Thái Thượng Hoàng

Chương 29




Thanh niên bóng lưng thẳng tắp, gương mặt đoan chính có vẻ như đang nhẫn nhịn điều gì, sau một lúc lâu mới nói: “Phụ hoàng tấm lòng của nhi thần không phải dùng để giẫm đạp lên như vậy.”

“Sao có thể…Sao có thể nói như vậy…Quả nhân sao bỏ được mà giẫm đạp lòng ngươi.” Hắn đối với sự quật cường của thái tử càng không có cách nào chống đỡ.

Hạ nhân cũng không biết đã quỳ bao lâu, những thiếp thân thị vệ thân kinh bách chiến của thái tử thì còn tạm được, các cung nữ thân mình mảnh dẻ thì đã muốn ngất đi. Hắn luôn luôn thông cảm với hạ nhân, thầm muốn nhanh chắm dứt trò khôi hài làm cho người ta hết hồn này một chút.

Thanh niên lúc xử lý bất cứ chuyện gì cũng đều trầm tĩnh đa mưu túc trí, không biết vì sao lại luôn ở loại sự tình này phát tình tình, giống như tiểu hài tử có độc chiếm dục quá mạnh mẽ, tùy hứng lại yêu làm nũng, không chấp nhận được đại nhân đối với những người khác có nửa điểm tốt hơn.

Hắn thật sự là một ngàn lần, một vạn lần không rõ, rõ ràng hài từ này mới trước đây một bộ dạng lãnh đạm lại xa cách ngàn dặm, vì sao trưởng thành lại biến thành kẹo đậu dính như thế này.

Cạnh Triều Dương điện chính là hội trường thọ yến đêm nay, hí đài giữa hồ vẫn đang tập luyện, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của không khí khẩn trương bên này. Vừa nghĩ đến hôm nay còn là sinh thần của Sở Liệt, hắn càng cảm thấy vô lực: “Ngươi nha…ngươi hài tử này…Ngươi đây là rốt cuộc muốn quả nhân phải làm sao? Liệt nhi?”

Sở Liệt nhìn thẳng hắn, chân thành lại mang chút lỗ mãng, giọng nói vẫn khàn khàn: “Chỉ cần trong lòng phụ hoàng có nhi thần là được rồi, nghĩ nhiều một chút, nhớ nhiều một chút, thật sự cũng không được sao?” Câu nói cuối cùng kia thái tử giống như là bị người siết chặt yết hầu cố nhả ra được.

Tronghoàng cung châm lửa, tự nhiên cũng là chuyện Hình bộ thượng thư trông nom, hắn còn chưa kịp trả lời, liền thấy giữa tuyết trắng thuần khiết có một mạt thân ảnh đỏ thẫm hướng nơi này đi tới, quan bào nhất phẩm, tuấn dung lãnh diễm, đúng là Dung Dũ.

“Pháp không thể phế, hoàng nhi.” Hắn đau lòng nói: ‘Trong địa hoàng cung không phải là nơi cho ngươi tùy ý thủ nháo, mặc kệ ngươi có lý do gì.”

Ai, ai, mạt đỏ thẫm kia càng lúc càng tới gần, nếu Dung Dũ đến đây rồi thì việc này liền khó thu thập, vì thế hắn quyết định nói thật nhanh: “Sau khi vãn yến đêm nay kết thúc tự mình đi bế môn tư quá, hảo hảo nghĩ lại một chút cho quả nhân.” 

Tốt xấu trước hết cũng phải để cho thọ yến tối nay thuận thuận lợi lợi kết thúc đã.

Quả nhiên Dung Dũ vừa đến liền gây sự với thái tử, hắn nửa thật nửa giả lắng nghe thái giám bưng tiểu hỏa lò tới sưởi tay. Lúc ôm vào tay, hắn nhìn Sở Liệt, lại nhìn Ngọc phi quỳ dưới đất, lại nhìn Dung Dũ đã đến, chỉ cảm thấy thể xác tinh thần đều mỏi mệt, thậm chí có một cỗ cảm giác vô lực như lạc giữa cánh đồng hoang tìm không ra phương hướng. Ấm chỉ ở ngoài da, cho dù mang theo bao tay da nai cũng ngăn không được hơi lạnh xâm lấn, thấm đến gan ruột lạnh đến nỗi hắn thật muốn bỏ lại cục diện rối rắm này lập tức trở về tầm cung tu dưỡng.

Những hài tử này, một đám đều là đến đòi nợ hắn. Những năm tháng này rốt cuộc phải làm sao mới có được một ngày an bình.

Là sinh thần của thái tử, tự nhiên cũng là ngày giỗ hoàng hậu, sau khi thọ yến kết thúc hắn một mình đi thắp cho hoàng hậu một nén nhang.

Bức họa bình thản treo trên tường, biểu tình hệt như tượng, hắn nhìn hơn nửa ngày mới lẩm bẩm: “Hoàng hậu, Quả nhân cũng đã nhớ không được hình dáng ngươi.”

