Thái Hậu Nhân Sinh

Chương 117: Người Ngã Ngựa Đổ




Cung Nhân Hoàng Hậu nghe nói Lâm lão phu nhân đến trước cửa Phương Tê Cung dập đầu thỉnh an, chỉ cho Hàn ma ma ra đón tiếp vài câu, rồi tiễn người đi, Bích Tiêu Cung bên kia sẽ an bày tốt, nàng sẽ không nhúng tay vào.

"Nghe Lâm Chiêu Nghi nói Lâm lão phu nhân muốn tìm bổn cung?"

Lâm lão phu nhân nghe Ân Niệm Yên dùng giọng điệu của bậc trưởng giả nói chuyện với nàng, không có phần khách sáo, làm nàng hận không nhào lên bốp chết Ân Niệm Yên, nhưng nhớ lại mục đích hôm nay, đành nhịn xuống.

"Lão thân chỉ nghỉ gần nương nương một chút, dù sao cũng là...." Lâm lão phu nhân nghẹn ngào không nói hết câu, ánh mắt thâm tình nhìn thẳng vào Ân Niệm Yên, Lâm chiêu Nghi nhíu mày không vui, nhưng không ra tiếng, Lâm lão phu nhân làm như biết mình thất thố, nhanh chân đứng lên nhận tội "Lão thân thất thố, mong nương nương bỏ qua".


"Lão phu nhân ngồi đi, không phải chuyện lớn gì".

"Đa tạ nương nương" sau đó từ người hầu lấy ra một cái hộp nói "bên trong có một viên tuyết Liên Ngọc bội, là của nương nương tiên mẫu của hồi môn, thứ này bị Tam phòng tức phụ lấy đi, gần đây lão thân mới biết được, lão thân nghỉ vật quy về chủ cũ mới tốt".

Ân Niệm Yên nhìn bạch ngọc trong suốt, giá trị không thấp, Ân gia trước đây không có gì của cải, từ khi Mẫu thân Sở thị vào cửa, mang theo phong phú của hồi môn, Ân gia mới khấm khá hơn, Tiên Mẫu Ân Nhu Yên của hồi dày hơn nhà khác, bất quá trong danh sách của hồi môn lại không có nói đến Tuyết Liên ngọc bội, nàng ra hiệu cho Cẩm Họa đưa đến gần nàng nhìn xem, càng đến gần Ngọc Hồ Lô rung càng mảnh liệt, Tuyết Liên Ngọc Bội bị người tẩm độc vào, đọc tính còn rất mạnh.


"Cẩm Họa, điều tra xem độc dược bên trong ngọc bội là cái dạng gì, nếu có thể làm cho một viên không tùy vết ngọc giữ nguyên màu sắc trắng bạch, sợ là phi thường quý giá độc dược đi".

"Dạ, chủ tử"

Lâm Chiêu Nghi giật mình, không tin tưởng Lâm lão phu nhân, Lâm gia muốn chết sao? Hạ độc Tây cung hoàng hậu, đây là sét nhà diệt tộc a... còn chưa biết làm thế nào, lại nghe Ân Niệm Yên nói "Lão lão phu nhân tự mình hạ dược con dâu, đây là học từ Dương lão phu nhân đi?"

"Nương nương sao lại oan uổng lão thân đâu, trước oan uổng lão thân hạ độc, hiện giờ lại oan uổng lão thân hại ruột thịt con dâu, đây là muốn diệt Lâm gia trả thù cho nương nương thân mẫu?"

Ân Niệm Yên nghe xong buồn cười không thôi, nàng nể chút huyết mạch mong manh kia, mới vòng qua Lâm An Bá Phủ, hiện tại tự mình tìm đường chết thì đừng trách nàng.


"Bổn cung không muốn cùng ngươi nhiều lời, thiết nghỉ người kia cho Lâm An Bá Phủ rất nhiều hứa hẹn đi? Bắt quá sẽ không lâu nữa, bọn họ sẽ cùng lâm gia làm bạn, Tiểu Hỉ Tử tiển lão phu nhân".

Còn như thế nào làm bạn, nàng lại không nói, cái nàng muốn là kết quả, còn diễn biến ra sao thì để lại cho nam nhân làm việc đi thôi.

