Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 35




Editor: Mứt Chanh


Lục Diễn thấy nàng định kéo quần xuống thì vội vươn tay nắm lấy tay nàng: "Đừng náo loạn."


Thẩm Tân Di hoàn toàn không cảm thấy bản thân có bệnh, ngược lại dùng ánh mắt nhìn bệnh tâm thần nhìn hắn: "Ngươi làm cái gì? Ta muốn giải quyết ba việc gấp ngươi cũng ngăn cản hả?" Nàng nói xong thì lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, cực kỳ không biết xấu hổ mà ưỡn eo, cười xấu xa: "Ngươi đặc biệt vào đây, có phải muốn so lớn nhỏ với ta hay không?"


Lục Diễn: "..."


Lục Diễn không thể giảng thông đạo lý với nàng nên dứt khoát khiêng nàng lên trên vai: "Đừng giải quyết ở chỗ này!"


Hắn khiêng nàng đi ra ngoài, đối diện với vẻ mặt ngơ ngác của Kim Ngô Vệ mà nói: "Bảo vệ cách xa hai thước, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào."


Dù thế nào đi chăng nữa thì Thẩm Tân Di hiện giờ cũng mang danh nghĩa là vợ của hắn, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cực khổ này kia hãy để cho một mình hắn gánh chịu đi...


Hắn khiêng Thẩm Tân Di vào phòng vệ sinh nữ, lúc này mới bỏ nàng vào: "Nàng ở chỗ này lăn lộn, không cho phép đứng."


Thẩm Tân Di nhìn xung quanh: "Ngươi là biến thái sao? Sao ta có thể đến chỗ vệ sinh nữ hả?"


Lục Diễn: "..."


Hắn thật sự theo không kịp ý nghĩ của nàng, nhìn nàng một cái rồi bỏ xuống một câu: "Làm theo như ta nói." Chưa cho nàng cơ hội phản bác thì hắn đã đóng cửa đi ra ngoài.


Thẩm Tân Di qua một lát mới ra, Lục Diễn để ý đánh giá nàng vài lần, nhìn nàng không có cởi... Quần, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.


Hai người cuối cùng cũng có thể bình an trở về lầu hai, Lục Diễn chứa đầy giận dữ nhìn về phía Thẩm Tu Viễn, Thẩm Tu Viễn không thể hiểu được. Vừa rồi vẻ mặt của Thái Tử không phải vẫn như thường sao? Sao đi vệ sinh lại tức giận lớn đến như vậy? Thái Tử táo bón hay là tiểu nhiều đây! Tính tình của Thẩm Tu Viễn cũng không khá hơn chút nào, tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng trong lòng khó tránh khỏi chửi thầm.


Hai người đầy mặt giận dữ mà nhìn nhau một lát, Thẩm Tu Viễn trước một bước bình tĩnh trở lại, dịu dàng nói với Thẩm Tân Di: " Ngài ở cùng mẹ ngài trước, thần có mấy câu muốn nói riêng với điện hạ."


Lục Diễn nhướng mày, hai người tuy là tử địch, hiểu biết lẫn nhau nhưng thời điểm lén gặp mặt cũng không quá nhiều. Nhưng hắn cũng không từ chối, tùy ý à một tiếng.


Thẩm Tu Viễn làm động tác mời, hai người trước sau vào phòng. Lục Diễn tùy ý đánh giá, phát hiện phòng riêng này có mái vòm, vách tường vật liệu gỗ dày nặng, phía dưới còn trải thảm thật dày. Cho nên bên trong người ta có nói gì thì gian ngoài tất nhiên nửa câu cũng không nghe thấy, thật là một nơi tuyệt vời để trò chuyện riêng tư.


Thẩm Tu Viễn mời hắn ngồi phía trên, tự mình ngồi xuống dưới: "Hôm nay thần tự tới chùa Linh Ẩn, một là vì gặp con gái một lần, hai cũng là vì việc hôn nhân này."


Lục Diễn: "Hôn sự như thế nào?"


Thẩm Tu Viễn là người luyện võ nên thói quen đi thẳng vào vấn đề. Hơn nữa việc này trong lòng nhà họ Thẩm và Thái Tử hiểu rõ mà không nói ra, ông cũng không có gì phải che giấu: "Thái Tử vô tình với con gái của thần, nó cũng ngoài ý muốn gả cho Thái Tử, chỉ là hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, hai người mới không thể không thành hôn. Nếu như thế, không bằng nghĩ biện pháp hòa ly tìm lương duyên khác cũng tốt hơn là chậm trễ lẫn nhau."


