Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 54: Nguyện Được Người Đồng Tâm, Bạc Đầu Không Ly Biệt




Tần Cẩn Du còn chưa hết xúc động, thì thấy Tôn Chính Linh Vân đang ôm một đồ vật gì đó hình hoa sen, vội vã chạy tới, thở hồng hộc nói "Các ngươi có nhìn thấy ca ca ta không?"

"Không có." Tần Cẩn Du và Ngụy Thanh Hoài đồng thời lắc đầu.

"Ngươi đang cầm cái gì trong tay thế?" Tần Cẩn Du bị đồ vật trong tay Tôn Chính Hoàn hấp dẫn ánh mắt, tò mò hỏi.

"Hiện đừng nói vấn đề này," Tôn Chính Linh Vân có vẻ rất tức giận "Ca ca ta thật quá đáng, đã nói là cùng nhau đi thả đèn hoa đăng, vậy mà lại một mình chạy mất, thật sự là quá đáng!"

"Đèn hoa đăng? Thả đèn hoa đăng gì?" Tần Cẩn Du lại phấn khích "Ta cũng muốn đi!"

"Ta cũng muốn!" Ngụy Thanh Hoài cùng hùa theo phong trào, thuận tiện cười nhạo Tần Cẩn Du "Ngươi ngay cả cài này cũng không biết, đèn hoa đăng chính là..."

Trong gió mùa thu, bóng dáng mấy đứa trẻ ngày càng xa.

Xúc động vì thanh thế lớn của buổi hôn lễ không chỉ có Tần Cẩn Du, mà còn có Ngụy Thanh Tuyền.

Ngụy Thanh Tuyền khôi phục thân phận đã mấy tháng, dần dần đã quen thuộc với cuộc sống trong cung.

Đợi đến khi hôn lễ kết thúc, sắc trời đã tối dần, Ngụy Thanh Tuyền vẫn chưa quen biết nhiều với người trong cung, đành một mình quay về.

Thời tiết cuối thu dần trở lạnh, Ngụy Thanh Tuyền kéo chặt áo choàng của mình, nhưng bước chân lại không nhanh hơn.

Có một số người cũng trở về, Ngụy Thanh Tuyền thong thả đi bộ tới bên hồ.

Vốn muốn tản bộ giải khuây, cũng không nghĩ đến ánh đèn lác đác bên hồ, có nhiều người đang tụ tập.

Cho dù gió lạnh thổi, cũng không giảm hứng trí muốn thả đèn hoa đăng của mọi người.

Trên mặt hồ đang trôi nổi rất nhiều đồ vật hình dạng hoa sen được làm từ giấy cứng, bên trong còn có một ngọn nến tinh xảo đang cháy.

Mùa thu nhạt nhòa, ánh sáng trên mặt hồ di động, có người đang nhắm mắt lại trong bóng chiều tàn, hai tay mười ngón giao nhau, cánh tay để ở trước ngực, bàn tay để sát dưới cằm, cầu nguyện.

"Bọn họ đang làm gì vậy?" Ngụy Thanh Tuyền thấy dáng vẻ nhắm mắt thành kính cầu nguyện của mọi người, khó hiểu hỏi cung nhân hầu hạ bên người.

"Bẩm điện hạ, bọn họ đang thả đèn lồng." Cung nữ hồi đáp.

"Thả đèn lồng? Tại sao làm như vậy???" Ngụy Thanh Tuyền vẫn luôn ở trong nhà cao cửa rộng, thời gian khôi phục lại thân phận cũng không tính là dài, bởi vậy đối với sự vật và tập tục trong cung cũng không biết nhiều.

"Hồ này được gọi là hồ Ngàn Nguyện," cung nữ chưa kịp trả lời, bên cạnh lại truyền đến thanh âm trầm ổn của nam tử "Nghe đồn trong một ngày đặc biệt, hồ này có thể thỏa mãn một ngàn nguyện vọng, bởi vậy cứ vào ngày đặc biệt, đều có rất nhiều người đến, hôm nay là ngày đại cát, lại là đại hôn của Thái tử điện hạ, tất cả mọi người đều muốn dính chút không khí vui mừng, đến hồ này để ước nguyện, nguyện vọng có thể thành sự thật sẽ lớn hơn chút."

