Thái Hư Kiếm Ý

Chương 55




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi video kết nối…

……

……

Yên lặng.



Tiếp tục yên lặng.



Vẫn còn yên lặng.



“Là anh?” Rốt cục Tống Tu Văn phục hồi tinh thần trước người kia một bước, nhìn bộ dạng người kia ngây ra như phỗng, đột nhiên cảm thấy bản thân quá bình tĩnh rồi.

Kiếm Chỉ Thiên Hạ, à không, Tần Thời không ngờ tới Tống Tu Văn sẽ đồng ý yêu cầu mở video, càng không ngờ tới đầu kia video còn là hai người từng có duyên gặp mặt.

Hai người cách dây mạng nhìn nhau.

“…Thế giới này nhỏ thật.” Tần Thời im lặng hơn nửa ngày mới phun được vài chữ như vậy, biểu tình trên mặt càng phức tạp, có chút quẫn bách lại có chút muốn cười, dù cho là con lai, làm ra biểu tình như thế cũng muốn giảm bớt độ đẹp trai rồi.

Nhìn hai lỗ tai hồng hồng cùng vớt cục lông đột nhiên nhảy lên bàn, suy nghĩ trong lòng Tống Tu Văn vốn có chút loạn giờ phút này gần như bay sạch sẽ, tên nhóc hoa văn xám bạc kia tò mò dùng móng vuốt khều khều camera, há miệng “meo” một tiếng.

Đến lúc này, khung video của Tống Tu Văn đã bị răng mèo chiếm cứ.

Lúc Tần Thời hoàn toàn bình tĩnh mới phát hiện mèo nhỏ đang cố dắng gặm camera, đen mặt túm tên nhóc kia đặt lên đùi, nhận lấy mèo nhỏ bất mãn cùng tiếng meo meo meo.

“Để em cười rồi…” Tần Thời hận không thể đào một động trên mặt đất nhét Bánh Bao vào.

“Anh lại không chó nó ăn à?” Tống Tu Văn nghiêm túc hỏi.

“Không có, nửa tiếng trước anh đả cho nó ăn no rồi.” Tần Thời âm thầm chọt bụng Bánh Bao, Bánh Bao liền cắn ngón tay hắn, tỏ vẻ rất không vui khi bị chủ nhân “đùa giỡn”.

Tống Tu Văn nhìn không được chủ nhân cùng thú cưng đùa nhau, thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện Tần Thời cúi đầu có một loại ôn nhu khác. Sau đó 囧囧 phát hiện cậu đang cùng Kiếm Chỉ Thiên Hạ chat video, cậu luôn luôn muốn giữ khoảng cách đối với bạn trên mạng thê nhưng hôm nay cư nhiên không căng thẳng….

“Khụ khụ, em thoát trước.” Mặt Tống Tu Văn có chút nóng lên, không biết Kiếm Chỉ Thiên Hạ là tên con lai lúc trước từng gặp thì thôi, nếu đã biết… cũng chẳng có gì, chỉ là cảm thấy lúng túng chút.

“Ấy chờ chút!” Trước khi Tống Tu Văn kịp ngắt liên lạc, Tần Thời ngăn cản.

“Sao vậy?” Tống Tu Văn hỏi.

“À… không có gì…” Tần Thời vốn là định nói gì đó nhưng nhìn đến mặt Tống Tu Văn thì lập tức quên sạch, thậm chí tốc độ ngắt kết nối còn nhanh hơn Tống Tu Văn.

Tống Tu Văn: “…”

Lần đầu tiên hai người chat video cứ như vậy kết thúc không rõ đầu đuôi.

Quay về giao diện QQ, Tống Tu Văn rất lâu mới hồi phục tinh thần.

Kiếm Chỉ Thiên Hạ cũng không phải là một “lão” nam nhân ba bốn mươi tuổi, hắn lại là một con lai trẻ tuổi còn rất đẹp trai, nuôi một con mèo lông ngắn đáng yêu đáng yêu.

Tống Tu Văn xấu hổ phát hiện tim đập có chút không bình thường….

Tiếng QQ tít tít vang lên, Tống Tu Văn ngu người hồi lâu cuối cùng cũng đem thần trí kéo lại.

Kiếm Chỉ Thiên Hạ: Phu nhân…

Khóe mắt Tống Tu Văn giật giật.

Kiếm Chỉ Thiên Hạ: Nói trong game đi

Trò chơi vẫn còn treo, dốt nửa tiếng giờ chơi rồi.

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:…

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Anh không phải ông chú

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Rồi sau đó…

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:Anh cũng không xem em là  con gái, thật đó 

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:….

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Phu nhân 

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Nói rõ ra đi 

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Được rồi…

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Hôm nào rảnh mình gặp mặt đi

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:….

