước ngực hắn.

“Thần Khanh? Ngươi ngủ rồi sao?”

Đáp lại hắn là tiếng hít thở đều đều bên người.

Khoé miệng Tiêu Viễn Tuấn co giật một chút, nhẹ nhàng nhấc tay nam nhân khỏi ngực mình, nhưng nam nhân lại động, lần này cả chân cả tay đều đặt lên, thế nhưng ôm luôn cả người hắn.

Tiêu Viễn Tuấn chán nản, xoay đầu muốn hỏi y có phải cố ý hay không, chỉ thấy đôi mày nam nhân hơi hơi nhíu lại, như đang chịu đựng thống khổ khó chịu, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tiêu Viễn Tuấn không kìm được hôn hôn y, đột nhiên lại vô cùng lo lắng, nếu lúc này Nguyên Thần Khanh tỉnh dậy, chẳng phải là xấu hổ muốn chết? Lo lắng nhìn chằm chằm y một lúc, phát hiện y không hề mở mắt, tim dần dần không đập nhanh nữa, nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi y.

Mưa vẫn rơi ngoài hiên, đan xen hoà lẫn thành một mảnh, đèn ngoài hành lang thắp sáng, xuyên qua song cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt không hẳn là vô cùng anh tuấn của nam nhân.

Trong ngực hắn đang ôm một người đang mang cốt nhục của hắn, người này ngủ rất an tường, hạnh phúc đời người có lẽ cũng bất quá như thế mà thôi.

Nam nhân này yêu hắn như vậy, nguyện ý thừa nhận thống khổ sinh hài tử vì hắn, sao hắn còn có thể nhớ đến Sở đại ca?

Ta sẽ dùng toàn bộ nỗ lực đối tốt với ngươi, mặc kệ khổ sở bi thương thế nào, cũng sẽ không để ngươi phải thống khổ… Những tranh cãi lúc trước, ta sẽ quên hết…

Tâm hắn tràn đầy ôn nhu, nhịn không được lại hôn môi Nguyên Thần Khanh.

Lần hôn môi này không còn khủng hoảng như trước, thầm nghĩ ngày mai sau khi y tỉnh lại, cảnh hai ngươi gặp lại sẽ thế nào. Lần này mặc kệ phải nói gì, hắn cũng muốn cùng y tâm tình, y cũng nhất định sẽ không tin, ai kêu chính hắn lừa y đâu?

Tiêu Viễn Tuấn cười khổ. Muốn ở bên nhau, nhưng không phải là tình yêu, nếu Thần Khanh biết tâm ý này của hắn, chỉ sợ còn tức giận hơn trước kia.

Nhưng y thích hắn như vậy…

Thích một người có thể vĩnh viễn không thích y.

Tâm Tiêu Viễn Tuấn đột nhiên đau đớn âm ỉ — kì thật, y và hắn cũng như nhau…

Hạ thể ngoan cường đứng thẳng, hắn rơi vào đường cùng đành phải dùng tay nắm lấy đầu dục vọng, nhắm mắt tưởng tượng, quyển hoạ mờ nhạt không rõ tung bay trong đầu, phảng phất như trầm luân trong biển sâu, hắn không cách nào nhớ được khuôn mặt mà hắn nghĩ sẽ vĩnh thế không quên.

Có lẽ… thật sự đã rất lâu không gặp Sở đại ca.

Tiêu Viễn Tuấn hoảng hốt, cảm nhận dịch thể ấm nóng bắn vào lòng bàn tay, trong lòng lại có cảm giác trống rỗng mờ mịt. Chẳng lẽ đoạn ái tình khắc cốt ghi tâm, đứt từng đoạn ruột này lại héo tàn nhanh như vậy sao?

Trời nhanh sáng, lại không buồn ngủ.

Có lẽ do ngâm nước lâu nên hư thoát, Nguyên Thần Khanh vẫn không tỉnh. Tiêu Viễn Tuấn cũng không đánh thức y, để y càng ôm chặt hắn.

Đang nghĩ có phải Nguyên Thần Khanh rất lạnh, trong chăn lại nóng bức đến mức làm hắn hít thở không thông, giãy dụa khỏi chăn, lại bị Nguyên Thần Khanh ôm càng chặt.