Trong ánh đèn yếu ớt, có người đang chậm rãi đi mang theo nụ cười dịu dàng, trong tay còn cầm một hoa đăng hình hoa sen tinh xảo.

"Thì ra là thế, Thanh Tuyền thụ giáo." Nghe xong lời giảng giải, lại thấy người trước mắt, Ngụy Thanh Tuyền không biết vì sao, trái tim lại đập nhanh, trong lòng xuất hiện chút vui mừng, xóa tan đi nỗi ưu sầu trước đó "Quốc sư hôm nay cũng đến thả hoa đăng?"

Nói xong lời này, mặt Ngụy Thanh Tuyền liền đỏ lên, Tôn Chính Hoàn cầm hoa đăng đi đến đây, không phải đi thả hoa đăng thì làm gì chứ, câu hỏi như vậy khác gì không hỏi.

Tôn Chính Hoàn nở nụ cười "Đúng vậy."

Nói xong, liền ngồi xuống, tay đặt hoa đăng vào trong hồ, nhắm mắt cầu nguyện.

"Ta trước đây vẫn nghĩ rằng quốc sư có thể nhìn thấy thiên cơ, biết được mọi sự, tất nhiên không có phiền não, lại không nghĩ rằng, quốc sư thế nhưng cũng cần cầu nguyện." Ngụy Thanh Tuyền ngạc nhiên hỏi.

Tôn Chính Hoàn giờ đã đứng dậy, hắn bất đắc dĩ cười "Nhân sinh trên đời, ai có thể mọi chuyện như ý."

Tông Chính Hoàn hít thật sâu thở dài, dường như đang ưu sầu, nhưng hắn thu hồi sự lo lắng trên mặt, nở nụ cười ôn hòa "Công chúa đã nghĩ ra ước nguyện gì rồi?"

Ngụy Thanh Tuyền lòng tràn đầy vui mừng nói "Ta ban đầu là không nghĩ đến, nhưng thấy ngươi khi cầu nguyện rất đẹp, lại bỗng nhiên muốn rồi."

Tông Chính Hoàn sửng sốt, hắn sống lâu như vậy, trừ Tôn Chính Linh Vân, chưa có ai dùng hai chữ "Xinh đẹp" này để hình dung hắn, đột nhiên nghe thấy lời này, hắn cũng chỉ cho rằng Ngụy Thanh Tuyền đang nói chuyện cười.

Sau khi Ngụy Thanh Tuyền nói xong, rất nhanh có người mang đèn hoa đăng đến, truyền đến tay nàng.

Ngụy Thanh Tuyền tò mò nhìn đèn hoa đăng trong tay mình, nở nụ cười nhẹ nhàng "Đèn hoa đăng này thật đẹp."

Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Tôn Chính Hoàn, tò mò hỏi "Với chiếc đèn này, ta chỉ có thể ước một điều ước?"

"Theo truyền thuyết, mỗi người có thể ước ba nguyện vọng, ba nguyện vọng này phải xuất phát từ chân tâm của người ước nguyện, như vậy mới có thể thành." Tôn Chính Hoàn giải thích.

Ngụy Thanh Tuyền nghe vậy, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu.

Màn đêm mờ ảo, đôi mắt thiếu nữ trong suốt, khóe miệng mang ý cười nhẹ nhàng, nhìn ánh đèn hoa đăng bên hồ, bộ dáng chăm chú suy nghĩ, bất tri bất giác khắc vào trong lòng Tôn Chính Hoàn.

Tại một khắc này, hắn nghe rõ tiếng trái tim mình đang đập mạnh.

"Ta nghĩ ra rồi." Ngụy Thanh Tuyền vui mừng thả đèn hoa sen xuống hồ, khép mắt lại.

