Thái Cổ Thần Vương

Chương 209: Hoa Tiêu Vân




Cuộc phân tranh tại Sở Vương đài kết thúc sau nửa canh giờ, quân đội Tần phủ bên ngoài hoàng thành bắt đầu rút lui có thứ tự.

Trận chiến này tất nhiên là để phối hợp với hành động của Tần Vấn Thiên nhưng cũng là để dò xét lực lượng của hoàng thất.

Đối với Tần phủ, trận chiến này dĩ nhiên phải càng nhanh càng tốt. Hiện giờ bọn họ biết nước Sở đang tập trung quân đoàn các nơi lại, tiến hành bao vây quân Tần phủ ở bên ngoài hoàng thành lại để tiêu diệt. Mặc dù lực lượng dự bị của bọn họ mạnh hơn nhưng nếu như vậy thì chắc chắn độ khó của cuộc chiến càng lớn.

Sở Thiên Kiêu đứng trên thành lầu, ánh mặt trời đỏ quạch như nhuốm máu. Trên mặt đất có vô số thi thể hiện ra chói cả mắt, thậm chí trong đó có không ít nhân vật lợi hại bỏ mạng trong trận chiến này.

Cách cái chết của Vũ Vương đã từ lâu nhưng sau mấy thập niên, một lần nữa Tần phủ lại bày ra sức chiến đấu kinh người của mình trước mắt người dân nước Sở. Sở Thiên Kiêu tựa như thấy được các Vũ vệ tinh nhuệ đi theo Tần Vũ nam chinh bắc phạt năm đó nhưng bây giờ mũi giáo đó lại đang nhắm thẳng vào hoàng thành.

Nhìn những gương mặt binh sĩ thoái lui kia, dù đã có không ít đồng đội bỏ mình nhưng đôi mắt họ vẫn ánh lên cái nhìn lạnh như băng, tựa như lửa giận áp chế nhiều năm nay đã bộc phát ra trong trận chiến này. Ngược lại khi nhìn Sở quốc quân, chỉ thấy sự lặng yên, đau thương, chiến ý tan tác. Điều này làm cho họ cảm giác được, sống trong hòa bình nhiều năm, quân đội đã bị mài hết sự góc cạnh, mềm yếu còn đối phương thì lại như là hổ lang xông tới để báo thù rửa hận.

- Sở Khoát.

Sở Thiên Kiêu nhìn người trung niên đi bên cạnh, gọi một tiếng.

- Bệ hạ.

Sở Khoát là thúc phụ của Sở Thiên Kiêu, tiên hoàng ban cho hắn tước vị Hàn Vương, thống lĩnh cấm quân tinh nhuệ của hoàng thành, là lực lượng ủng hộ mạnh nhất của Sở Thiên Kiêu.

Sở Thiên Kiêu nhìn Sở Khoát chằm chằm, ngay sau đó cúi người thi lễ nói:

- Thúc phụ, nơi này giao cho người.

- Bệ hạ.

Sở Khoát đỡ Sở Thiên Kiêu lên, ánh mắt quyết liệt, nói:

- Thành còn, người còn; thành phá, người mất.

- Được, thúc phụ, tất cả mọi chuyện ở đây do người điều khiển.

Sở Thiên Kiêu tiếp tục nói, không cần nói nhiều, hắn vẫn tin tưởng vào năng lực của Sở Khoát.

Sở Thiên Kiêu rời đi, dĩ nhiên hắn đã biết tin tiểu công chúa bị Tần Vấn Thiên bắt cóc, Mạc Thương cùng với Nhược Hoan đã được Tần Vấn Thiên mang đi, thế nhưng nữ tử thần bí đột nhiên xuất hiện kia là người phương nào?

Xem ra hắn đã đánh giá thấp trận bão táp đầy áp lực lần này ở nước Sở a.

Đối với những cường giả Nguyên Phủ cảnh đi theo Tần Vấn Thiên mà đến kia, Sở Thiên Kiêu sớm đoán được bọn họ đến từ phương nào. Để triệu tập những cường giả như vậy, không có mấy thế lực lớn trong hoàng thành có thể làm được, sau khi loại trừ, chỉ còn mỗi Mạc gia và Thần Binh các.