Trước kia hai người ôm còn bình an vô sự, hôm nay lại dị thường kì quái, chẳng lẽ bởi vì hôm nay chưa ôm y sao?

Tiêu Viễn Tuấn đã bị y uy hiếp trào phúng, cũng không muốn tự tác đa tình, chỉ nghĩ một lát, liền không nghĩ nhiều nữa.



“Rời giường!”

Không biết qua bao lâu, trong lúc mê mang hắn bị người kêu tỉnh. Thì ra, lúc sáng sớm tâm trạng hắn dần bình tĩnh, không biết thế nào mà đã ngủ say.

Tiêu Viễn Viễn ậm ừ một tiếng, mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt khinh thị của Nguyên Thần Khanh: “Giữa trưa rồi còn ngủ”

“Vậy giờ chúng ta phải đi tiếp sao?” Tiêu Viễn Tuấn cười cười,  không tức giận.

Nguyên Thần Khanh cổ quái nhìn hắn một lúc, mới nói: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Ngươi đi đâu ta sẽ đi đó, không phải ngươi muốn ta đi với ngươi sao?” Tiêu Viễn Tuấn vui vẻ hiếm có.

“Hôm nay không đi cũng được, dù sao đã trễ thế này rồi, đi nửa ngày mà không tìm thấy nơi ở trọ thì lại phiền toái.”

“Ừ”

Nhìn bộ dáng không nhanh không chậm của Tiêu Viễn Tuấn, Nguyên Thần Khanh lại có chút khẩn trương, do dự liếc nhìn hắn, lại do dự lúc lâu: “Ta… việc kia… tối qua đại khái là ta tắm quá lâu, nên mới ngất đi, không làm phiền ngươi chứ?”

Y nói phiền hắn chiếu cố y, hay là nói y ôm chặt hắn ngủ làm phiền hắn?

Hơn phân nửa là sau khi y tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ôm hắn ngủ, nên mới xấu hổ đi?

Tiêu Viễn Tuấn nhìn vẻ mặt uấn giận pha chút đỏ ửng của Nguyên Thần Khanh, tâm tình cực tốt. Kì thật hồ li làm nũng cũng không kì quái, càng làm nũng, càng có vẻ quyến rũ.

Bất quả quá thật hiếm thấy một người xảo quyệt như Nguyên Thần Khanh lúng túng.

“Phiền ta? Ngươi nói chuyện ngươi mơ mơ màng màng ôm ta, muốn ta nhất định phải ‘cho’ ngươi sao?” Tiêu Viễn Tuấn chậm rãi ngẩng mặt, vô tội nhìn y.

“Ta thật sự nói như vậy?” Nguyên Thần Khanh chấn động, nhìn chằm chằm mặt Tiêu Viễn Tuấn, không thấy có gì đáng ngờ, cảm thấy bất an, bất động thanh sắc hỏi: “Sau đó? Ngươi sẽ không ‘không đạo đức’ mà làm chứ?”

“Tự ngươi không cảm giác được sao?” Nghe ra được y nói móc, Tiêu Viễn Tuấn cũng không tức giận, giả bộ nghi hoặc hỏi.

Khoé miệng Nguyên Thần Khanh co giật: “Không làm thì tốt”

Sau cũng không nói tiếp, ngồi ở mép giường, dùng tay vuốt vuốt vạt áo, như đang phủi bụi ở mặt trên.

Tiêu Viễn Tuấn nhìn khuôn mặt hơi cúi thấp của y, đột nhiên cảm thấy một dòng huyết khí dâng lên ở bụng dưới, thẳng hướng đỉnh đầu, hai gò má nóng ran, đột nhiên có cổ xúc động kì lạ, muốn áp hắn ở trên giường, cho dù chỉ là đùa giỡn cũng tốt.

Hắn nhịn không được ép sát phía sau Nguyên Thần Khanh, ngưng mắt nhìn mảnh da thịt không được y phục che đậy của y, màu da tối qua còn bị bọt nước ngâm thành xanh trắng đã khôi phục thành màu sắc khoẻ mạnh vốn có, cổ áo lót màu trắng che đi tầm mắt từ cổ y xuống dưới.

“Ngươi đang làm gì?” Nguyên Thần Khanh giật mình quay đầu nhìn hắn.