Thế nào là không nói thì thôi nói là rợn người, Kiếm Chỉ Thiên Hạ chính là ví dụ điển hình.

Nếu như cậu nhớ ko lầm, bọn họ từng gặp qua một lần, ở trong đình của tiểu khu, sau đó còn vừa chat video… đi? Quan hệ của bọn họ đã tốt đến mức gặp mặt sao? Tống Tu Văn vẫn có cảm giác mình theo không kịp suy nghĩ của Kiếm Chỉ Thiên Hạ.

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Anh là người thành phố D?

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Thật ra anh vốn ở thành phố A, khi còn nhỏ cả nhà đều chuyển đến thành phố D, ba mẹ hiện tại đều ở Mỹ, từng về thành phố D 2 năm, anh và em trai đều đã mua nhà rồi

Cậu chỉ hỏi anh ta có phải người thành phố D không, không có hỏi cả nhà của anh ta nha!

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: = =

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Theo em biết, người kinh doanh không có ngày nghỉ mà….

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Anh có thể cho bản thân nghỉ

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:  Ông chủ tùy tiện như anh có thể làm kinh doanh sao?

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:  Công ty cũng không phải chỉ có một mình anh

Nói cũng đúng… trước đây công ty trang trí của ba Tống vừa bắt đầu dựng nghiệp, ông ấy cả ngày vội vàng, mang theo cấp dưới tìm nhân công cùng xử lý công việc, vài năm sau, công ty trang trí dần nổi tiếng, “chủ thầu lớn” như ông có thể buông công việc trên tay giao cho cấp dưới, thế nhưng ông vẫn nghiêm túc xem xét, hận không thể mọi chuyện đều tự mình làm, cho nên mới không có thời gian rảnh. Bất quá Tống Tu Văn nghĩ nguyên nhân chủ yếu vẫn là do mẹ quá bận.

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Ngày mai em còn hẹn khách hàng đi xem nhà

Suy nghĩ tới lui, Tống Tu Văn liền gõ câu như vậy

Tần Thời nhìn thấy lời này, hai mắt sáng rực, này là không từ chối cùng hắn gặp mặt, liền chứng tỏ bọn họ có thể gặp mặt rồi.

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ừ

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:…

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Cuối tuần em nghỉ

Tống Tu Văn gãi gãi cằm, nói như vậy có quá chủ động không?

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:  anh đi tìm em, cho anh địa chỉ đi

Tên này lại càng chủ động hơn

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Mang theo Bánh Bao, không đúng, không phải lúc trước anh gọi nó là Pizza sao

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:  còn không phải em bảo không dễ nghe à

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Cho nên anh liền đổi thành Bánh Bao?

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Cũng không dễ nghe hả?

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Bỏ đi, Bánh Bao thì Bánh Bao

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Cuối tuần anh mang theo Bánh Bao gặp em 

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:….



Nằm trên giường, Tống Tu Văn lăn qua lăn lại không ngủ được, luôn cảm thấy quyết định cùng Kiếm Chỉ Thiên Hạ gặp mặt hết sức qua loa.

Cậu không biết người khác trước khi gặp mặt bạn trên mạng đều sẽ chat video cho quen thuộc, càng không biết sau khi chat video thì gặp mặt là tất nhiên hay không, cậu chỉ là vừa phát hiện mình cong, sau đó đối tượng khiến cậu cong là Kiếm Chỉ Thiên Hạ…

Cuối tuần gặp mặt, gặp mặt nên nói cái gì? Thảo luận về thao tác? Hay là nói về phối trang bị?

Luôn luôn ngủ đúng giờ Tống Tu Văn khó gặp một lần mất ngủ, mơ mơ màng màng đến gần sáng mới ngủ được, kết quả ngủ mới mấy phút đồng hồ báo thức đã vang lên.

Vì vậy, ngày đầu tiên đi làm sau ba tháng Tống Tu Văn biến mình thành quốc bảo đến công ty bị các anh chị em cười nhạo một phen, Tống thị Hùng Miêu, ai nhìn cũng nói bảo. (ở đây nói bạn Tống Tu Văn giống gấu trúc nên ai nhìn cũng sẽ nói quốc bảo, bảo trong quốc bảo)

Nếu không có buổi chiều hẹn gặp khách hàng xem nhà, Tống Tu Văn thật muốn ngủ thẳng trong phòng làm việc.



Một giờ, khách hàng Dương Trác lái xe đến dưới lầu công ty đón cậu, lúc nhìn thấy Tống Tu Văn Dương Trác vẫn khá kinh ngạc: “Không nghĩ Tống tiên sinh còn trẻ như vậy.”

“Dương tiên sinh cũng vẫn rất trẻ.” Hơn nữa vị Dương tiên sinh này ăn mặc một thân đồ vest, thắt cà vạt, vừa nhìn liền có bóng dáng tinh anh xã hội.