Lục Diễn híp mắt: "Ông thật sự dám nói."


Thẩm Tu Viễn cười, tiếp tục: "Thần muốn xin Thái Tử giả bệnh mấy ngày, lấy Thái Hậu và Hoàng Thượng coi trọng ngài, tất nhiên sẽ không bỏ mặc. Sau đó chúng ta lại lấy bát tự tương khắc làm lý do hòa ly với con gái của thần, chờ hòa ly xong thì bệnh ngài cũng đỡ hơn, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh lẫn nhau, ngài cảm thấy như thế nào?" Thật ra trước khi hai người thành hôn thì ông đã muốn khuấy đảo như vậy nhưng nề hà khi đó Thái Tử vừa mới tuyên bố bệnh tình ổn định, lại giả bệnh thì không khỏi là cố tình.


Biện pháp này tuy đơn giản nhưng Văn Xương Đế hết lòng tin theo thần phật, biện pháp này vừa lúc chọc trúng điểm yếu của ông ta. Ông có mấy phần nhân mạch ở trên triều, quen biết với quốc sư Ngụy Triều, muốn làm ra bát tự của Thái Tử và Thái Tử Phi không hợp để tạo ra dư luận thì dễ dàng hơn.


Đương nhiên, tất cả có thể thực hiện được tiền đề là Thái Tử phối hợp. Ông cũng không hoài nghi về điều này, nguyên nhân chính là vì quan hệ giữa Thái Tử và nhà họ Thẩm bất hòa, hắn tuyệt đối sẽ không mặc kệ một người con gái nhà họ Thẩm ngủ ở bên gối bản thân. Chẳng sợ hắn không thích nhà họ Thẩm thì tại chuyện này cũng chắc chắn phối hợp.


Đáp án của Lục Diễn lại ra ngoài dự kiến của ông: "Không có khả năng." Lúc Thẩm Tu Viễn đưa ra chủ ý này thì trong lòng hắn không hiểu sao lại xẹt qua tức giận!


Thẩm Tu Viễn sửng sốt, cho rằng hắn muốn nhân cơ hội đưa ra điều kiện gì nên nhíu mày nói: "Điện hạ có cái gì yêu cầu cứ việc nói, chỉ cần thần có thể làm được." Ông ngừng lại, cắn răng nói: "Chỉ cần điện hạ chịu đồng ý để con gái của thần trở về nhà, thần cam nguyện vì điện hạ ra roi 5 năm."


Đừng tưởng rằng cái hứa hẹn này không nặng, Ngụy Triều ai mà không biết Thẩm Hầu tay cầm trọng binh, hơn nữa bạn cũ của ông khắp nơi trong quân, uy vọng cực cao. Chỉ cần kêu gọi, e là không ít tướng sĩ đều sẽ hưởng ứng. Ông đồng ý vì Lục Diễn ra roi, quả thực vì hắn mà đưa lên một món hời lớn.


Nếu không sao Lục Trạch sẽ trăm phương ngàn kế mà muốn mượn sức ông cậu này của mình đây?


Trong lòng Lục Diễn không thể hiểu được tức giận càng sâu hơn, thậm chí có loại xúc động muốn rút đao chém lão già này.


Hắn đứng lên, hiền hòa giả bộ trên mặt hoàn toàn biến mất, kiêu ngạo mà hất cằm lên: "Đừng mơ mộng hão huyền nữa, ta sẽ không để Thẩm Tân Di về." Vẻ mặt hắn lạnh lùng, hơi hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn Thẩm Tu Viễn: "Cho dù có một ngày nào đó ông chết, Thẩm phủ mất thế, nàng không thể làm chính phi của ta nữa mà thành cơ thiếp của ta thì ta cũng tuyệt đối không để nàng bước ra khỏi cửa lớn của phủ Thái Tử. Cho dù chết, cũng phải chôn ở Đông Cung!"


Hắn nói lời này là vì cố ý chọc giận Thẩm Tu Viễn, nhưng nói xong lại cảm thấy đau nhói trong lòng. Hắn dùng sức cắn môi dưới để giảm bớt cơn đau âm ỉ trong lòng nhưng không có tác dụng, trong lòng càng thêm khó chịu hơn.


Sắc mặt Thẩm Tu Viễn thay đổi rõ ràng, chuyện liên quan đến con gái cưng của mình, ông cũng mất một tấc vuông, tay đã ấn ở trên vỏ đao: "Điện hạ ăn nói cẩn thận!"


Lục Diễn điều chỉnh tốt liếc xéo ông, cười nhạo: "Muốn động thủ?"