“Dung mạo của rất nhiều người, quả nhân cũng đã nhớ không rõ, Tam Hoàng thúc cũng vậy…”

Có tro bụi rơi xuống, hắn dùng ngón tay dính lấy, lại nhẹ nhàng hất đi.

“Các ngươi vì sao đều phải đi?” 

Tối nay không để Ngọc phi đến thị tẩm, hắn rửa mặt xong thay thụy bào đang định một mình đi ngủ, chợt thấy tổng quản hầu hạ mình nhiều năm sắc mặt khác thường, thuận tiện hỏi: “Có chuyện gì?”

Tổng quản khom người nói: “Bệ hạ, Lý ma ma sợ là không qua được tối nay, nàng khẩn cầu gặp bệ hạ một lần, nói có chuyện quan trọng bẩm báo.”

Lý ma ma là nãi nương (bà vú) của hoàng hậu, hai người tình như mẫu tử, năm đó lúc hoàng hậu tiến cung cũng là nàng theo cùng. Hoàng hậu mất sớm rồi Lý ma ma liền quy y xuất gia ở lại phật đường trong cung cầu phúc cho hoàng lậu.

Tính tính thời điểm, cũng là lúc dầu hết đèn tắt.

Tuy rằng rất buồn ngủ, nhưng vừa nhớ đến Lý ma ma mười mấy năm vẫn kiên trì như một liền mềm lòng, dù sao cũng là người hoàng hậu để ý a.

“Tuyên.”

Lão nhân gia được hai thái giám thân hình cao lớn nâng vào, có lẽ là do thời gian không còn nhiều lắm, Lý ma ma cũng bớt đi lễ nghi phiền phức, dùng hết khí lực nói: “Bệ hạ…tội phụ có việc phải…một mình bẩm báo.”

Hắn hiểu được ý tứ của ma ma, nhướng mày một cái, để cho những người khác lui ra trước.

So với Lý ma ma hắn vẫn còn tuổi trẻ, cũng không sợ cái gì.

Chờ người đi hết rồi, gương mặt gầy như gỗ khô của Lý ma ma mới có vài tia cảm xúc, nhìn ra được là trải qua vạn phần giãy giụa mới đến đây. 

Ngay lúc hắn săp mất đi nhẫn nại, Lý ma ma hơi run run giật giật môi: “Thái tử điện hạ…Hắn…Hắn…”

Lúc này hắn cũng không cần lo lắng hài tử lại gây ra họa gì không thể tưởng tượng nữa, hiện tại Sở Liệt hẳn là còn đang quỳ gối trong từ đường diện bích tư quá đi.

Nhưng có chuyện lập tức đánh bại sự yên lặng.

Thanh âm thống khổ bi thương bỗng nhiên cất cao, giống như từ âm phủ truyền về, Lý ma ma dùng hết khí lực nói: “Thái tử điện hạ…Hắn không phải là…cốt nhục…của bệ hạ người a…”

Thư phòng rộng lớn gần như tĩnh mịch.

Có chút hơi lạnh từ lòng bàn chân không khống chế được mà nhào thẳng lên trên, tay dưới ống tay áo như bị trúng gió co rúm vài cái, sắc mặt vẫn không một gợn sóng: “Ngươi…có biết mình đang nói cái gì hay không?”

Chuyện xưa trong lời kể của Lý ma ma đơn giản mà ác tục, kịch tình trong đó so với những chuyện xưa trên phố truyền lưu thật sự không đáng giá nhắc tới.

Hoàng hậu cùng thị vệ trưởng, muốn tránh bị người biết kỳ thật cũng không tính là việc khó, huống chi lại có Lý ma ma giúp đỡ che dấu đâu.

Lý ma ma nói, hoàng hậu cùng thị vệ trưởng vốn là quen biết cũ, thị vệ trưởng trước kia chính là người hầu ở quý phủ phụ thân hoàng hậu, lại nói tiếp cũng coi như là thanh mai trúc mã yêu hận tình thâm. Tình xưa như ngọn lửa không được dập sạch sẽ, có khi chỉ cần một ánh mắt, một động tác, liền đủ để lửa lại bốc lên. 

Chuyện xưa hắn trước tạm trước nghe hết ở đây, ánh mắt trầm xuống, ngữ khí cực độ lạnh lẽo: “Vậy ngươi hôm nay vì sao lại muốn nói cho quả nhân?”

“Tội phụ ăn chay niệm phật mười chín năm…vẫn không tha thứ được cho bản thân mình.Bệ hạ càng sủng ái thái tử, trong lòng…trong lòng tội phụ lại càng không chịu được. Hoàng hậu năm đó nhất thời bị mê hoặc, phạm loại lỗi lầm này…”

Cái gọi là bí mật chỉ có giữ được mới tính, Lý ma ma vẫn là thừa nhận không được dày vò, nói ra.

