Thác Tích

Chương 36: Anh Chỉ Có Thể Trung Thành Với Một Mình Em






Lạc Du nhìn chằm chằm vào mắt Quý Tửu, như đã biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Tại sao lại bị thương?”
Quý Tích Thành bị siết chặt, đối diện anh trong chốc lát: “Lúc làm anh.”
Tuy dây xích siết đau, nhưng cũng không phải dao kiếm gì, quấn quanh cổ tay hắn để lại những vết xước rướm máu trông rất đáng sợ.

Cũng may vết thương không sâu, xịt thuốc rồi băng lại, không bao lâu nữa sẽ lành.
Hắn lại chỉ khử trùng, qua loa cuốn gạc lên.

Hôm nay Túc Nhung nhìn thấy, còn hỏi có cần xử lý hay không, hắn lắc đầu.
Lần trước ở khu dưới, cà phê nóng dội lên người hắn, khi đó Lạc Du chẳng biết hắn là ai đã ép hắn cởi quần áo ra, bôi trét lung tung lên tay và lưng hắn.
Với một người xa lạ đã quan tâm như thế, vậy đối với hắn thì sao?
Lạc Du ngạc nhiên, thì ra mùi máu anh ngửi thấy hôm qua có thật, chỉ là thứ bị thương không phải là cổ anh, mà là cổ tay của Quý Tích Thành.
Nhưng người này lại đang trách móc anh không dạy dỗ hắn với giọng điệu bình bình không chút gợn sóng.
Hai má Lạc Du nóng lên, vẫn không buông tay.

Vết thương đã kết vảy, tuy nhìn không giống đã được xử lý đàng hoàng, nhưng bây giờ xử lý lại lần nữa lại thành việc thừa.
Quý Tích Thành nói: “Sao anh không mắng?”
Lạc Du mờ mịt: “Hở?”
“Đến người xa lạ anh còn thuyết giáo —— “Anh là quân nhân, hẳn phải biết dù bị thương ở mức độ nào cũng cần phải xử lý đúng lúc.”” Quý Tích Thành bóp lấy cằm Lạc Du, áp sát lại, “Tại sao bây giờ anh không nói?”
Lạc Du buộc phải ngẩng mặt lên, hơi thở của Quý Tích Thành kề sát môi anh.

Tư thế này khiến anh rất khó chịu, nhưng anh lười động đậy giãy giụa.

Năm năm trống rỗng đã khiến Quý Tửu của anh biến thành một vị Thượng tướng ngồi tít trên cao, Quý Tích Thành hận anh tuyệt tình, thậm chí sẽ xích anh lại trên giường.


Nhưng Quý Tửu anh quen thuộc vẫn ở đây, sao anh lại không nhìn ra được cơ chứ?
“Em đang ghen có đúng không?” Lạc Du không trả lời mà hỏi ngược lại.
Quả nhiên, ánh mắt Quý Tửu như tạm dừng.
Lạc Du lắc đầu, thoát khỏi sự kìm kẹp của Quý Tích Thành, kéo cổ tay bị thương kia đến trước mặt mình, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi một cái.
Hơi thở ấm áp phả trên da thịt, vừa tê dại vừa ngứa ngáy, Quý Tích Thành rụt người, Lạc Du lại nắm rất chặt: “Vết thương kết vảy tự nhiên, có mùi thuốc khử trùng, xung quanh không có vết gãi.

Em đã khử trùng rồi, còn băng lại, bây giờ còn cố ý tháo ra để anh thấy.”
Quý Tích Thành thoáng cau mày.
“Chuyện anh bôi thuốc cho em lúc ở khu dưới, đến giờ em vẫn còn để bụng?” Lạc Du nói, “Vậy anh cũng để bụng lời em châm chọc anh —— “Người nào anh cũng quan tâm như vậy?””
Quý Tích Thành rút tay ra, Lạc Du lại càng nắm chặt hơn.

Anh cúi đầu hôn lên vết thương, hắn lập tức sững người bất động.