Hắn lại lạnh lùng nói: "5 năm ra roi? Thật sự coi là đồ của mình ư? Đừng quên, công tích địa vị của ông đều là đoạt tới từ trong tay ai? Không cần hai tay ông phải dâng lên, chỉ cần ta nguyện ý, binh quyền địa vị của ông ta đều có thể đoạt lại từng cái."


Này cũng coi như nói về chuyện ông bởi vì cái chết của Tề Hạo Nguyên mà giàu sang.


Thẩm Tu Viễn biến sắc, tức giận đều bị chặn, ngón tay đều theo đó run lên, nói không nên lời là thẹn hay là hối hận, sau một lúc lâu ông mới trầm giọng nói: "Điện hạ có thù hận gì thì cứ việc hướng về thần, Tố Tố... Nó cái gì cũng không biết."


Lục Diễn đưa tay đặt lên chốt cửa, thản nhiên nói: "Nếu ta muốn gây bất lợi với nàng, nàng cũng không sống đến hiện tại."


Hắn nói xong câu này lại quay đầu, lần này mang theo vài phần mỉa mai: "5 năm trước nếu không có ta, nàng đã sớm chết dưới vó ngựa, hiện giờ nàng theo ta cũng chỉ là báo ân cứu mạng, ông muốn đưa nàng về thì nằm mơ đi." Nói xong đã đẩy cửa đi ra ngoài.


Lời này Thẩm Tu Viễn coi như nghe không hiểu, vẻ mặt của ông lúc sáng lúc tối, sau một lúc lâu mới bước nặng nề đi ra ngoài.


Thẩm Tân Di đang dựa vào lòng Chu thị nói chuyện, thấy hai người ra tới thì vội đón trước: "Nói xong rồi à?"


Sắc mặt của Lục Diễn không được tốt nên không đáp lời, Thẩm Tu Viễn vỗ vai con gái, xoay đầu lại: "Đói bụng chưa, chúng ta dùng cơm thôi." Dù sao Lục Diễn đã bị bệnh ngần ấy năm, thế lực danh vọng không bằng trước, chuyện hòa ly này có thể từ từ mưu tính, cho dù hai người tạm thời không thể hòa ly thì ông cũng có thể bảo vệ con gái thật tốt.


Ông nói xong thì sai người mang bữa tối lên, trên bàn mọi người đều mang tâm sự nặng nề, không có lòng dạ nào ăn.


Chỉ có vẻ mặt của Thẩm Tân Di là như thường mà khoanh chân ngồi, lại kêu một bình rượu mạnh, đổ một ly lớn đầy tràn cho mình, rất dũng cảm mà giơ lên: "Cạn!"


Cho dù tâm sự của Thẩm Tu Viễn có nặng nề thế nào thì nhìn thấy con gái như vậy vẫn hoảng sợ: "Tố Tố, con làm sao vậy?"


Thẩm Tân Di cà lơ phất phơ chủ động chạm ly với cha ruột: "Cha, không phải cha nói với con đàn ông nên có khí khái của đàn ông sao?! Chén lớn uống rượu, mồm to ăn thịt, đây có tính là khí khái đàn ông không?!"


Nhưng con lại không phải đàn ông... Thẩm Tu Viễn: "???"


Trong lòng Lục Diễn chán ghét Thẩm Tu Viễn, nhìn thấy như vậy thì càng vui sướng khi người gặp họa, không nóng không lạnh nói: "Thẩm Hầu tự mình nói con gái nhà ông đều được nuôi như con trai mà. Nàng như thế có cái gì không đúng sao?"


Thẩm Tu Viễn: "..." Ông thật là oan uổng, lời vừa rồi cũng là lời nói vội, ông sợ con gái thành dáng vẻ cao lớn thô kệch như mình, còn tốn giá cao mời nữ quan trong cung dạy dỗ con gái, nuôi dạy con gái thành duyên dáng yêu kiều, ông dễ dàng lắm à?


Chu thị kéo chồng mình một cái, dùng ngón tay chỉ chỉ đầu. Lúc này, Thẩm Tu Viễn mới nhớ tới chuyện đầu óc con gái đã hư rồi, cũng buồn không hé răng mà cúi đầu ăn cơm.


Thẩm Tân Di chưa ăn được mấy miếng lại bắt đầu tung hoành, đầu tiên là xắn tay áo lên, cởi giày ra rồi muốn cởi nút quần áo. Lục Diễn và Chu thị đồng thời ngăn nàng lại: "Đừng náo loạn, lại muốn làm gì?"