“Ách… ta phát hiện người ngươi rất thơm, dùng hương liệu gì xông y phục vậy?” Tiêu Viễn Tuấn ho nhẹ một tiếng, lại nhịn không được nhìn chằm chằm cổ y, chỉ hận y phục y vì sao chỉnh tề như thế, thật muốn nhảy lên xé rách nó đi.

“Hương liệu?” Đôi mắt dài hẹp của Nguyên Thần Khanh hơi nheo lại, lập tức mỉm cười, “Ta dùng Quỳnh thương long tiên hương, Cô Tô Dao Kí phường mới ra, loại hương vị này thanh đạm nhã nhặn, nếu trong cung và vương phủ có thể sử dụng thì nhất định rất hợp….”

“Ừ, ta sẽ nói với thái giám lựa chọn phấn son trong cung. Dao kí phường cũng là do ngươi mở sao?” Tiêu Viễn Tuấn vô thức nói, càng lúc càng đến gần Nguyên Thần Khanh, tư thế gần như ôm y từ phía sau.

“Đương nhiên. Dao kí phường là Giang Nam đệ nhất hương liệu phường, dầu bôi tóc và hương hoa phấn son đều là tốt nhất.”

Y nói đến việc buôn bán thì mặt mày hớn hở, sắc mặt vô cùng sinh động, nháy mắt khiến người khác có ảo giác loá mắt. Tiêu Viễn Tuấn càng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, chỉ có tiếp cận y mới thoải mái.

“Bất quá ta cảm thấy hương vị này … hình như quá thanh đạm, không đủ ngào ngạt, như là cho nam tử dùng a” Tiêu Viễn Tuấn kề sát đầu vào cổ y, hít sâu hương vị chỉ thuộc về nam nhân này.

Như hít thuốc phiện, đã ngửi thì không thể ngừng lại…

Nguyên Thần Khanh không phát hiện sự bất thường của hắn, ngửi ngửi hương vị từ ống tay áo: “Tuy thanh đạm, nhưng mùi hương này có mang theo vị ngọt, nữ tử dùng cũng được. Bất quá, đích xác là hợp với nam tử hơn. Nếu dùng ở trong cung, có thể xông chăn gối khăn tay, giảm bớt chút hương phấn khí, mặt khác, hương này còn chống côn trùng rất tốt…”

“Thật thanh khiết ” Tiêu Viễn Tuấn thấp giọng nỉ non, “Ngửi rất thanh khiết.”

Nguyên Thần Khanh cuối cùng phát hiện bộ dáng trầm mê của Tiêu Viễn Tuấn, đôi mày nhíu sâu lại: “Ngươi dựa sát vậy để làm gì?”

Tiêu Viễn Tuấn phát hiện cổ họng mình hơi khàn khàn, ho nhẹ một tiếng: “Ta cảm thấy mùi vị này rất hợp với ngươi…”

“Thật không?” Nguyên Thần Khanh hoang mang nói, “Ta chỉ tuỳ tiện chọn một loại hương mới để dùng thôi, mỗi loại hương cũng không khác nhau lắm.”

Y còn muốn nói gì đó, đôi môi đã bị một vật thể mềm mại ngăn chặn, rơi vào trong mắt, là đôi mày mảnh mai của Tiêu Viễn Tuấn…

Bị hôn…

Nguyên Thần Khanh mơ mơ màng màng nghĩ, cảm giác thân thể thiếu niên đè lên thân thể y, không chịu nổi khí lực của hắn, y bị thiếu niên nửa nâng nửa ép đẩy ngã xuống giường.

“Ban ngày ban mặt…” thanh âm hoảng hốt của y bị chặn ở khoé môi, cảm thấy môi y bị thiếu niên ngậm lấy, vẫn âu yếu ôn nhu như cũ khiến đáy lòng y bắt đầu run rẩy.

“Tiểu Tuấn…Ngươi làm gì vậy…” Hôm qua còn xem thường y, hôm nay lại đột nhiên trở nên ôn nhu, Nguyên Thần Khanh thậm chí hoài nghi sự tình trước kia căn bản chưa từng phát sinh, mà bọn họ vẫn còn đang giả trang thành một đôi tình nhân thắm thiết.