Lão thái gia của Mạc gia là một người danh chấn nước Sở nhưng hắn không có dã tâm tranh quyền đoạt vị mà một lòng hướng võ đạo, hy vọng có thể đột phá nút thắt cổ chai. Hắn thường xuyên đi du ngoạn, kiến thức rộng lớn, tâm cao khí ngạo, không quan tâm đến nước Sở nhỏ bé, cũng sẽ không để nhà mình tham dự vào cuộc phân tranh, như vậy, chỉ còn mỗi Thần Binh các.

Hết lần này tới lần khác, hắn vẫn không thể động đến Thần Binh các, nếu không, thế cục sẽ càng thảm hại hơn.

Diễn biến hiện nay đối với hoàng thất nước Sở có thể nói là một sự sỉ nhục. Hắn đã vứt bỏ mặt mũi bắt người uy hiếp Tần Vấn Thiên nhưng lại bị cướp người, bị đánh đến mức không còn lực chống trả.

- Cầm lệnh bài này, đi Hắc Ám Sâm Lâm, tập hợp quân đội huấn luyện của Vũ phủ.

Sở Thiên Kiêu cầm một lệnh bài giao cho thân tín, người nọ giống như một cái bóng im hơi lặng tiếng biến mất.

Vũ vệ của Tần phủ những năm gần đây phát triển lớn mạnh nhưng hoàng thất của hắn cũng không sống uổng.

Nhưng hắn vẫn luôn hoài nghi trong Hắc Ám Sâm Lâm ngoài quân huấn luyện của Vũ phủ còn có một lực lượng thần bí khác. Lần trước hắn ở Hắc Bảo xuất kế đối phó Tần Xuyên cùng Tần Dao cốt là muốn tìm hiểu thế lực kia đang ở đâu.

- Đi thăm hỏi Khương gia.

Sở Thiên Kiêu hờ hững nói, Khương gia tại hoàng thành cũng là một đại gia tộc, thực lực thậm chí còn mạnh hơn so với Diệp gia. Tương tự như Mạc gia, Khương gia là lực lượng hoàng thất không thể khống chế, trừ Mạc gia và Khương gia ra, trong hoàng thất còn có mấy thế lực lớn khác cũng không dễ dàng nghe theo hiệu lệnh của hoàng thất. Lần này, hắn chỉ có thể tự mình đi thăm hỏi.

Cùng lúc đó, những lời đồn xuất hiện tràn ngập hoàng thành, mà lan nhanh nhất chính lời đồn về hoàng thất, rằng khí vận hoàng thất Sở gia đã hết, có thể sau trận chiến này sẽ trở thành lịch sử.

……

Mạc gia tọa lạc ở phía tây hoàng thành nước Sở.

Giờ phút này, Mạc Khuynh Thành đang dẫn Tần Vấn Thiên bước vào Mạc gia.

Tuy bị vô số người nhìn chằm chằm nhưng vì biết Thanh Nhi có thực lực cường đại, Tần Vấn Thiên cũng không cần để ý tới những con mắt kia.

Nhưng Thanh Nhi lại không chịu lộ diện. Thậm chí Tần Vấn Thiên còn không biết nàng ở nơi nào, sợ rằng chỉ khi nào hắn gặp nguy hiểm, Thanh Nhi mới đột nhiên xuất hiện. Thiếu nữ cường đại, hành tung xuất quỷ nhập thần kia thật sự vẫn cứ “đáng yêu” như thế làm hắn không còn gì để nói.

Nếu Thanh Nhi biết được nghĩa của từ “đáng yêu”, Tần Vấn Thiên nhìn nữ tử lạnh lùng như băng giá là nàng thấy đáng yêu, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Nàng luôn đi theo sư tôn tu hành, đối với lời nói của sư tôn thì nói gì nghe nấy. Sư tôn bảo nàng bảo vệ Tần Vấn Thiên, nàng sẽ làm ngay dù cách đối nhân xử thế bên ngoài, nàng không biết gì nhiều. Đây cũng là nguyên nhân Thanh Mị tiên tử dặn nàng không nên tin những lời ngon tiếng ngọt của Tần Vấn Thiên.

Thanh Nhi đáng yêu có xem là lời ngon tiếng ngọt không?

- Nha đầu, ngươi cũng biết tìm đường trở lại rồi.

