Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 65: Khởi giá hồi cung




Editor: NguyetHoaDaTuyet

Beta: Serena Nguyen

"Phiêu Phiêu, nàng điên rồi sao?" Đám người Hạ Hầu Du, Hạ Hầu Duật tỉnh táo lại, liền xông lên rống to với ta à? Chỉ có Lỗ Á không nói gì cả, gãi đầu, “Ưm... nếu ngươi muốn trở về thì đưa ta theo với, tiếp tục để ta làm đầu bếp nhé.” Xem ra, trong lòng người nào đó chỉ có tình yêu đối với nghề đầu bếp mà thôi ^_^... 

“Đừng kích động, Tiểu nhi tử, Hạ Hầu Duật." Ta nháy mắt, vốn dĩ đã có chủ ý, nào ngờ lại bị biểu hiện hùng hổ của Tiểu nhi tử và chất tử làm sợ hãi tới mức váng đầu đến mức chuyển hướng luôn. Mồ hôi ta chảy ra, không phải chỉ là trở về kinh thành thôi sao, bọn họ kích động như vậy làm gì chứ? 

“Sao ta có thể không kích động? Bây giờ ngươi về đó làm gì? Đã rời khỏi rồi, không thể khiến Hạ Hầu Dận dứt bỏ toàn bộ hy vọng được sao? Đi rồi lại về, làm người ta khó mà hết hy vọng, ngươi muốn thể hiện điều gì? Thể hiện rằng tình cảm của ngươi đối với hắn vẫn không thể dứt? Phiêu Phiêu, ngươi không thể như vậy." Hạ Hầu Duật hô to. 

"Làm ơn đi, không phải lúc trước ngươi nói với ta rằng hắn đáng thương lắm sao, bây giờ lại muốn ta nhẫn tâm à?” Sao tiểu tử này lại mâu thuẫn vậy chứ? Ta bất mãn, trợn mắt nhìn hắn. 

“Má! Hắn đáng thương là đúng, nhưng dao sắc chặt đay rối*, chết rồi sẽ mau vui thôi, là sống lại từ trong khổ ải đó, ngươi mới đó mà đã trở về, chẳng phải là kiếm củi ba năm, thiêu một giờ hay sao?” Hạ Hầu Duật đỏ mặt tía tai, nhìn không ra được rằng hắn có tình cảm huynh đệ với Hạ Hầu Dận như vậy đấy. Ta nhìn hắn mà cảm động, quả nhiên ở đâu cũng có đam mỹ. 

*Giải quyết nhanh gọn, dứt khoát

“Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?” Ta bĩu môi, “Ta nói ta về kinh, ta chưa có nói mình về cung mà?” 

"Làm ơn đi, Đoạn Phiêu Phiêu, có phải đầu óc ngươi không được tốt không? Ngươi cứ như vậy mà về kinh, hắn có thể không biết sao? Tâm trạng của hắn vất vả lắm mới bình tĩnh được, bây giờ còn yên tĩnh được à? Nghĩ đến việc ngươi ở ngay bên chân hắn, đưa tay một cái là đụng, hắn thật sự kiềm chế bản thân được sao? Còn nữa, ngươi nghĩ đám phi tử sẽ ngồi yên chắc? Bọn họ đều hận ngươi, muốn ngươi chết sớm cho xong. Bây giờ ngươi cao chạy xa bay rồi, nhưng ngươi còn Hạ Hầu Du bảo vệ, lúc này mới có thể yên bình hoàn toàn, ngươi lại muốn trở về, không phải là tự tìm đường chết sao?” Hạ Hầu Duật nổi lửa giận dữ. 

"Không phải ta muốn về để chịu chết, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời này, ta phải lang thang ở bên ngoài sao?” Ta cũng tức giận, “Thôi tạm thời không nói đến ta, nhưng còn Hạ Hầu Du thì sao? Phải, ta thừa nhận chàng yêu ta đến chết đi sống lại. Chỉ cần có ta ở đây, không chừng chàng còn có thể đi cùng ta đến cuối chân trời góc bể, thiên hoang địa lão, sông cạn đá mòn cũng chẳng là vấn đề, nhưng như thế có tốt không? Chúng ta đều mãi mãi không thể gặp mặt phụ mẫu, người thân ư? Vĩnh viễn ngăn cách? Vĩnh viễn trốn tránh cả đời? Làm ơn đi, ngươi cũng muốn ta không trốn tránh mà, ngươi cũng biết nói là ta đang trốn tránh đó, không phải sao? Thế nào, bây giờ ta không như thế nữa, các ngươi sợ rồi hả?” Ta giận quá mà rống lên. 