“Ta muốn hôn ngươi… thương yêu ngươi…” Tiêu Viễn Tuấn hôn gò má y, nhập nhằng nỉ non, nhanh tay cởi bỏ y phục chướng mắt, sờ soạng hai khoả nhuỵ hoa trước ngực y.

Ngón trỏ và ngón giữa kẹp một khoả, vuốt ve xoay tròn, như đang đùa giỡn một quả nhỏ nhỏ, có loại ý xấu kì lạ muốn dùng sức, cho đến khi nam nhân dưới thân khóc ngất, nhưng khi y thật sự dùng ánh mắt mơ mịt bất lực nhìn hắn, lại cảm thấy tâm đau xót, không đành lòng khiến y đau.

Tiêu Viễn Tuấn cúi đầu ngậm khoả nhuỵ hoa vào miệng, nhẹ nhàng liếm hút, cảm giác run rẩy tê dại khiến toàn thân Nguyên Thần Khanh hơi hơi run run, ngay cả động tác kháng cự y cũng có vẻ vô lực.

Y biết y không thể kháng cự lại thiếu niên này, cho nên vẫn cố ý làm bộ lơ đãng dụ dỗ hắn, khiến hắn yêu y, cho dù không phải xuất phát từ chân tình, chỉ là âu yếm tình dục đơn thuần, y cũng cảm thấy có thể thoáng giảm đi nỗi sợ hãi chết chóc trong nội tâm mình.

Y biết mình điên rồi, nhưng y không thể chống lại, y chỉ muốn Tiêu Viễn Tuấn ôn nhu với mình. Cố chấp dụ dỗ hắn rời khỏi vương phủ, dụ hoặc hắn yêu y, thực ra y căn bản chưa từng nghĩ đến phải sinh hài tử như thế nào… Chỉ cần y chết rồi, hắn có tức giận thế nào cũng không sao, cùng lắm là như bị y chém một đao vào tim, rốt cuộc không thể quên y.

Nhưng khi thiếu niên này thật sự bị y dụ hoặc, y đột nhiện lại chần chờ.

“Thần Khanh…” Đôi mắt dài nhỏ xinh đẹp của Tiêu Viễn Tuấn nhìn y, đôi mắt này không hề sắc bén khiếp người như hôm qua, chỉ còn ôn tồn và yêu thương vô tận khiến y trầm nịch.

“Thần Khanh… Ta muốn tiến vào ngươi, được không?”

Lúc này có nói không được thì cũng đã muộn, tính khí cứng rắn, nóng rực của Tiêu Viễn Tuấn ma sát bụng y, khiến y cảm thấy toàn thân tê dại, tiếng rên rỉ khe khẽ bật ra khỏi miệng, Tiêu Viễn Tuấn lại không ngừng hôn cỗ vũ y.

“Thần Khanh… Thần Khanh…” Tiêu Viễn Tuấn khó có thể hình dung được cảm giác ngọt ngào khoan khái thình lình nảy sinh trong lòng, muốn nói gì, lại thấy vô luận nói gì cũng không sánh bằng sự vui sướng lúc này, trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy thoã mãn và vui sướng vô hạn.

Muốn nói… Rất thích y…. Thích đến không chịu nổi….

Tiêu Viên Tuấn thong thả tiến vào thân thể y, tuy y không phát ra tiếng rên rỉ, nhưng đôi mày hơi hơi nhăn lại vẫn bị Tiêu Viễn Tuấn nhìn thấy, chỉ đành dằn xuống tâm trạng vô cùng nóng lòng của mình, vừa âu yếu y vừa thong thả tiến nhập.

Rõ ràng nam nhân này kiêu ngạo giảo hoạt đến khiến hắn tức giận, lúc ở trên giường lại dị thường yếu ớt đáng thương, hắn thoáng dùng chút sức lực, liền sẽ khiến nam nhân đau đớn rên rỉ thành tiếng.

Thong thả đong đưa thân thể nam nhân, Tiêu Viễn Tuấn vì khô nóng mà đầm đìa mồ hôi, càng không ngừng hôn nam nhân dưới thân.

Cao trào qua đi, hắn lại luyến tiếc buông tay, chỉ ôm chặt Nguyên Thần Khanh vào lòng.