Thái Hậu Nhân Sinh

Chương 91: Song Sinh Hoàng Tử




Cuối mùa hạ, quả Đào chín vừa lúc, năm nay Đào lớn và mọng nước hơn năm trước, tuy nhiên ngọt lại không bằng năm trước, có thể năm nay mưa nhiều, Đại Hoàng Tử cùng Ngũ Hoàng Tử ngày ngày cùng nàng làm bạn, bởi vì bụng nàng quá lớn, đi lại khó khăn, sợ nàng buồn nên hai đứa nhỏ luôn bên cạnh nàng, lúc thì đọc sách cho đệ đệ nghe, lúc thì vẽ tranh làm thơ...

"Mẫu Phi nghe nói Phùng Phi cùng Liên Chiêu Nghi đang giúp nhi tử của mình tuyển phi, Khang Nhi muốn cưới như thế nào chính Phi?".

Đại Hoàng Tử đỏ mặt cuối đầu, lát sau lấy hết can đảm nói "Nhi tử không cần gia thế hiển hách chính phi, chỉ cần hiếu thuận hầu hạ Mẫu Phi, thật lòng cùng nhi tử sống qua ngày là được, nếu nàng ấy hiếu thuận, an phận cùng nhi thần phu thê cầm sắc hòa minh, vì chúng ta tiểu gia cố gắng, nhi thần sẽ không cần trắc phi cùng thị thiếp".


Hắn có mục tiêu của đời mình, thê thiếp nhiều chỉ hao tâm tổn chí, chỉ cần hắn thê tử không tham quyền thế, cùng hắn bình tỉnh sống cả đời, hắn nhất định sẽ đối đãi nàng thật tốt.

"Như vậy rất tốt, Mẫu Phi sẽ nhìn xem, nếu Khang Nhi có người trong lòng, nhất định phải nói cho Mẫu Phi biết, ngươi đã mười một tuổi, bốn năm sau sẽ cập quan, sau khi cập quan Khang Nhi đã trưởng thành, bước vào triều nghe chính sự, cũng là lúc nên chọn Phi, mẫu phi lúc này tìm hiểu cô nương vừa lúc".

Khang Nhi không có gì tham vọng, nàng nhất định sẽ hết lòng chọn cho hắn một cái hiền lương nội chợ, trong nhà có hiền thê, nam nhân sẽ an tâm lo chuyện bên ngoài.

"Đa tạ Mẫu Phi" hắn biết Mẫu Phi tâm tư thông thoáng, chỉ cần lễ nghĩa chu toàn nàng sẽ không làm khó ai, hắn thê tử nếu được Mẫu Phi ưu ái có thêm, như vậy sẽ không bị hai vị Hoàng Đệ chính phi làm khó, theo tổ tiên quy cũ, Hoàng Tử thành thân vẫn ở trong cung đến hai mươi tuổi, đợi Hoàng Thượng ban thưởng phủ đệ mới được rời cung.


Buổi tối Tỉnh Đế đến nhìn nàng, Ân Niệm Yên nói lại hy vọng của Đại Hoàng Tử, nàng cũng bày tỏ ủng hộ "nếu Khang Nhi cùng hắn chính phi cầm sắc hòa minh, thiếp nghỉ không nên ban thêm trắc phi thị thiếp làm gì, ngày sau Khang nhi chính phi không hiền, lúc đó sẽ cân nhắc có được không?"

Theo quy cũ Hoàng tử tuyển phi sẽ được ban cho hai vị trắc phi cùng vài cái thị thiếp, nhưng lại không bắt buộc, nàng không quá thích Chính phi chưa vào cửa, trắc phi thị thiếp từng người trước tiên vào, đối với nam nhân đó là thể hiện chính phi rộng lượng, nhưng đối với nữ nhân chính là một loại uất nghẹn, lâu ngày tâm sẽ sinh ra oán hận, làm ra những chuyện không có đường lui.

"Vậy theo ý nàng đi, nàng không nhắc nhỡ Trẫm cũng quên chuyện này, không ra vài năm nữa huynh đệ bọn họ tới tuổi cập quan đi, Trẫm sẽ cho người sửa lại ba tòa cung điện gần Hoàng Tử Sở cho bọn hắn vào ở, sau này Thành thân cũng không cần sửa lại lại, đợi sau hai mươi tuổi sẽ dọn đi Phủ Đệ của mình, ai.... Mới đó bọn nhỏ cũng đã lớn, Trẫm già rồi...".


Ân Niệm Yên liếc hắn một cái "Già rồi? Hoàng Thượng định bỏ gánh a... trong bụng còn hai đứa nhỏ cần người dưỡng đâu".

"Được rồi, Trẫm chỉ tiện thể cảm thán một câu, Niệm Nhi không tức giận, Trẫm nhi tử sao không lo lắng được a... ngoan... Niệm Nhi sao vậy, bọn nhỏ lại nghịch sao? Người đâu... gọi Ngự Y đến... mau lên..."