“Ta không có ý đó, Phiêu Phiêu.” Hạ Hầu Du bước tới ôm ta, dịu dàng trấn an, “Ta đương nhiên hiểu rõ, nhưng lập tức trở về như vậy sẽ không tốt, ít nhất cũng nên đóng cửa khách điếm này, sắp xếp con đường về sau cho đám người làm. Chúng ta nói đi là đi, quả thực có lỗi với người khác, còn cả Lỗ Á nữa, tuy nói hắn sẽ theo chúng ta, nhưng cũng cần ngẫm lại xem nên sắp xếp cho hắn một thân phận thế nào, không thể nói rằng chúng ta mang theo người, trở về mở khách điếm được. Hạ Hầu Du sờ đầu ta, nở nụ cười trêu cợt. Bị hắn nói như vậy, ta cũng nhịn không được mà buột miệng cười. Ôi ôi, Tiểu nhi tử này đúng là sống có tình cảm. 

Kết quả, Hạ Hầu Duật vốn tưởng chàng nói giúp mình, lúc này chợt nhảy dựng lên, “Này này, vấn đề không phải chỗ đó.” 

"Ở đâu cũng không cần căng thẳng." Hạ Hầu Du khoát tay, ngăn Hạ Hầu Duật tiếp tục nói hết, “A Duật, ta biết rõ ngươi đang băn khoăn điều gì. Kinh thành quả thật rất nguy hiểm, nhưng chúng ta không phải kẻ ngốc. Hơn nữa, bọn họ muốn xuống tay với Phiêu Phiêu, còn phải nhìn xem ta có cho phép hay không.” Ánh mắt Tiểu nhi tử chợt trở nên lạnh căm. Hạ Hầu Duật không nói gì nữa, ta cảm thấy cả người rét lạnh. Ôi ôi, đúng là nhìn không ra, Tiểu nhi tử thường ngày đều cười đến mức run hết cả người, chỉ biết ghen tuông mà lại có một mặt lợi hại như vậy. 

"Hạ Hầu Du nói không sai, hơn nữa, bọn họ muốn giết ta, ta sẽ để cho bọn họ giết à? Ta cũng đâu phải kẻ ngốc.” Lão bà ta đây đã sống trong xã hội hỗn loạn này lâu rồi, tuy ta không có lòng hại người, không biết bày mưu tính kế, nhưng cũng không tới mức nhìn không ra chủ ý của kẻ khác, “Được rồi, đã nói như vậy thì quyết định, chúng ta về kinh, có chuyện gì thì tới lúc đó giải quyết, hơn nữa, chủ yếu chính là...” 

"Chủ yếu?" Hạ Hầu Du nghiêng đầu nhìn ta, không hiểu. Ta cười, sờ lên mặt chàng, “Tên Hạ Hầu Duật kia, tâm tư hắn đều đặt lên giang sơn này. Đừng nói trước kia, chàng lớn lên ở hoàng gia, mắt nhìn trời cao, muôn dân thiên hạ; hơn nữa, chàng luôn giúp đỡ Hạ Hầu Dận nhiều năm, chẳng lẽ chàng có thể buông tha cho giang sơn thiên hạ trong lòng mình sao? Hạ Hầu Du, chàng không nên để mình bị mai một, làm một người trong phố chợ. Cho dù ta hiểu rõ tình cảm của chàng, tất cả đều vì ta, ta cũng không hy vọng thấy chàng vì ta mà từ bỏ chí hướng trong lòng mình, hiểu không?” Ta thích nhìn thần thái bừng bừng khí thế của nam tử hán, đó là vinh quang mà chỉ có sự nghiệp mới có thể mang đến cho họ. 

Nam nhân, trời sinh chính là thích dốc sức làm. Vẻ mặt Hạ Hầu Du trở nên cứng đờ, Hạ Hầu Duật cũng không nói chuyện, chỉ có nhìn ta rồi thở dài. Hạ Hầu Du bồng ta dậy, Hạ Hầu Lạc đứng ở phía sau, dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, chỉ có Lỗ Á không hề để ý mà nói thầm, “Ôi ôi, lại lấy buồn nôn làm thú vui rồi.” Tên chết tiệt này, không thấy phu thê nhà người ta thân thiết sao, đáng ghét. 

"Phiêu Phiêu, ta nên nói thế nào đây, trước kia ta còn luôn lo lắng, lo được lo mất, sợ chỉ là bất đắc dĩ mà chọn ta, bây giờ ta thật sự... Phiêu Phiêu, ta yêu nàng.” Giọng nói của Hạ Hầu Du trở nên nghẹn ngào. 

"Tử Tương, không phải theo như chàng nói sao, ta thích chàng, đồ ngốc.” Ta thở dài, vỗ vỗ lưng của Hạ Hầu Du. “Ok, được rồi được rồi, đừng cảm động nữa, nếu thật sự cảm động thì ngoan ngoãn yêu ta cả đời đi, nói tóm lại, cho dù là chàng hay là ta cũng không nên phí thời gian ở chỗ này nữa, trước kia coi như là hưởng tuần trăng mật trước đi, kế tiếp sẽ về kinh, nên làm cái gì thì làm đi. À đúng rồi, Duật.” Đang nói, ta chợt nhận ra mình chưa kịp đuổi khéo Hạ Hầu Lạc đi. 

“Sao hả?” Hạ Hầu Duật quay đầu nhìn ta, biết là không thể thuyết phục ta được nữa, chỉ đành cam chịu, để mặc ta, “Ta không phản đối việc ngươi về kinh.” “Ta biết mà.” Ta cười tủm tỉm, gật đầu, sau đó bĩu môi với Hạ Hầu Lạc, “Nhưng người này thì phải làm sao bây giờ? Hay ngươi đưa ông ấy về Lĩnh Nam đi.” Giữ lại một tai họa siêu cấp, dĩ nhiên phải nhanh chóng đưa ông ta đi rồi. 

“Không cần đâu, tuyệt đối không cần." Hạ Hầu Duật liều mạng lắc đầu, nhìn thấy cha mình thay đổi hẳn sắc mặt, “Muốn ta đưa ông ấy về, chi bằng bảo ta đi chết còn hơn.” “Ặc, chết tử tế còn không bằng được sống, hơn nữa, ông ấy là cha ngươi." "Không liên quan tới ta, ta không ngại người đi làm cha ông ấy...” Dáng vẻ Hạ Hầu Duật thật làm ta dở khóc dở cười. Ta thừa nhận, Hạ Hầu Lạc rất đáng sợ, nhưng mà... 

“Được rồi được rồi, tiểu tử không có tiền đồ! Bổn vương không cần ai đưa đi! Nếu Phiêu Phiêu đã không chịu gả cho ta, cũng không chịu gả cho con ta, vậy thì Hạ Hầu Duật à...” “Có mặt!” Hạ Hầu Lạc càng nói, Hạ Hầu Duật càng kính sợ đứng vững, so ra còn ngoan hơn trẻ con, “Cha có gì phân phó!” Dáng vẻ hắn cứ như chỉ cần không lại gần ông ta, đi tìm chết thì hắn cũng chịu. 

“Nghe lời ta, trong vòng ba năm, tìm được một nữ nhân giống Phiêu Phiêu mà lấy, sau đó đưa cháu trai cháu gái về gặp ta, nếu không được vậy... Hừ hừ hừ, ngươi biết rồi chứ!” Hạ Hầu Lạc nở nụ cười âm hiểm, ánh mắt chứa đầy ý tứ không rõ ràng. Hạ Hầu Duật sợ tới mức run người, không ngừng gật đầu, "Nhất định nhất định." "Được rồi, vậy thì ba năm sau, ta lại tới để xử ngươi tiếp.” Nói xong, Hạ Hầu Lạc khoát tay, vui vẻ bước ra ngoài. Ta ngơ ngác nhìn bọn họ, đúng là có cảm giác biến thái sao sao ấy, có người cha nào lấy việc chỉnh con trai làm niềm vui không, ta còn nhìn ra được là ông ta rất thích thú đấy! 