Tuổi của Dương Trác không lớn hơn Tống Tu Văn bao nhiêu, từ đầu đến chân tỏa ra hơi thở nhà giàu, Tống Tu Văn cùng y đứng một chỗ, rất có cảm giác người hầu của nhà giàu.

Hai người nói chuyện một hồi ngược lại cũng quen thuộc, Dương Trác cùng Tống Tu Văn giới thiệu một chút lai lịch căn nhà, nhà này là của em trai ông chủ y, em trai ông chủ ở nước ngoài du học, hiện tốt nghiệp về nước, nhà là do hai vị người lớn mua cho.

Nhà là hoa viên ba năm trước bắt đầu lên sàn giao dịch, cách trung tâm thành phố có chút xa, thế nhưng hoàn cảnh so với khu biệt thự nhà Tống Tu Văn còn tốt hơn chút.

Thành phố D sát khu trung tâm bình thường một khu giá nhà đã hơn vạn, trung tâm thành phố thì hai ba vạn cũng không hiếm thấy, nhà của khách hàng Tống Tu Văn là biệt thự nhỏ hai tầng, ở trong khu cũng chiếm vị trí tốt, nhìn sơ bộ, nhà này tổng giá trị phải hai trăm vạn.

Dương Trác nói với cậu nhà này tổng cộng là hai trăm mười vạn, còn là giá người quen chiết khấu cho.

“Thật ra anh đây nói cậu tùy tiện ịn cục gạch miếng đất là được, dù sao tên kia cũng không quan tâm.” Dương Trác nói.

Tống Tu Văn cười mà không nói, đem yêu cầu của chủ nhà mà Dương Trác nói một mực ghi nhớ, đồng thời ở trong đầu phác thảo bản thiết kế đơn giản, cậu thích thiết kế nội thất, cho nên ở mặt này tương đối chú trọng, nhưng thật ra Dương Trác vốn chuẩn bị có thể đi cả ngày, kết quả còn bị xem nhẹ triệt để như vậy.

Sau khi nói rõ yêu cầu Tống Tu Văn biểu thị cần hai ngày làm một bản thiết kế, sau đó uyển chuyển tỏ vẻ cậu có thể cùng chủ nhà nói trực tiếp không, dù sao muốn thiết kế là chủ nhà, cậu cần phân rõ vài chỗ trong bản thiết kế, đều cần theo yêu cầu chủ nhà mà sửa chữa, người bên ngoài nói lại chung quy cũng có chỗ không đúng.

Tống Tu Văn từ chối Dương Trác mời cậu ăn tối, nhìn nhà xong cũng biết đại khái yêu cầu của chủ nhà,, trong đầu cậu đã có sơ bộ bản thiết kế, cậu phải tranh thủ lúc linh cảm thiết kế chưa mất mà lưu trữ lại.

….

Bận một hồi, trực tiếp bận đến trời tối đen, trong công ty còn có hai người cũng giống như cậu, này gọi là một người mất ăn mất ngủ.

“Sư huynh, chưa về sao?” Tống Tu Văn vội mấy tiếng cuối cùng cũng đem bản “sơ thảo” thần tốc làm xong, bàn làm việc đối diện, sư huynh của cậu còn đang vùi đầu làm việc.

“A? Tan làm rồi hả?” Sư huynh mờ mịt ngẩng đầu nhìn cậu, hai mắt đã thành mắt gà chọi,

“Đúng vậy, tan làm rồi.” Tống Tu Văn cười cười, đối với việc vị sư huynh này luôn không rõ ràng đã quen thuộc,

“Anh còn một chút nữa, làm xong sẽ về, em về trước đi, chào nhé.” Sư huynh nói xong, lần nữa vùi đầu làm việc.

Tống Tu Văn bất đắc dĩ, bận cả buổi chiều, bụng cậu đã sống đói, hiện tại đã có bản sơ thảo, đi về lại thiết kế tỉ mỉ.

Ăn xong cơm tối về đến nhà trọ đã bảy giờ, tắm rửa giặt đồ cũng đến gần tám giờ, đến giờ bang hội chiến trường rồi.

Mở máy vào game.

[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ: Phu nhân em login rồi 

Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ừm…

[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ: Sau này đều về trễ vậy à 

[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ: Vết thương chân em khỏi hẳn chưa?

Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Chân không sao, hôm nay hẹn khách hàng đi xem nhà có chút bận

[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ: À… vậy em chú ý một chút, đừng dùng quá sức, cũng đừng để bản thân mệt chết

Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ừm

[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ: Đánh chiến trường trước à, đánh xong chiến trường chúng ta đi chạy thương

[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ: Hôm nay anh cố ý chờ em về làm chung đó 

Cho nên, cậu cần phải cho kẹo khen thưởng đúng không?