Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 49: Nghịch chuyển thời không




Tôn Chính Hoàn sững sờ, thiên hạ này thế nhưng có người muốn đi làm thư đồng của Ngụy Thanh Uyển?

Thế giới này là huyền huyễn phải không?

Những năm qua mỗi khi có hoàng tử công chúa đi thượng thư phòng, sẽ có thần tử xin cho nhi tử hoặc nữ nhi của mình tiến cung làm thư đồng, hiện giờ Ngụy Thanh Uyển đi thượng thư phòng đã mấy tháng nay, nhưng lại không có ai muốn đưa nữ nhi hoặc muội muội làm thư đồng của Ngụy Thanh Uyển.

Ngụy Thanh Uyển thân phận quả rất quý trọng, tuy là thứ xuất, lại có danh hào "Phượng hoàng lâm thế", chỉ tiếc tính tình quá mức kiêu căng, ngày thường luôn cả vú lấp miệng em, những người có thể tiến cung làm thư đồng hoàng tử công chúa đều xuất thân quyền quý thế gia hoặc hoàng tộc, mỗi người đều được sủng ái, căn bản không chịu nổi tính tình của Ngụy Thanh Uyển.

Hắn nhìn chằm chằm Tôn Chính Linh Vân một lúc, sau khi xác định nàng không có nói giỡn, lại cảm thấy kinh hãi.

Tôn Chính Hoàn sao có thể để muội muội tiến cung để chịu sự khinh bỉ, cố gắng hết sức làm cho Tôn Chính Linh Vân thay đổi chủ ý: "Thập nhất Công chúa tính tình kiêu căng, thái độ làm người bá đạo, thất công tử Tần gia ngày đầu tiến cung vo cớ bị nàng ta đánh, đến cả các hoàng tử công chúa khác đều tránh nàng ta."

Tôn Chính Linh Vân thần sắc bình tĩnh: "Muội biết a."

Tôn Chính Hoàn: "?"

Biết mà muội còn muốn tiến cung? Đầu óc bị phá hư rồi sao?!

Tôn Chính Linh Vân nói: "Muội tính tốt, lại lớn hơn so với thập nhất Công chúa, đương nhiên sẽ không so đo với nàng ta, mặc dù nàng ta hồ nháo chút, muội không để ý tới là được, hơn nữa......"

Nàng tựa hồ nghĩ tới chuyện thú vị nào đó, nở nụ cười: "Nghe nói Tần Cẩn Du thư đồng của bát Hoàng tử không chỉ có thiên tư hơn người, linh lực cường đại, mà tính tình hoạt bát, muội muốn làm bằng hữu với hắn."

=

Sau khi tan học, Tần Cẩn Du nhảy ra khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị chạy về phía Tô Hoành.

Lại bị Ngụy Thanh Hoài giữ lại.

Tần Cẩn Du giãy dụa muốn bỏ tay Ngụy Thanh Hoài ra: "Đừng kéo ta, ta muốn đi tìm Tô Hoành!"

"Tần Cẩn Du!" Ngụy Thanh Hoài hoàn toàn tức giận: "Ngươi là thư đồng của hắn hay là thư đồng của ta?!"

Tần Cẩn Du giãy không được, đành phải ngừng lại, thở dài: "Ta đương nhiên là thư đồng của huynh."

"Vậy ngươi còn luôn chơi cùng hắn!" Ngụy Thanh Hoài cực kỳ tức giận: "Ngươi thích ta hay là thích hắn!"

Tần Cẩn Du: "......"

Nếu nàng nói thích Tô Hoành hơn chút, thì có bị đánh hay không?

Tần Cẩn Du con ngươi đảo một vòng, tiến đến bên người Ngụy Thanh Hoài, nói nhỏ: "Ngoại tổ gia của Tô Hoành bị Vũ hoàng tịch thu gia sản trảm cả nhà, lúc này, ta đương nhiên nên an ủi hắn. Về sau lại tìm huynh chơi."

Ngụy Thanh Hoài sau khi nghe thấy, ngẩn người, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn buông ra.

Hắn nhìn bóng dáng Tần Cẩn Du chạy mất, bất đắc dĩ thở dài, đi tìm ngũ Hoàng tử Ngụy Thanh Li chơi.

Tần Cẩn Du theo thường lệ chạy đi tìm Tô Hoành, nhưng tìm hồi lâu không tìm thấy Tô Hoành, nàng hỏi thăm xung quanh hồi lâu mới thấy Tô Hoành ngồi bên hồ hóng gió.

Tần Cẩn Du bình bịch chạy ngồi bên cạnh hắn: "Huynh sao lại ở đây? Ta tìm huynh rất lâu rồi."

Tô Hoành không có trả lời câu hỏi của nàng, mà là nhìn vào không trung, thì thào lẩm bẩm: "Chuyện xảy ra trên thế giới này, một khi phát sinh, thì là chuyện đã định, rốt cuộc không thể thay đổi được sao?"

Đối với những lời này, Tần Cẩn Du chỉ nghe đã hiểu được đại khái, nàng chớp ánh mắt: "Đó là đương nhiên, chuyện đã xảy ra sao có thể thay đổi?"

Tô Hoành nhặt một viên đá trên mặt đất, ném về phía xa rơi vào trong nước, nổi lên một tầng bọt nước, giọng nói có chút mơ hồ: "Nếu có thể trở lại quá khứ thì sao?"