"Ôi ôi, rốt cục cũng đi rồi, quá tuyệt vời." Hạ Hầu Duật thấy cha mình rời khỏi cửa, kết quả, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, giống như vừa thấy được đường sống trong chỗ chết vậy. 

“Ngươi cũng quá không có tiền đồ. Tốt xấu gì ông ấy cũng là cha ngươi, ông ấy có thể làm gì ngươi chứ?” Ta nhìn hắn mà khinh bỉ. 

"Đó là vì ngươi chưa trải qua sự khủng bố của ông ấy.” Hạ Hầu Duật tiếp tục đổ mồ hôi lạnh, "Làm ơn đi, vất vả lắm ông ấy mới đi, ngươi không cần lấy ông ấy mà kích thích ta được không, bây giờ thì nên ngẫm kỹ xem phải chuẩn bị trở về thế nào đây.” "Không sai không sai, các ngươi... dù sao cũng không được bỏ ta lại.” Lỗ Á chạy tới ôm ta, hung hăng trợn mắt với Hạ Hầu Du, “Bằng không, ta sẽ trói nàng ấy lại.” Hả? Ta thành con tin? 

“Ok ok, tuy rằng ta không biết vì sao ngươi lại muốn theo ta, nhưng ta sẽ không lạc mất ngươi đâu, ta còn trông cậy về sau, ngươi phụ trách nấu thức ăn cho ta.” Hạ Hầu Du đau đầu, kéo ta trở về, “Đừng có hở một chút là ôm lão bà của ta.” 

"Được, chỉ cần ngươi không để ta thất nghiệp là được.” Lỗ Á làm ra dáng vẻ thương lượng, không để ta kịp nói gì. “Được được, ta biết rồi, Lỗ Á đại nhân, xin ngươi đừng có phiền nữa, tới phòng thu chi lấy vài nén bạc, bảo bọn tiểu nhị nghỉ việc, sắp xếp cho họ về nhà làm ăn, sau đó bảo phòng thu chi tìm người bán khách điếm này. Hạ Hầu Duật, ngươi đi mướn mấy chiếc xe ngựa, bảo bọn nha hoàn thu dọn vài thứ cần thiết. Phiêu Phiêu, còn nàng nữa, bây giờ trở về, không thể lấy thân phận của Đoạn Phiêu Phiêu, bằng không sẽ hại chết người đó. Dù gì đi nữa, Thái hậu đã qua đời trên danh nghĩa. Hơn nữa, nàng cũng không thể đi gặp cha mẹ, nếu không thì bọn họ...” 

“Ta hiểu mà, chuyện đó đã là gì đâu, chàng chỉ cần nói, trong lúc chàng du ngoạn ở bên ngoài, vô tình cứu được một nữ nhân, nàng đối với chàng vừa gặp đã yêu, chỉ vì nàng quá giống Thái hậu đã qua đời, chàng muốn an ủi cả nhà Thái sư, giúp nàng được họ nhận làm nghĩa nữa, kế đó ta lại gả cho chàng, để Hoàng đế chủ hôn, như vậy có phải tốt hơn không? Môn đăng hộ đối, hơn nữa cũng giải quyết vấn đề hoàn toàn, kế tiếp thì hai chúng ta chỉ cần sống bình an qua ngày là được.” Ta chớp mắt, nghĩ sao cũng thấy vấn đề vô cùng đơn giản. 

Hạ Hầu Du và Hạ Hầu Duật đều ngơ ngác nhìn ta, sau đó giơ ngón tay cái lên, "Tốt lắm! Rất mạnh mẽ!” 

"Bình thường, bình thường thôi mà.” Ta cúi đầu, cười thẹn thùng, chớp chớp mắt. 

“Quả nhiên, không thể coi thường người của Hạ Hầu gia chúng ta.” Hạ Hầu Du lắc lắc cái đuôi hồ ly, “Không sai, quyết định vậy đi, về việc muốn hoàng huynh hoàn toàn hết hy vọng, cách làm cũng rất đơn giản. Chính mắt hắn nhìn thấy nàng gả cho ta, như vậy là kết thúc rồi.” “Đúng vậy, mấy vị phi tử kia mà nhìn thấy ta gả cho chàng, không chừng cũng chẳng còn tâm tình để chơi đùa nữa.” Ta nói, "Việc này thì ổn rồi.” Cứ như vậy sao? Ta nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy sao mà nhàm chán. Ôi, ngày dài tháng rộng, quả là vô cùng thống khổ. 

"Không sai, cứ làm như vậy. Ta đi trước, kết thúc mọi việc ở đây. Sáng sớm ngày mai, chúng ta trở về kinh." Tiểu nhi tử hoàn toàn không phát hiện ra sự nhàm chán của ta, vui vẻ cùng Hạ Hầu Duật đi chuẩn bị hành lý xuất phát. Ta ngồi xuống, thở dài, tay chống cằm, lòng đầy sầu muộn. Ôi ôi, chẳng lẽ nửa đời sau của ta cứ như vậy mà không có gợn sóng nào ư? Làm một Vương phi cao quý, ăn rồi ngủ, ngủ lại ăn? Giúp chồng dạy con? Rất nhàm chán, ta sẽ điên mất, đó không phải là lý tưởng trong cuộc đời ta. Nhưng phải làm sao bây giờ? Ta muốn gả cho Hạ Hầu Du, ta không nghĩ mình sẽ đổi ý. Cuộc đời này không thể toàn vẹn đôi đường sao? 

Ta bắt đầu khó khăn rồi. 

"Này, người quyết định trở về là người, sao dáng vẻ lại giống như sống dở chết dở vậy?” Lỗ Á châm chọc ta, dáng vẻ cà lơ phất phơ, xem tình hình thì có lẽ cả đám bọn họ bận cả rồi. 

“Ngươi đừng có quản ta.” Ta không còn sức mà trả lời. 

“Ta không muốn quản ngươi, nhưng dáng vẻ này của ngươi xấu quá.” Lỗ Á nhíu mày, giật nhẹ tóc ta, ngồi xuống bên cạnh, nhìn ta một hồi rồi nở nụ cười thần bí, “Ta nói này, có phải ngươi sầu đời vì cuộc sống sắp tới rất nhàm chán, đúng không?” 

"Hả? Sao ngươi biết?” Ta mở hai mắt mà nhìn, không phải đâu, sao tiểu tử này thấu được? 

“Hứ! Nhìn ngươi là biết ngay, thấy ngươi nói xong câu cuối cùng, dáng vẻ ngày càng phờ phạc ỉu xìu thì ta liền đoán được. Nhưng ta nói này, ngươi có phải nữ nhân không vậy? Không phải nữ nhân đều thích sự yên bình à?” “Yên bình thì đúng, nhưng cuộc đời cũng nên nhấp nhô lên xuống chứ, không thì chẳng thú vị chút nào.” Ta nói mà chẳng còn hứng thú. 

"Thế à?” Lỗ Á đồng ý, gật đầu, "Do đó, ta mới quyết định, ngẫu nhiên trộm đi vài thứ cho giống nghĩa tặc, ngẫu nhiên bị truy nã một chút, ngày tháng cũng thú vị hơn.” Ta phụt một cái, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tiểu tử này, “Ta nói này, ngươi theo ta tới kinh thành, không phải là muốn tìm niềm vui trong cuộc sống đó chứ?” Ngay cả Hoàng cung mà tên này cũng dám trộm, còn cái gì mà hắn không dám? 

"Không sai, dĩ nhiên.” Lỗ Á gật gật đầu, ánh mắt chợt trở nên lóe sáng, "Ngươi muốn gia nhập với ta không? Đào đường ngầm dưới đất phụ ta?” Tiếp tục thao thao bất tuyệt... Ta không nói gì, chỉ nhìn Lỗ Á. Đứa nhỏ này có vẻ nhiệt tình quá mức nhỉ? Lúc trước, tên nào đã nói mình không dám nghĩ tới việc trộm này trộm nọ? Sao ta lại thấy hắn rất thích thú nhỉ? Nhưng mà nghe hắn nói cũng thú vị thật. Nói vậy, cuộc đời của ta về sau cũng không nhàm chán nữa rồi. 

Nhưng mà khi đó, ta lại không biết được rằng sau khi mình hồi cung, so với những gì bản thân đã tưởng tượng, thực tế còn gay cấn hơn nữa.