Theo góc nhìn của hắn, lông mi của Lạc Du đang run lên khe khẽ, cánh môi mềm mại lướt trên vết thương, máu như rót tràn vào nơi ấy.
Lạc Du liếm vảy vết thương, trước đây anh và Quý Tửu chưa từng làm chuyện như vậy, nếu là 5 năm trước, sợ sẽ chỉ khiến anh buồn nôn.

Hệ thống y tế quân sự của Falcon rất hoàn thiện, thuốc có hiệu quả rất cao, dù trọng thương suýt chết cũng có thể ném vào khoang chữa bệnh rồi trở ra lành lặn, việc gì phải liếm?
Nhưng bây giờ anh biết, có người cần.
Quý Tích Thành mím chặt môi, dốc hết sức kiềm chế.

Lúc Lạc Du ngẩng đầu lên, màn sương đen trong đôi mắt hắn đã dậy sóng.
Bầu không khí lúc này sẽ rất hài hòa, nếu bỏ qua sợi dây xích phát ra ánh sáng lạnh lẽo kia.

Nó rơi khỏi cổ Lạc Du, đầu còn lại nằm trong tay Quý Tích Thành, hắn vòng lấy dây xích, kéo Lạc Du về phía mình, ghé vào tai anh nói khẽ: “Anh đang lấy lòng em? Cho dù anh có làm gì, em cũng sẽ không thả anh đi một lần nào nữa.”
Sống lưng Lạc Du như có dòng điện chạy qua: “Sao anh phải đi? Khi anh về, họ nói rằng em đã biến mất.


Anh đến tinh cầu thủ đô là để tìm em.”
Quý Tích Thành hừ lạnh: “Anh đến đây để đón nhận vinh quang anh khát khao.”
Lạc Du đáp: “Cũng là đến tìm em!”
“Liên Minh sẽ vĩnh viễn cao hơn em.” Quý Tích Thành nói, “Anh sinh ra vì Liên Minh, và cũng chết đi vì Liên Minh.”
Lạc Du nghiêm mặt nhìn Quý Tích Thành, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng Quý Tửu tận mắt chứng khiến vụ nổ xảy ra, bên tai quanh quẩn những lời Quý Cầm Dã nói, “Tích Thành tin anh không hy sinh, anh chỉ không cần nó nữa.”.

Và thật lâu trước đây, anh dẫn Quý Tửu chỉ mới 18 tuổi đến thành phố An Tức, và nói với Quý Tửu rằng, những người ở quân khu 9 được sinh ra để bảo vệ Liên Minh.
Tất thảy những thứ ấy đều đã trở thành ám ảnh của hắn.

Lạc Du rũ mắt nhìn dây xích, nhẹ giọng nói: “Bây giờ đã không như em nghĩ nữa.”
“Em đã đến thành phố Khan.” Quý Tích Thành đột ngột nói, “Trong lần tuần tra cuối cùng.”
Trong mắt Lạc Du thoáng lóe lên ánh sáng đầy kinh ngạc.
“Đó là một hành tinh không có mùi vị của sự sống, sự hoang vu tàn lụi trải dài đến tận cùng tầm mắt, em gặp đồng loại của anh.” Ánh mắt của Quý Tích Thành vô cùng tàn nhẫn, từng chút một siết dây xích lại, cho đến khi ngón tay hắn chạm đến cổ Lạc Du, mơn trớn lên đôi gò má ấm áp kia, “Chúng bị vứt vó ở xó xỉnh ấy, tự sinh tự diệt.

Sau đó em tìm được hồ sơ thí nghiệm, phát hiện tất cả gen đã bị chỉnh sửa, chỉ có một kết cục duy nhất, đó là hy sinh vì Liên Minh.”
Lạc Du đã biết điều này từ khi còn rất nhỏ, nhưng khoảnh khắc nghe được từ miệng Quý Tích Thành, sâu trong cơ thể anh bắt đầu run lên.
Quý Tích Thành nói: “Cho nên anh đã định trước sẽ bỏ em lại.”
“Sẽ không!” Lạc Du lắc đầu, “Anh…”
Quý Tích Thành vốn không nghe anh nói, “Anh chỉ trung thành với Liên Minh, thứ anh thích nhất là vinh quang.