Thẩm Tân Di giơ tay phủi phủi trước người mình: "Cho mọi người ngửi mùi nam tính của con."


Ba người còn lại: "..."


Lục Diễn mạnh mẽ mặc quần áo cho nàng, lại hoài nghi mà quay sang Thẩm Tu Viễn, những việc này Thẩm Tân Di không có khả năng bỗng dưng nghĩ ra được, chẳng lẽ nàng ở nhà mẹ đẻ nhìn dáng vẻ lưu manh của lão già này mới làm gương cho nàng sao?


Thẩm Tu Viễn hiếm khi thần giao cách cảm với kẻ địch nhiều năm, ông xua tay giải thích: "Điện hạ nhìn lão làm gì? Gia quy nhà lão tuy không thể so với những thế gia đó hết năm này đến năm khác, nhưng quy củ vẫn phải có, lão cũng không biết nó học được tật xấu từ chỗ nào!"


Lục Diễn không biết có tin hay không, không nói một lời mà ăn cơm xong.


Do Thẩm Tân Di phát bệnh nên cả bốn người ăn một bữa cơm cực kỳ yên lặng, Thẩm Tu Viễn còn có công vụ trong người, đứng dậy từ biệt con gái. Trước khi đi có thâm ý khác mà nhìn Lục Diễn một cái, quyết định vẫn là bán đồ tốt cho hắn, để hắn không khó xử con gái mình mà khẽ nói: "Lần trước chuyện hạ độc, thần đã tra ra có quan hệ với Bát điện hạ... Thần thật sự không dự đoán được Bát điện hạ sẽ tính kế như thế."


Điều này có nghĩa là bản thân sẽ không ủng hộ Lục Trạch. Lục Diễn không tỏ ý kiến mà ồ một tiếng.


Nếu bọn họ đã đi rồi thì Thẩm Tân Di và Lục Diễn cũng không còn gì để ở lại, chào hỏi với chưởng quầy rồi chuẩn bị đi chùa Linh Ẩn. Do đường núi gập ghềnh, xe ngựa không tiện đi lại nên hai người đành phải tự mình leo núi.


Thẩm Tân Di vừa đi vừa hỏi hắn: "Cha ta và ngươi nói cái gì vậy?" Trong lòng Lục Diễn cứng lại, quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, không nói chuyện, chỉ lo tự mình đi về phía trước.


Lục Diễn cao lớn chân dài, cho dù đi không nhanh cũng dễ dàng ném Thẩm Tân Di ra thật xa. Không biết hắn có chỗ nào không đúng mà từ khi ra khỏi Nghênh Tử lâu thì không nói chuyện với nàng nữa.


Thẩm Tân Di hồng hộc bò một hồi lâu, trên trán không khỏi chảy ra mồ hôi. Nàng lấy khăn tay lau mặt, lại không lưu ý làm rớt khuyên tai, nàng sờ lên lỗ tai: "Ối, khuyên tai của ta rớt rồi!"


Lục Diễn đi xuống: "Rớt chỗ nào?"


Thẩm Tân Di vẫy tay, cũng cởi chiếc kia xuống: "Quên đi, không tìm nữa, một đại lão gia như ta mang khuyên tai gì chứ!" Nàng nói tới nói lui nhưng đáy mắt vẫn là lộ ra vài phần đau lòng.


Lục Diễn nhớ rõ nàng đang đeo một đôi bông tai thỏ làm bằng ngọc phỉ thúy, xưa nay nàng rất thích chúng, bình thường không dễ dàng gì mới mang lên.


Hắn nhíu mày, liếc nhìn nàng một cái, buồn không hé răng mà từ Kim Ngô Vệ nơi đó mang tới mồi lửa, lại rọi quanh một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy đôi bông tai thỏ ngọc trắng đã rơi trong đống cỏ khô rồi cầm lên trả lại cho nàng.


Thẩm Tân Di dùng khăn lau khô: "Nơi này không có gương, ngươi giúp ta mang lên đi."


Lục Diễn tựa như đang chần chờ, tạm dừng một chút, lúc này mới cầm một cái lên nhắm ngay móc xỏ vào lỗ tai, lại vòng đến ra phía sau tai, cẩn thận khóa lại móc bằng vàng phía sau hoa tai. Lúc hắn làm như vậy, ngón út vô tình lướt qua vành tai tròn trịa trắng nõn, nàng lập tức run lên, quay đầu bất mãn mà trừng mắt nhìn hắn: "Đừng chạm vào lỗ tai ta!" