Thạch Thảo Bất Tử - Tôn Chủ Và Tôi

Chương 14: Chiếc nhẫn kim cương




Cái chữ yêu nói ra sao đơn giản vậy. Cứ muốn là được phép nói sao?

An Thạch Thảo rời khỏi Lục gia đến nay cũng được hai ngày.

Cô lang thang trên con đường dài mà chưa biết mình nên dừng chân tại đâu. Nhà ư? Cô làm gì có nhà để về. Cô vốn là một đứa không cha không mẹ ngày ngày đi đâm thuê chém mướn cho người ta mà.

An Thạch Thảo cứ thế chậm rãi bước đi. Con đường này, cô và tên bội tình ấy từng dắt nhau đi qua. Trước mặt cô là shop váy cưới nổi tiếng trong khu vực thành phố. Nếu anh ta không phản bội cô thì có lẽ, cô sẽ được vận chiếc váy này, cao quý đi vào lễ đường, làm cô dâu hạnh phúc nhất.

An Thạch Thảo đưa tay chạm vào đường viền trên chiếc váy. Tay cô cách chiếc váy một lớp kính mỏng. Tại sao, hạnh phúc đối với cô luôn có gì đó ngăn cách vậy?

An Thạch Thảo, cô phải giành lại hạnh phúc về cho mình. Cô sẽ khiến những kẻ đã làm cô đau khổ, phải hối hận, phải ngẩng mặt lên nhìn cô sống hạnh phúc thế nào. An Thạch Thảo khẽ nắm chặt vạt áo trong tay rồi rời đi.

- Tiểu thư, giá trị của chiếc nhẫn này vô cùng lớn. Cô muốn bán thật chứ?

Chuyên viên siêu thị trang sức hết sức thận trọng nhìn An Thạch Thảo, muốn hỏi lại cô gái trước mặt cho chính xác. An Thạch Thảo khẽ nhếch môi, cười:

- Vất đi cũng phí, chi bằng bán đi lấy tiền cho xong!

Cô chuyên viên gật đầu rồi bấm điện thoại, nói chuyện với người bên kia một hồi xong báo lại với An Thạch Thảo:

- An tiểu thư, tiền chúng tôi đã chuyển đúng theo yêu cầu của cô!

- Cám ơn!

An Thạch Thảo chào cô chuyên viên rồi rời khỏi siêu thị trang sức. Bắt taxi đi mất. Xe cô đi còn chưa lâu thì một chiếc Cadilac trắng đỗ tại đó, một nam một nữ bước xuống xe, nam mặt mày góc cạnh, tuấn tú mặc trên người bộ vest đen, cắt may tinh tế. Nữ mặt mày yêu kiều, ngũ quan thanh tú, trên người là chiếc đầm màu trắng, cổ chữ V, bó sát người nổi lên đường cong đẫy đà. Trông họ thật xứng đôi. Hai người dắt nhau đi vào siêu thị trang sức.

- Viễn! Anh thấy chiếc nhẫn này đẹp không?

Lộ Mĩ Ái cầm chiếc nhẫn đính đá ngọc bích lên, xỏ vào ngón áp út của mình, khẽ đung đưa trước mắt Văn Tư Viễn. Anh chỉ ừ một cái rồi giường như đang chú ý đến chiếc nhẫn kim cương 2 cara đặt trong chiếc hộp nhung trắng gần đó.

- Văn tiên sinh, ngài muốn xem chiếc nhẫn này phải không?

Thấy sự chú ý của Văn Tư Viễn dồn vào chiếc nhẫn kia, Lộ Mĩ Ái vội tháo chiếc nhẫn đang đeo trên tay ra, bảo với nhân viên bán hàng:

- Lấy tôi xem chiếc đó!

Cô nhân viên vâng lời, nhẹ nhàng nhấc chiếc hộp nhung trắng ra, đặt lên mặt bàn.

Lộ Mĩ Ái nhấc chiếc nhãn đó lên, thấy seri nó bé cứ nghĩ mình đeo vừa, nào ngờ vừa đeo chưa qua móng tay đã chật ních không đeo được. Văn Tư Viễn ngạc nhiên tột độ:

- Là nó!

Rồi anh giật lấy chiếc nhẫn ấy từ tay Lộ Mĩ Ái, mặt biến sắc:

- Đây chẳng phải nhẫn của Thạch Thảo ư? Sao nó lại ở đây?

- Anh nói láo! An Thạch Thảo, cô ta đã chết rồi, làm gì có chuyện quay trở lại bán nhẫn!

Lộ Mĩ Ái mặt đanh lại, run run nói. Văn Tư Viễn như không quan tâm đến lời cô ả nhìn nhân viên bán hàng hỏi:

- Chiếc nhẫn này ở đâu ra?

- Chiếc nhẫn này là do một vị tiểu thư đem đi cầm!

Cô nhân viên từ tốn trả lời.

Văn Tư Viễn như phát điên hỏi dồn cô ta:

- Cô ấy đâu? Vị tiểu thư đó đâu?

Cô nhân viên mặt mày hơi hoảng đáp lại:

- Cô ấy.....

Reng reng!

Tiếng chuông điện thoại reo gỡ rối cho cô nhân viên, cô ta nghe điện thoại một lúc rồi lén nhìn chiếc nhẫn trên bàn, lát sau, cô cung kính nói:

- Xin lỗi Văn tiên sinh, là do tôi sơ ý. Chiếc nhẫn này là do một vị khách khác đặt làm ạ! Tôi xin lỗi!

Văn Tư Viễn nhíu mày đầy nghi hoặc:

- Cô nói dối! Chiếc nhẫn này trên đời chỉ có hai chiếc, một là chiếc này và một là cái mà tôi đang đeo!