Em đã cho anh đủ vinh quang chưa?”
Nhịp thở của Lạc Du trở nên gấp gáp: “Anh sẽ không vì Liên Minh mà bỏ em lại một lần nào nữa!”
Ánh mắt của Quý Tích Thành đầy lạnh lẽo, như không nghe thấy.

“Không sai, tất cả bọn anh khi sinh ra ở thành phố Khan đều là vũ khí chống lại trùng tộc của Liên Minh.

Chỉ cần bọn anh sống sót, nhất định không thể ngừng chiến đấu dù chỉ trong một khoảnh khắc, hy sinh chính là đích đến.” Ánh mắt anh dần trở nên nóng bỏng, hừng hực, “Nhưng anh đã hy sinh vì Liên Minh một lần, anh đã hoàn thành sứ mệnh!”
Quý Tích Thành không nói gì.
Lạc Du đến thật gần, gần như đang thốt lên một lời thề: “Anh chỉ thích em nhất, từ nay về sau, anh sẽ không bỏ em lại.”
Sự im lặng kéo dài từng giây từng phút này lê thê đến mức khiến người ta sốt vó.
Quý Tích Thành đứng thẳng người, trong tay vẫn siết chặt sợi xích, nhìn xuống Lạc Du: “Anh cho rằng em vẫn sẽ tin anh? Em trả lời câu “từ nay về sau” của anh, “Từ nay về sau”, anh sẽ không thể đi bất kỳ nơi nào khác.”
Nói đoạn, Quý Tích Thành dùng sức, dây xích bị kéo căng ra: “Anh là của em, anh chỉ có thể trung thành với một mình em!”
Lại một đêm thật dài qua đi, Lạc Du nằm liệt trên giường không dậy nổi.

Trên người là vết tích mờ nhạt mà Quý Tích Thành dằn vặt anh, anh mơ màng nhớ mình cắn nát vai Quý Tích Thành, mà hắn cũng cắn nát gáy anh.
Máu của hai người hòa quyện cùng nhau, tình yêu của Quý Tích Thành dành cho anh gần như thù hận, hắn làm anh không phải yêu, mà là giết chóc tàn bạo.

Người bị giết là anh, cũng chính là Quý Tích Thành.
Anh đã biết được mục đích của Quý Tích Thành —— Hắn nhốt anh ở trong này, vĩnh viễn không cho anh bước ra dù chỉ nửa bước.
“Lạc Du, anh tỉnh rồi? Hôm nay anh muốn ăn gì? Có thể tự gọi món đó!” Quản gia AI lại được bật lên.
Lạc Du nghe thấy giọng nói của mình, cứ cảm thấy xấu hổ: “Có thể đổi giọng không?”
“Không được! Tửu Tửu không thích!”
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, Lạc Du nằm xuống một lát, lại ngồi dậy: “Hôm nay tôi đi dạo trong sân được không?”
Câu trả lời của quản gia AI ngoài dự đoán của Lạc Du: “Sân thì đã là gì? Anh ra ngoài đi dạo một lúc còn được nữa là!”
Sau bữa tiệc đêm hôm ấy, rất nhiều người thấy Lạc Du say khướt bị Quý Tích Thành mang đi, rồi bặt vô âm tín, thiết bị cá nhân cũng không truy cập.
Một sĩ quan cấp tá vừa được trao tặng huân chương Bạch Phong cứ thế biến mất, người trong Hội đồng Quân sự Tối cao không ai dám chất vấn Quý Tích Thành đã xảy ra chuyện gì.
Hôm ấy Giang Cửu và Dalimes cũng ở đó, nhưng cả hai đều đã uống quá nhiều, cảm nhận được tinh thần lực Lạc Du đột ngột dâng cao lên cũng không có đủ sức cản Quý Tích Thành lại.
Đã ba ngày trôi qua, Lạc Du vẫn chưa về.
Trước đây lúc nhận được lời mời từ tinh cầu thủ đô, Giang Cửu đã cảm thấy rất khó chịu, cho rằng các chính trị gia cũng chẳng thật sự muốn khen thưởng họ, mà muốn nhốt ba người làm nghiên cứu khoa học.
Lạc Du mất tích vô cùng khó hiểu, không phải bị nhốt lại thì là gì?
Túc Nhung vừa đến khách sạn Newland đã nhìn thấy Giang Cửu giận đùng đùng lao lại chỗ mình: “Các người nhốt Lạc Du ở đâu? Các người làm gì anh ấy?”
Trong đám người quyền quý ở tinh cầu thủ đô này, Túc Nhung có một biệt danh, “Con hổ biết cười”, ý rằng trên gương mặt y luôn giữ nụ cười ôn hòa dễ chịu, nhưng bên trong là một bụng thủ đoạn tàn ác.
“Thượng tá Lạc Du và tướng quân là bạn cũ, mấy ngày vừa rồi vẫn luôn ở cùng tướng quân, anh không cần lo lắng.”