"Hẳn là không thể đi?" Tần Cẩn Du cũng học Tô Hoành ném đá vào trong hồ, trong hồ lại truyền đến một âm thanh trầm đục, Tần Cẩn Du tiếc nuối vỗ bụi trong tay: "Nếu thật sự có thể quay lại quá khứ, ta muốn đi cứu mẫu thân ta, nàng tốt như vậy, ta chưa được thấy nàng"

Tô Hoành nghĩ đến tình cảnh của mình và mất đi người thân, đáy lòng ưu sầu, vì thế tùy tiện nhặt một nhánh cây nhỏ, bẻ gẫy răng rắc một tiếng.

"Nương của ngươi?" Tô Hoành trầm mặc nửa ngày, mới phản ứng lại Tần Cẩn Du đang nói cái gì.

Hắn liếc Tần Cẩn Du một cái, thấy nàng mặt lộ vẻ hoài niệm, dần dần cảm giác có chỗ không đúng: "Nương của ngươi vài ngày trước không phải tiến cung đến xem ngươi sao?"

Tần Cẩn Du không nghĩ tới chính mình nhất thời thả lỏng, thế nhưng lại đem lời trong lòng nói ra, nàng dù sao tuổi còn nhỏ, bị bối rối, cũng không biết nên giải thích như thế nào: "Ta...... đó không phải là nương của ta, không đúng, ta......"

Tần Cẩn Du nói quanh co hồi lâu, nghẹn đỏ mặt, rốt cuộc nghĩ ra lời tự thấy hợp lý nhất: "Người đến xem ta trên danh nghĩa là nương!"

Tô Hoành mặt lộ vẻ hiểu rõ, cảm thấy mình tựa như biết được nội tình gì, cũng không có tiếp tục hỏi.

Con cái thứ xuất đều gọi chính thê của phụ thân là mẫu thân, về phần thiếp thất nào là nương thật sự của đứa nhỏ, không có ai quan tâm.

Tần Cẩn Du nhìn Tô Hoành tỏ ra vẻ mặt đã hiểu, suy nghĩ một chút, vẫn là không tiếp tục giải thích.

Tô Hoành quay đầu lại, nhìn chăm chú Tần Cẩn Du, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói ngươi có thể khống chế vạn vật, vậy ngươi hiện giờ có thể khống chế cái gì?"

"Ta có thể khống chế rất nhiều!" Tần Cẩn Du bái ngón tay bắt đầu đếm từng cái một: "Ta sẽ dùng linh lực bện vòng hoa, có thể khống chế ngọn lửa, cũng có thể khống chế điểm tâm, ta đã nhiều lần dùng năng lực này cướp điểm tâm với Ngụy Thanh Hoài, Ngụy Thanh Hoài luôn không cướp được hơn ta, hắn tức giận đến nỗi trên cơ thể xuất hiện đốm lửa, hắn thật ngốc, rất buồn cười......"

"Còn có trước đây, Ngụy Thanh Hoài muốn dùng ngọn lửa dọa ta sợ, ai ngờ ta tạo ra một cái lớn hơn, ngược lại thành ra dọa hắn......" Nói chuyện vui đùa, Tần Cẩn Du cười ngả nghiêng.

Tô Hoành nhìn Tần Cẩn Du, hết sức nghiêm túc hỏi một vấn đề: "Ngươi nếu có thể khống chế vạn vật, có phải hay không có thể khống chế thời gian, khiến cho thời gian quay lại, tất cả lặp lại?"

Tất cả lặp lại......

Chỉ là bốn chữ vô cùng đơn giản, lại giống như búa tạ nện vào trái tim Tần Cẩn Du.

Tần Cẩn Du tươi cười trên mặt tiêu thất.

Nàng nhìn chằm chằm mặt hồ thật lâu, vỗ vỗ bụi trên áo choàng, đứng lên, sau đó vươn hai tay.

Linh lực nồng đậm ngưng kết ở đầu ngón tay nàng, trong không khí nhàn nhạt nhộn nhạo lên.

Trên mặt Tần Cẩn Du nghiêm túc chưa từng có.

Linh lực cuồn cuộn không ngừng theo cơ thể nàng trào ra, xâm nhập đến giữa không trung.

Tần Cẩn Du vẫn duy trì tư thế một lúc lâu, chung quanh cũng không có biến hóa gì.

Tần Cẩn Du đáy lòng có chút thất vọng, thầm nghĩ chung quy lại tuổi của mình vẫn còn quá nhỏ, thực hiện pháp thuật này, có lẽ vẫn còn một chút khó khăn.

Đúng lúc nàng chuẩn bị thu hồi linh lực đang tuôn ra bên ngoài, cảnh trí trước mắt bỗng nhiên xuất hiện chút vặn vẹo.

"Đây là......" thanh âm Tô Hoành có chút thay đổi, hắn vứt nhánh cây bị gãy trong tay, chậm rãi từ dưới mặt đất đứng lên.

Tần Cẩn Du khiếp sợ, linh lực trong tay tăng tốc độ tuôn ra, mà cảnh vật trước mặt càng thêm vặn vẹo......

Ngay sau đó, Tần Cẩn Du cùng Tô Hoành bỗng nhiên từ đứng thành ngồi.

Một viên đá từ trong tay Tần Cẩn Du bay ra, rơi xuống hồ cách đó không xa, phát ra âm thanh trầm đục.

Tay Tần Cẩn Du, vẫn còn duy trì tư thế ném đá.

Bên tai truyền đến tiếng "Răng rắc", Tần Cẩn Du nhìn lại phía âm thanh kia, quả nhiên thấy nhánh cây gãy ở trong tay Tô Hoành.

Tô Hoành nhìn nhánh cây gãy trong tay, ngây ngẩn cả người.