Văn Tư Viễn vừa nói, vừa dơ chiếc nhẫn mà mình đang đeo cho cô nhân viên xem.

- Kiểu nhẫn này là do cô ấy thiết kế riêng, làm gì có chuyện có kẻ khác đặt! Nói mau, cô ấy đâu!

Văn Tư Viễn như phát điên, nẵm lấy vai cô nhân viên, hỏi dồn. Lộ Mĩ Ái đứng bên cạnh mặt mũi tái nhợt, chết đứng.

- Văn thiếu, có phải ngài hơi quá khích rồi không?

Một giọng nói trầm lắng vọng lại từ sau khiến Văn Tư Viễn bình tĩnh lại, buông cô nhân viên ra, lấy lại gương mặt vốn có mệt mỏi hỏi:

- Cần Am Hiên! Cậu làm gì ở đây?

Cần Am Hiên không trả lời vội, đi đến bên quầy chỉ vào chiếc nhẫn kim cương kia nói:

- Gói lại cho tôi!

Văn Tư Viễn nhíu chặt đôi mày lại, hằn giọng hỏi:

- Cậu làm vậy là có ý gì?

Cần Am Hiên tựa người vào tủ kính cười nhạt nói:

- Thật ngại quá! Chiếc nhẫn này do lão đại chúng tôi đặt trước. Tôi phụ trách đến lấy!

Văn Tư Viễn nắm chặt nắm đấm lại, giọng nói có chút mỉa mai:

- Có thật là Lục Phong Thần đặt làm? Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta đặt nhẫn ở những Siêu thị trang sức bé nhỏ này!

- Tôi cũng không rõ!

Cần Am Hiên nhún vai một cái, nghĩ tới điều gì đó bèn cười:

- Gần đây, lão đại nhà tôi đang cưng sủng một nàng mèo, có thể ngài ấy đặt chiếc nhẫn này để cho nó!

- Lục Phong Thần còn có sở thích quái dị đó sao?

Văn Tư Viễn nhíu mày hỏi. Cần Am Hiên cầm chiếc hộp đựng nhẫn nhún vai cái nữa:

- Có lẽ vậy! Thôi, tôi phải đi. Chào Văn thiếu.

Khi Cần Am Hiên rời đi, Văn Tư Viễn mới thẫn thờ nhìn chiếc nhẫn trên tay:

" Thạch Thảo anh sai rồi! Em về bên anh được không?"

Nếu An Thạch Thảo nghe được câu hỏi này, câu trả lời của cô sẽ là không. Bởi lẽ cô đã hết tình yêu với anh rồi.

Còn Lộ Mĩ Ái, cô ta đang nghĩ gì. Có trời đất mới biết.

***

Cần Am Hiên cầm hộp nhẫn nhanh chóng đi lên tầng cao nhất của tòa siêu thị trang sức này. Tên Văn Tư Viễn kia cũng thật ngu, còn không nhận ra tòa siêu thị trang sức này là do lão đại thu mua gần đây. Thật chẳng có sự nhạy bén gì.

Thang máy đưa Cần Am Hiên lên đến tầng 50, cửa vừa mở, lập tức, Trình Phiên và Thượng Quan Thành đi ra chào đón nồng nhiệt.

Trình Phiên: Cung hỉ! Cung hỉ!

Thượng Quan Thành vỗ vai Cần Am Hiên: Người anh em, chúc mừng cậu nhé!

Cần Am Hiên từ đầu đến cuối chẳng hiểu cái con khỉ gì, gạt tay Thượng Quan Thành ra, gằn giọng:

- Mấy người não có vấn đề à? Có gì nói thẳng ra luôn đi! Nhì nhằng quá!

Trình Phiên đón lấy chiếc hộp nhung trên tay của Cần Am Hiên rồi nghiêm túc nói:

- Lão đại mới kí một phi vụ buôn bán vũ khí, yêu cầu cậu đích thân nhận nhiệm vụ chở thuốc nổ sang biên giới Israel!

Cần Am Hiên mặt mũi đen lại:

- Tôi làm gì sai hay sao mà lão đại đày tôi ra đấy?

- Phải!

Trình Phiên gật đầu nói:

- Vì cậu đã nói phu nhân của ngài ấy là mèo!

- Tôi biết mà!

Cần Am Hiên nghiến răng ken két, tuy không cam lòng nhưng vẫn nhận lấy chìa khóa trực thăng rồi rời đi.

Thượng Quan Thành khoanh tay chậc chậc lưỡi:

- Thằng oắt này, tôi chỉ lo nó lao đầu vào đại bác của địch chứ không lo kho hàng bị cháy!

- Cùng lắm là banh xác thôi!

Trình Phiên vỗ vai Thượng Quan Thành rồi đi vào phòng làm việc của Lục Phong Thần. Anh cung kính gõ cửa:

- Lão đại!

- Vào đi!

Giọng nói không to cũng không nhỏ vọng ra. Trình Phiên cung kính mang chiếc hộp tới:

- Đồ ngài cần đây!

Lục Phong Thần nhận lấy chiếc hôp nhung trắng rồi phẩy tay ý bảo Trình Phiên có thể đi được rồi.

Lục Phong Thần cầm chiếc nhẫn kim cương lên, thiết kế rất bắt mắt, tinh xảo, sủng vật của anh quả là rất khéo léo. Nhưng anh không thể giữ cái vật đính ước của sủng vật với kẻ khác được. Điều đó là cấm kị. Rồi anh đen chiếc nhẫn vào nhà vệ sinh, thả xuống bồn cầu rồi xả nước. Bất cứ thứ gì liên quan tới Văn Tư Viễn cũng đừng mong dính đến An Thạch Thảo. Điều đó, anh không cho phép xảy ra.