Phụ thân Mạc Khuynh Thành – Mạc Thiên Lâm từ trong lầu đi ra, thấy Mạc Khuynh Thành liền trừng mắt liếc nàng một cái.

Mạc Khuynh Thành hơi cúi đầu, sau đó cười khẽ một tiếng, gọi:

- Phụ thân.

E là chỉ có đứng ở trước mặt cha mình nàng mới để lộ thần thái như vậy.

- Ngươi còn có người phụ thân này nữa à.

Mạc Thiên Lâm lạnh lung nói, Mạc Khuynh Thành cười:

- Phụ thân, con không phải đã trở về ư, người đừng giận con nữa.

- Hừ.

Mạc Thiên Lâm hừ một tiếng, nhìn về phía Tần Vấn Thiên đứng bên cạnh Mạc Khuynh Thành, tiểu tử này là kẻ đã gây ra trận phong ba ở hoàng thành.

Vào lúc này, Mạc Khuynh Thành đưa Tần Vấn Thiên đi tới Mạc gia, có ý gì không cần nói cũng biết.

Điều này làm Mạc Thiên Lâm cảm thán, quả nhiên, nữ nhi lớn không nên giữ lại trong nhà, nha đầu này bắt đầu trưởng thành rồi.

Dĩ nhiên, Mạc Thiên Lâm cũng thích Tần Vấn Thiên, nhất là tận mắt thấy biểu hiện của Tần Vấn Thiên trên Quân Lâm yến. Hắn thật sự thích Tần Vấn Thiên trẻ tuổi tài cao, thậm chí muốn tác hợp Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành.

Nhưng mấy ngày trước, lão gia tử từ bên ngoài trở về, tựa hồ như đang tính toán kế hoạch tương lai cho Khuynh Thành.

Nếu cứ như vậy hắn sẽ không làm chủ được.

- Này, này, này!

Ngay vào lúc này, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp nhảy chân sáo đi tới, thấy Mạc Khuynh Thành liền cười khanh khách:

- Khuynh Thành, dẫn về nhà luôn ư, tình cảm phát triển nhanh ghê.

- Không đứng đắn.

Mạc Khuynh Thành trợn mắt nhìn Nặc Lan một cái, sau đó liếc mắt trộm nhìn phụ thân, nàng muốn nhìn xem Mạc Thiên Lâm có thái độ gì nhưng thần sắc của hắn vẫn bình tĩnh, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

- Đi thăm gia gia con đi.

Mạc Thiên Lâm nói.

- Gia gia trở về?

Đôi mắt đẹp của Mạc Khuynh Thành thoáng buồn.

- Ừ.

Mạc Thiên Lâm gật đầu một cái, sau đó đi sang một hướng khác. Vẻ mặt Mạc Khuynh Thành đau khổ, liếc nhìn Tần Vấn Thiên đứng bên cạnh một cái rồi ngọt ngào cười một tiếng, đụng đụng vào cánh tay hắn.

Tần Vấn Thiên thấy đôi mắt Mạc Khuynh Thành lộ ra nụ cười ngọt ngào, mỉm cười gật đầu, hai người cùng nhau đi về phía trước.

Mạc Thiên Lâm dẫn bọn họ đi tới một tòa đình đài, ở đó có hai người đang đang đánh cờ.

- Ha ha, cừ thật, không ngờ ngươi tinh thông đánh cờ như vậy.

Tiếng cười sang sảng truyền ra, Tần Vấn Thiên đánh giá lão giả kia, nhìn khoảng năm mươi tuổi, trung khí mười phần, trên người có mấy phần uy nghiêm, chắc hẳn đó là lão tổ tông của Mạc gia, được xưng tụng là nhân vật Thiên Cương cảnh đáng sợ nhất ở nước Sở.

Ngồi đối diện lão là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, tuổi tác cụ thể không thể đoán ra được nhưng khí chất của hắn không giống bình thường, chỉ cần nhìn qua một lần thôi cũng có thể nhớ kĩ.

- Đời người như bàn cờ, trình độ chơi cờ của Mạc lão phong phú có lực.

Thanh niên cười nói.

- Già rồi, không bằng ngươi đang ở thời kỳ phong độ có một không hai.