Ân Niệm Yên nói cho Lâm Chiêu Nghi "Lâm An Bá Phu Nhân biết được tính toán của Lâm An Bá mẫu tử, một lòng khuyên can, chọc giận Lâm lão phu nhân, bị nàng cho người hạ mãn tính độc dược, chuyện này đã gần một tháng, độc xâm nhập vào ngũ tạng, thời gian còn lại không lâu".

"Không... sao lại như vậy, ca ca bọn họ đâu, tại sao để nương mình bị hại a..." Liên Chiêu Nghi nghe xong đau khổ nói, nàng đứng không vững phải cần đại cung nữ đở ngồi dựa vào ghế.
Tuy rằng tự hỏi nhưng câu trả lời ngay trước mắt không phải sao, có bao nhiêu người không tham luyến quyền thế, dưới một người trên vạn người đâu?

Cung Nhân Hoàng Hậu, Vân Khánh Quý Phi nhận được tin độc tẩm trong Tuyêt Liên Ngọc bội kia là Tiền Triều độc dược, vô sắc vô vị, dùng vô số dược liệu quý hiếm làm thành, mới không làm Ngọc bội thay đổi màu sắc, hiện tại bọn họ khẳng định người đứng sau gây sóng gió là ai.

Tỉnh Đế cười lạnh nhìn Tiên Đế bức tranh, thầm nói 'Đây là ngươi trong lòng nữ nhân cùng sủng ái cháu trai, mẫu tử hai người nhẫn đúng là cực khổ, đóng kịch làm Trẫm mất đi cảnh giác, nếu không phải Tuyết Liên Ngọc Bội, hắn sẽ không nghỉ tới Tín Quận Vương Phủ Lão Thái Phi, cùng ăn chơi trát tán Tín Quận Vương'.

Vài ngày sau Đàm Tướng Quân tóm gọn Dương gia dưỡng tư binh, còn tìm ra Tín Quận Vương hai vạn tư binh, Hoàng Thượng hạ lệnh kiểm tra đỉnh núi gần nơi dưỡng tư binh, mới phát hiện có vô số vàng bạc được dấu trong tối tăm lạnh lẻo hang động, bên trong không chỉ vàng bạc, còn có rất nhiều lương thực được dự trữ, cùng với chứng cứ thông đồng với La Quốc.
Triều Thần phẩn nộ, gian thần lo sợ không yên, có người tự sát có người cầu xin tha thứ, nhưng Tỉnh Đế quyết tâm một lần diệt sạch gian thần, cùng người liên quan, Kinh Thành Người ngã ngựa đỗ, dân chúng từ tức giận mắng chửi đến lo lắng không dám ra cửa, bởi vì Ngọ Môn hàng ngày đều có người bị trảm lập huyết.

Tín Quận Vương Phủ bị bao vậy, Tín lão thái phi cùng Tín Quận Vương ngồi chính vị, nhìn trong nhà con cháu, nghiêm túc căn giận "Tỉnh Đế sẽ nghỉ tình Tiên Đế giữ các ngươi một mạng, sau này sẽ không phú quý như trước đây, nhưng có số bạc kia, các ngươi sẽ không lo đói khổ, bất quá sa chân vào cờ bạc sẽ là một cái khác quang cảnh, ẩn nhẫn hai mươi mấy năm, lại thua trong tay một loại độc dược, đều là ý trời a....".

"Phụ Vương..." con chưa kịp nói gì thì bị Tín lão thái phi ngăn lại "được rồi, nghe phụ vương ngươi đi, đây là cuối cùng một lần ta có thể ngồi đây, cùng nhi tử, cháu trai, cháu gái uống trà, như vậy cũng đã quá đủ rồi...."
Hoa Tướng Quân cùng Hồng chỉ huy sứ dẫn người vào đưa đi Tín Quận Vương một nhà, vừa đến chính sảnh liền giật mình với cảnh tượng trước mắt, càng run sợ hơn khi quan sát xung quanh.

Tín lão Thái Phi ngồi chủ vị, tả hữu có Tín Quận Vương phu thê, phía dưới nữa chính là trưởng tử cùng Trưởng tức.... Trong sảnh vị trí ngồi thứ thự theo quy cũ, trên bàn còn có bình trà cùng bánh ngọt, nếu không phải trên miệng còn vương lại chút máu đen, nói cho người ở đây một nhà uống độc dược, bọn họ còn nghỉ một nhà tổ tôn đang uống trà nói chuyện phiếm đâu, cảnh này làm người lạnh sống lưng.

"Còn không mau báo cho Hoàng Thượng, không ai được đụng vào bất cứ vật gì nơi này".