Ân Niệm Yên bụng đột nhiên đau đớn, đau đến nàng không ra tiếng được, hít sâu vài hơn mới miễn cưỡng nói "thiếp sắp sinh đi.... Đau quá..."

Tỉnh Đế lo lắng hét lớn "mau gọi bà đỡ đến... Hoàng Quý Phi sắp sinh.... Mau lên...."

Bên ngoài người bắt tay vào chuẩn bị, Chủ tử dự sinh trong mấy ngày nay, không nghỉ tới là tối nay, trong lòng có gấp nhưng làm việc trật tự rõ ràng, mọi người đều vội nhưng không loạn.

Trong phòng sinh Ân Niệm Yên đau đến đỗ mồ hôi, Diêu Ngự Y chạy đến khám mạch, Thai vị tốt, chịu đau vài giờ hai vị tiểu chủ tử nhất định bình an chào đời, Tỉnh Đế nhìn nàng đau đến mồ hôi ước tóc, được Tri Bạch Thược lau nhiều lần cũng không tốt hơn chút nào.
"Hoàng Thượng ra ngoài đi, đừng làm cho bọn họ bó tay bó chân" nàng cần uống thuốc giảm đau, có tỉnh đế ở đây khó lấy từ không gian ra, chỉ có thể đuổi người.

"Được, Trẫm đợi ở bên ngoài, Niệm Nhi không sợ" trong cung bất kể nữ nhân nào sinh con hắn có thể mặc kệ, riêng Niệm Nhi nhất định phải bình an.

Ân Niệm Yên nằm yên chịu từng trận đau đớn, lần này có tới hai đứa muốn ra, đau gấp mấy lần so với lần trước, cả hai tên nhóc dùng tay chân đạp tới đạp lui, thật là dầy vò a..

"Tiểu Bạch, ta chịu không nổi nữa rồi, đau quá... có thuốc giảm đau nào mạnh hơn không?"

"Đợi ta chút..."Tiểu Bạch bắt đầu tìm kiếm trong Thương Thành, không lâu sau hắn đưa nàng một viên màu trắng "Uống đi, đây là loại tốt nhất, nhưng đối với sinh sản chỉ giúp được một nữa, dù sao cũng tốt hơn hiện tại".
Nghe giọng nói yếu ở của Ân Niệm Yên, Tiểu Bạch càng thêm lo lắng, nữ nhân này quá đua đi, một lần sinh hai đứa, đưa mình vào hiểm cảnh.

Ân Niệm Yên uống xong viên thuốc kia, nàng cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, cố gắng lấy lại sức lực để sinh, trong lòng tự mình an ủi, chỉ sinh lần này nữa thôi, nàng nhất định phải cố gắng...

Hoàng Hậu cùng Khánh Quý Phi nghe tin chạy đến "Hoàng Thượng, Hoàng Quý Phi sao rồi?"

"Còn chưa sinh, bà mụ nói nàng cắn răng nhịn xuống không chịu ra tiếng, giữ sức lực chờ sinh, Trẫm cho người mời Ân Phu nhân đến, có ruột thịt mẫu thân ở, Niệm Nhi sẽ an tâm hơn".

"Hoàng Quý Phi phúc khí lớn, còn có Hoàng Thượng long khí che trở, mẫu tử nhất định bình an" Khánh Quý Phi chưa một lần sinh con, nhưng nàng ngồi đợi cái khác phi tần sinh con, nên biết được không ít, chỉ có thể dùng lời tốt đẹp nhất để nói, hy vọng bên trong mẫu tử bình an.
Phi tần ở phía sau muốn nói gì nhưng bị ánh mắt lạnh băng của Tỉnh Đế nhìn qua làm bọn họ lạnh cả sống lưng, chỉ dám đứng một bên chờ đợi, nhưng cũng làm Tỉnh Đế chán ghét "ngoại trừ Hoàng Hậu cùng Khánh Quý Phi, các người trở lại cung đi".

"Thần thiếp, tần thiếp cáo lui".

Đức Phi cùng Phùng Phi ra tới cửa còn quây đầu lại nhìn một cái, thâm ý trong mắt của hai người kia làm Hinh Tiệp Dư cùng hoàng Tiệp Dư dâng lên nghi ngờ, ra bên ngoài Bích Tiêu Cung, đợi phân vị cao rời đi trước, hai người trở lại bên trong tìm Khánh Quý Phi.

"Khánh tỷ tỷ, chúng ta nhìn Đức Phi cùng Tỉnh Phi trong mắt đầy thâm ý, trong lòng lo lắng không yên, nên trở lại nhìn xem thế nào".