“Có cái quả rắm!” Giang Cửu sấn tới nắm lấy cổ áo Túc Nhung, “Tôi và Lạc Du cùng nhau gia nhập Falcon, người anh ấy quen tôi cũng quen, làm sao tôi không biết anh ấy và Quý Tích Thành là bạn cũ?”
Chiến sĩ tiền tuyến chính là loài hổ, Túc Nhung nhìn vị Trung tá nói chuyện với mình không chút khách khí này, cũng không đẩy đối phương ra, chỉ giải phóng tinh thần lực.
Giang Cửu tê cứng, nhanh chóng buông tay ra, vừa cảm nhận được loại tinh thần lực tuyệt đối trên cơ mình, khả năng ức chế mạnh mẽ kia khiến lòng bàn chân như tê cóng.
Túc Nhung cười cười, thu tinh thần lực lại: “Tôi có thể cam đoan với cậu, thượng tá Lạc Du sẽ không bị nhốt lại làm thí nghiệm như cậu tưởng tượng, các cậu cũng sẽ không.

Liên Minh biết ơn các cậu đã dũng cảm chiến đấu từ tận đáy lòng, anh hùng nên được đối xử tử tế.”
Giang Cửu vẫn không tin, cảnh giác trừng Túc Nhung.
“Hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi ý kiến cậu và Dalimes.” Túc Nhung nói, “Các cậu có hai lựa chọn, một là trở về cứ điểm An Tức, hai là ở tinh cầu thủ đô, tôi sẽ sắp xếp công việc ở Cơ quan Mật vụ.”
Giang Cửu hỏi: “Lạc Du thì sao?”
“Thượng tá Lạc Du sẽ không trở về cứ điểm An Tức.”
Giang Cửu cố nén lửa giận: “Vậy bọn tôi cũng không đi!”
Giang Cửu không thích tinh cầu thủ đô, chỉ mong mình được trở về Falcon ngay lập tức.

Nhưng Lạc Du không rõ tung tích, nếu như hai người đều đi, vậy ở đây cũng chỉ còn mình Lạc Du.

Giang Cửu không biết mình có thể làm được gì, chỉ có thể ở lại đây chờ tin tức của anh.
Túc Nhung như đoán được lựa chọn của Giang Cửu: “Được, ngày mai tôi sẽ báo cáo.”
Quản gia AI mở cổng ra, Lạc Du nhanh chóng ra ngoài, đập vào mắt là thảm cỏ trải dài không thấy điểm tận cùng.

Đi thêm một đoạn nữa rồi quay đầu nhìn về biệt thự, nó đã chẳng còn to lớn tráng lệ nữa, cô đơn đứng trơ trọi giữa đất trời.
Lạc Du tiếp tục đi về phía trước, hơi thắc mắc, anh không hề nhìn thấy tường rào hay cửa lớn, trang viên của Quý Tích Thành rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu chứ?
“Có phải tôi đi nhầm đường rồi không?”
“Ở đây làm gì có đường hay phương hướng.” Quản gia AI nói, “Anh đi hướng nào cũng được.”
“Cửa đâu?”
“Cửa gì?”
“Cửa lớn.”
Quản gia AI bối rối nói: “Không có cửa lớn, đây là đảo nổi của Tửu Tửu, trên đảo chỉ có một mình Tửu Tửu mà thôi.”