"Dạ, Tướng quân".

Tỉnh Đế nghe xong trầm ngâm hồi lâu, nhìn tiên đế bức tranh thở dài rồi quay đi "Dương Trung đi tuyên chỉ, Tín Quận Vương một nhà tự sát tạ tội, xóa tên một nhà khỏi Hoàng gia tông trạch, nghỉ tình cùng huyết mạch, cho người tìm một mảnh đất tốt, an tán một nhà bên cạnh nhau, nhớ kỷ cách xa Hoàng lăng".
Thánh chỉ vừa ra được triều thần gật đầu tán thưởng, miệng luôn ca ngợi Thánh Thương có tình có nghĩa người, là Đại Hưng con dân phúc khí, còn có rất nhiều thư sinh viết thơ làm từ ca ngợi thánh đức, Ân Niệm Yên nghe vậy chỉ cười cười, theo nàng nghỉ Tỉnh Đế chính là mềm lòng thì đúng hơn, bất quá như vậy cũng tốt, quá tàn nhẫn đế vương sẽ đề phòng cả ruột thịt nhi tử, lúc đó nàng càng hao tâm tổn sức.

Mùa hè nóng bức nhưng kinh thành các môn các hộ trong cảm nhận chung đó là lãnh tận xương, đầu mùa hạ Tỉnh Đế lấy Tín Quận Vương nữ quyến, Dương gia nữ quyến cùng Lâm gia nữ quyến làm văn, nói một tràng dài đạo lý, cuối cùng một câu 'Trẫm sẽ thiết lập nữ học, đặc biệt chọn lựa có tài có đức tiên sinh dạy dỗ quan gia cô nương'.

Thần tử nhóm đặc biệt là Văn thần trăm ngàn lần không muốm đều cắn răng chịu đựng, mấy tháng nay Kinh Thành gió tanh mưa máu, nếu còn làm trái Thánh Ý, kết cuộc sẽ không khác đám tội thần kia là bao.
Lễ bộ tả thị lang Dung Đạt trước tiên đứng ra "Thần tán thành, nữ học khác với học đường, nữ học được có đức có tài tiên sinh, có giáo dưỡng ma ma dạy dỗ, nếu được mở ra giảng dạy, là quý nữ cùng quan gia cô nương phúc khí".

Liễu Thái Phó thầm mắng Dung Đạt biết vuốt mông ngựa, Hoàng thượng đây là tuyên bố mà không phải là hỏi ý, chỉ có ngu xuẩn người mới đứng ra phản đối "Thần tán thành"

kế tiếp từng người đứng ra 'Thần tán thành....' Nữ học cứ như vậy mà bắt đầu.

"Niệm Nhi hiện tại vui đi? Trẫm không làm nàng thất vọng a...".

"Vui mừng đâu, trước đây tâm nguyện của thần thiếp chỉ trong phạm vi lương thực cùng kiếm bạc, thiếp hy vọng kiếm được có sản lượng cao hạt giống, giúp người dân được ấm no, riêng kiếm thật nhiều bạc, xây vài cái nho nhỏ học đường cho nhà nghèo hài tử.
Nếu không phải nhập cung, chứng kiến nữ nhân có bao nhiêu thâm, thần thiếp cũng không nghỉ ra nữ học này, chỉ hy vọng sẽ giáo ra hiền lương thục đức cô nương, mà không phải để nâng lên thân phận của mình mới đến học đường".

Lời nói là như vậy nhưng Ân Niệm Yên trong lòng hiểu rõ, cổ đại nữ nhân quan trọng nhất chính là thanh danh, nhất định sẽ tranh phá đầu để vào nữ học, mặc kệ phí tổn là bao nhiêu, bởi vì nữ học chính là nàng cùng Cung nhân hoàng hậu quản, nếu được hai cung hoàng hậu khen thưởng, giá trị con người sẽ tăng lên.

Mục đích cuối cùng muốn mở nữ học chính là lấy bạc bên này, để mở thêm vài học đường trong thôn nghèo khó, như vậy mới dài lâu được.

"Nơi nào có người, nới đó sẽ có tranh chấp, nếu không động chạm đến điểm mấu chốt, vậy thì tùy bọn họ đi, chỉ cần không làm ngược lại ý nguyện ban đầu là được".
Ân Niệm Yên thoải mái cười "Hoàng Thượng nói đúng".