Mạc lão nói năng khiêm tốn khiến Mạc Thiên Lâm lấy làm kỳ quái, lão đầu tử từ sau khi trở về vẫn luôn cùng thanh niên này ở chung một chỗ.

Hơn nữa từ trước đến nay người luôn mắt cao hơn đầu thế nhưng ở trước mặt thanh niên này lại vô cùng khiên tốn, điều này làm hắn có cảm giác người thanh niên này tuyệt đối không đơn giản.

Lúc này, ánh mắt lão gia tử chuyển qua nhìn về phía Mạc Khuynh Thành, thấy Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành đứng chung một chỗ, không kiềm được chân mày hơi nhíu một cái.

- Phụ thân, đây là Tần Vấn Thiên, bằng hữu tốt của Khuynh Thành.

Mạc Thiên Lâm giới thiệu với lão gia tử.

- Ừ.

Lão gia tử khẽ gật đầu một cái, Tần Vấn Thiên, sau khi hắn trở lại cũng từng nghe qua, đứng đầu Quân Lâm yến, thiên tài hiếm thấy ở nước Sở, tạo ra không ít kỳ tích, dõi mắt toàn bộ nước Sở có thể nói là có một không hai.

Nhưng chẳng qua là cũng chỉ là ở nước Sở, với nhãn giới của mình, hắn không quá để ý chuyện đó.

- Hoa Tiêu Vân, Hoa công tử.

Lão gia tử giới thiệu người thanh niên đối diện với mọi người, cười nói:

Khuynh Thành, gia gia mặt dày vô sỉ đã nhờ Hoa công tử giúp con tìm một vị sư phụ tốt, Hoa công tử đồng ý với ta rồi. Ta muốn đưa con đi Đại Hạ hoàng triều tu hành, ở chỗ này sẽ làm chậm trễ việc tu luyện của con.

Đôi mắt đẹp của Mạc Khuynh Thành tối sầm lại, lòng có chút loạn, lão gia tử lại muốn đưa nàng đi nơi khác tu hành. Như vậy, chẳng phải là muốn tách nàng và Tần Vấn Thiên ra hay sao.

Sau khi thấy dung nhan của Mạc Khuynh Thành, trong mắt Hoa Tiêu Vân lộ ra vài phần rung động. Với dung nhan như vậy, ở Đại Hạ hoàng triều cũng chắc chắn là mỹ nhân hiếm thấy. Lúc Mạc lão đầu nói với hắn, hắn còn tưởng rằng đối phương có chút khoác lác nhưng không ngờ cuối cùng là thật. Điều đó làm hắn cảm thấy thú vị.

Gần đây có không ít nhân vật lợi hại đến khu Hắc Ám Sâm Lâm kia, hắn cũng có chút giao tình với một số người trong đó. Giới thiệu Mạc Khuynh Thành cho một vị sư phụ quả là không khó khăn lắm, với dung nhan này của nàng, hắn thật sự phải tìm cho nàng một vị sư phụ thật tốt.

Đúng như Hoa Tiêu Vân nghĩ, hiện nay đúng là có rất nhiều nhân vật mạnh mẽ của Đại Hạ hoàng triều đã đến nước Sở nhưng bọn họ có chút khiêm tốn mà thôi.

Tại một nơi nào đó trên không trung nước Sở, Âu Dương Cuồng Sinh cùng Khương Đình đang ở cùng nhau, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, Âu Dương Cuồng Sinh nở nụ cười:

- Nước Sở này thật hẻo lánh, bằng hữu Tần Vấn Thiên của ta thực sự lớn lên ở chỗ này?

Ngoài Âu Dương Cuồng Sinh, người của Thanh Vân các cũng đến, Thiên Mộng Ngữ cũng đã bước chân vào cảnh giới Nguyên Phủ cảnh, nhìn hoàng thành nho nhỏ này, trong lòng nàng cũng rất cảm khái.

Nước Sở xuất hiện một nhân vật thiên tài có thể dễ dàng trấn áp thiên tài Yến Châu - kiếm khách Mộ Bạch Phi, không biết hiện nay hắn thế nào rồi.

Sau một chuyến thí luyện ở Tiên trì, đã có rất nhiều người không thể quên được Tần Vấn Thiên, Thiên Mộng Ngữ cũng là một người trong số đó!