Trong thư phòng đàn hương càng lúc càng dày đặc, hắn sờ sờ da mặt đã gần như chết lặng của mình, lại sờ lên trái tim, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Có đôi khi hoang đường đến nông nỗi nào đó sẽ chính là chê cười.

Khuôn mặt vừa rồi nhìn thấy trong bức họa cứng nhắc, còn có trong trí nhớ lưu lại, hoàng hậu năm đó dịu ngoan tốt đẹp đến thế, hóa ra cũng không tuân thủ nữ tắc, hồng hạnh xuất tường, yêu đương vụng trộm, thông ***, loại từ đó nói cũng không hết được, đương nhiên, hắn cũng không có khả năng chỉ nghe lời phiến diện của một lão phụ nhân.

Việc này có liên quan đến cơ nghiệp trăm năm của Khánh quốc, nửa điềm giả dối cũng không được phép có.

Hắn đến chừng này tuổi cũng chỉ có một hài tử là Sở Liệt, năm đó chuyện hoàng hậu năn nỉ hắn làm được hết thảy không chút hàm hồ. Quân tử nhất ngôn, ưng thuận chính là ưng thuận, quyết không đổi ý. Chính là, nếu Liệt nhi…thực sự không phải cốt nhục của hắn, vậy thì hoàng hậu năm đó đã dùng tâm tình gì để cất lời như vậy? 

Hay là hoàng hậu yêu người kia yêu đã vào xương tủy, đã đến nông nỗi không tiếc buông tha nguyên tắc mà lừa gạt hắn?

Hắn sẽ không cùng người chết phân cao thấp, không tất yếu.

Chỉ là có chút thất vọng đau khổ mà thôi.

“Đi gọi Dung thượng thư đến đây, nhớ kỹ, đừng để cho người khác thấy.”

Trà trên bàn đã lạnh lẽo, hắn lơ đễnh bưng lên, một hơi uống vào bụng, hỏa thiêu rừng rực nơi cổ họng rốt cuộc binh ổn được một đám nho nhỏ. Tốt nhất đó chỉ là một hiểu lầm, nếu hiện tại hoàng hậu còn ở đây, hắn nhắt định sẽ bình tâm tĩnh khí nghe nàng giải thích.

Hắn không còn là kẻ bốc đồng không nghe người khác giải thích chỉ lo tâm tình của mình năm đó nữa.

Sau lưng áo ướt đầm, hắn cũng không đi đổi, trực tiếp tựa vào long ỷ, ánh mắt tán loạn, trước mắt một mảnh xám trắng bại hoại: “Liệt nhi…Sở Liệt…”

Cốt nhục mà hắn vẫn tự hào, vẫn sùng ái tín nhiệm như vậy, nếu không phải của mình, kia lại tính cái gì đây?

Chỉ tiếc chuyện như chén nước đổ đi, khó có thể thu hồi.

Không bao lâu Dung Dũ đã đến rồi, giờ này bí mật triệu kiến vậy nhất định là có chuyện trọng đại. Dung Dũ một thân thường phục, cẩn thận dùng áo choàng màu đen giúp mình hòa vào bóng đêm, đến thư phòng rồi mới cởi áo choàng, quỳ xuống đất dập đầu, lộ ra tuấn dung.

“Bệ hạ…người sao lại…” Dung Dũ thân thiết hỏi, sắc mặt trắng trẻo lạnh lùng bởi vì đi vội mà nhiễm màu đỏ ửng: “Cần gọi thái y đến trước đã sao?” 

Hắn khoát tay, nhìn khuôn mặt sắc bén lãnh diễm của thanh niên, chỉ thong thả nói: “Trữ Uyên, sự tình tối nay liên quan trọng đại, Quả nhân có thể tin tưởng sao?”

Dung Dũ ngẩng cao đầu nhưng không quỳ xuống, thanh âm lãnh triệt chân thành tha thiết: “Vi thần sẽ không cô phụ bệ hạ.”

Sở Tang cười cười, người trẻ tuổi thực thích hứa hẹn, giống như thiên trường địa cửu chỉ vươn tay là có thể bắt được. Nhưng hắn cũng đã đến tình trạng này, cô phụ hay không cô phụ đã không trọng yếu như vậy nữa.

‘Vậy ngươi lại đây, Quả nhân có lời muốn nói với ngươi.” Hắn để Dung Dũ đi đến. thanh âm cực nhỏ nói: “Quả nhân muốn ngươi đi tra một chuyện.”

Dung Dũ dạ, bởi vì khoảng cách gần như vậy mà không tự nhiên, vẫn quy củ đứng vững.

Hắn thở ra mấy hơi thật dài, tận lực làm cho cảm xúc hổ thẹn nhanh nhanh tán đi, phàm là nam nhân biết thê tử đội nón xanh cho mình sắc mặt đều sẽ không tốt được ở chỗ nào.

“Quả nhân muốn biết…hai mươi năm trước, hoàng hậu có cấu kết cùng kẻ nào hay không.”