Thanh âm của thiếu nữ rất nhẹ, xung quanh có chút ồn ào, Tôn Chính Hoàn chỉ có thể nhìn thấy miệng nàng khép mở, sau khi dùng linh lực mới nghe thấy thanh âm ôn nhu của Ngụy Thanh Tuyền.

"Thứ nhất nguyện quốc thái dân an, thứ hai nguyện phụ hoàng mẫu phi thân thể luôn khỏe mạnh, thứ ba nguyện..."

Lông mi thiếu nữ run rẩy, có chút do dự, một lúc sau, mới nhẹ nhàng nói "Nguyện được người đồng tâm, bạc đầu không ly biệt."

Lời này vừa nói xong, Ngụy Thanh Tuyền mới mở mắt, đèn hoa sen theo gió trôi đi, theo dòng nước, mang theo tâm nguyện cùng hy vọng của thiếu nữ.

"Nguyện được người đồng tâm, bạc đầu không ly biệt..." Tôn Chính Hoàn trong lòng xúc động, không tự giác nhắc lại lời này một lần nữa, mới dần dần hồi thần, cười với Ngụy Thanh Tuyền "Thật sự trùng hợp, lúc nãy ta ước nguyện, có một ước nguyện cũng như vậy."

Ánh mắt đối phương sáng rực, Ngụy Thanh Tuyền cảm thấy trên mặt như có hỏa thiêu, đầu cúi xuống thấp dần.

"Muội nói ca ca tại sao không thấy đâu, thì ra là ở đây gặp mỹ nhân, thật là quá đáng!" Bụi cỏ sau hồ, lộ ra ba cái đầu, Tôn Chính Linh Vân thấy Ngụy Thanh Tuyền đứng đối mặt Tôn Chính Hoàn, không vui nói.

Bầu không khí gặp nhau của hai người dưới trăng bị ba đứa trẻ đánh vỡ, Tôn Chính Linh Vân tức giận chỉ trích Tôn Chính Hoàn bỏ lại mình, mà Tần Cẩn Du và Ngụy Thanh Hoài cũng đang ầm ĩ muốn thả đèn hoa đăng, phải ước nguyện.

Sau khi ầm ĩ, ba đứa trẻ đều cầm lấy đèn hoa đăng, vui vẻ bắt đầu ước nguyện.

"Tỷ muốn ước nguyện vọng gì?" Tần Cẩn Du quay đầu hỏi Tôn Chính Linh Vân ở bên cạnh.

"Ca ca và đại Công chúa đều muốn ước được người đồng tâm, bạc đầu không ly biệt, vậy ta cũng ước điều này," Tôn Chính Linh Vân nói "Người lớn nói sẽ không sai!"

"Vậy ta cũng ước điều này." Tần Cẩn Du cũng theo phong trào.

"Ta muốn thú một nương tử siêu cấp siêu cấp xinh đẹp!" Ngụy Thanh Hoài tỏ vẻ khinh thường theo phong trào, ước một nguyện vọng không giống với đám đông.

"Huynh thật ngây thơ!" Tần Cẩn Du cười nhạo Ngụy Thanh Hoài, lại ước một nguyện vọng khác "Ta muốn được ăn thật nhiều thật nhiều món ngon!"

Nói xong, còn mở ra hai tay, khoa tay múa chân một vòng lớn.

"Ngươi mới ngây thơ..." Ngụy Thanh Hoài không còn gì để nói, lẩm bẩm nói "Cả ngày chỉ nghĩ ăn ăn ăn..."

"Hừ, ta không ngây thơ, ta siêu thành thực!" ước nguyện xong Tần Cẩn Du biểu hiện không phục.

"Ngươi chính là ngây thơ!"

"Ta không phải! Huynh mới đúng!"

"Ngươi mới đúng!"

Trong bóng đêm mùa thu, thanh âm cãi nhau ầm ĩ của bọn trẻ theo gió thu bay càng ngày càng xa.