Khánh Quý Phi nge xong liền phân phó "Tiểu Hỷ Tử đem tắc cả những thứ có mùi hương đi, những thứ cần dùng cho Hoàng Quý Phi nhất định phải được Diêu Ngự Y nhìn qua, trong người ai có túi thơm, thẩm chỉ y phục có hương vị cũng không được đến gần phòng sinh".
Hoàng Hậu nghe vậy mới giật mình, sợ là có người nhân lúc này ra tay đi, nàng tự mình kiểm tra lại túi thơm, kế tiếp lấy hết can đảm nhìn Tỉnh Đế, hắn nhíu mày sau đó lấy túi thơm trên người xuống đưa cho Diêu Ngự Y.

Những thứ có mùi thơm đem đi khá xa phòng sinh để kiểm tra, bên trong Ân Niệm Yên đã bình tỉnh lại, uống thêm hai viên Dưỡng Nguyên Đang, sức lực lấy lại bảy phần, đợi bà mụ kêu dùng sức nàng liền dùng sức, rặng liền hai hơi thì đứa đầu tiên chào đời.

"Oa... oa...oa..... là một vị tiểu hoàng tử, mau lau người mặc y phục vào....".

Không đợi lâu, đứa thứ hai liền chào đời, tiếng khóc liên tiếp vang lên, làm cho không khí đè nén bên ngoài đã giảm đi không ít, Ân Niệm Yên nhìn hai cái Nhi tử bình an chào đời, nàng cười phân phó mang ra phòng kế bên cho Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nhìn, bên ngoài buổi tối trời lạnh, sợ lạnh đến hai đứa nhỏ, còn nàng bởi vì quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.
Tri Họa mời Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu vào trong phòng kế bên, hai bà mụ ôm hai vị tiểu Hoàng Tử ra nói "Chúc mừng Hoàng Thượng được hai vị Hoàng tử, hai vị hoàng tử tham kiến Phụ Hoàng".

"Ha ha ha... tốt... mau ôn đến đây cho Trẫm xem".

Hoàng Hậu thật tâm vui mừng, đưa tay ra ôm một đứa khác "Hoàng Thượng người xem, cái mũi này thật giống Hoàng Quý Phi, còn có cập mài này cũng giống, lần này Hoàng Quý Phi sẽ không ăn giấm, sinh con chỉ giống hắn Phụ Hoàng đi".

"Ha ha ha... đúng vậy, giống Trẫm có gì không tốt? Nàng ấy cứ không chịu, lần này thì không ghen với Trẫm đi...." sau đó nhìn Dương Trung nói "Trên dưới Bích Tiêu Cung thưởng ba tháng nguyệt lệ, Ngự Y cùng bà mụ cũng không ngoại lệ".

"Đa tạ Hoàng Thượng, nô tài lập tức đi làm ngay".

Khánh Quý Phi nhìn muốn ôm nhưng không dám, chỉ có thể đợi vài ngày sau đến đi, hiện tại nhường cho Hoàng Hậu, nàng nên đi kiểm tra xem có phát hiện gì không.
Hôm sau toàn bộ Kinh Thành đều biết Hoàng Quý Phi tối hôm trước đã sinh hai vị Hoàng Tử, mẫu tử đều an, làm cho phu nhân nhóm ghen ghét không thôi, đặt biệt là Dương gia người cùng Lâm An Bá Phủ người nghiến răng nghiến lời, mệnh của Ân Niệm Yên quá tốt đi.

Đức Phi, Tỉnh Phi, Phùng Phi tức giận quá sức, bọn họ không tin Ân Niệm Yên được ông trời ưu ái đến vậy, không phải cái đinh nói nàng ta đau đến không nói chuyện được sao? Sao có thể mẫu tử đều an đâu?

"Ngươi dọn sạch cái đuôi sao? Ân Niệm Yên tàn nhẫn đâu, chỉ cần có chứng cớ, nàng ta nhất định diệt cửu tộc chúng ta".

"Chủ tử yên tâm, chuyện này không còn bất cứ chứng cứ gì, dược được hạ trong túi thơm của từng người, muốn đều tra cũng không thể, bất quá Phùng Phi có cái đinh ở Thiên Ân Điện, túi thơm trên người của Hoàng Thượng cũng bị hạ một loại bí dược, nghe nói cái đinh kia tối hôm qua đã mất tích, sợ là lành ít dữ nhiều, có đều tra cũng không ra, Phùng phi mấy năm nay bố trí không ít thế lực đi".
"Hừ... nữ nhân hậu cung ai tâm tư cạn đâu? Bên ngoài càng dịu dàng thì trên tay dính càng nhiều mạng người, lần này thất bại sợ là khó có cơ hội nữa, chúng ta tạm thời an tỉnh lại, để cho bọn họ cắn nhau trước đi, Tứ Hoàng Nhi tuổi còn nhỏ, thời gian còn dài đâu".

Nàng đã cùng Ân Niệm Yên kết thù, chỉ có thể đứng ở bên đối nghịch, hậu cung muốn tìm một cái tốt tỷ muội thật không dễ dàng gì....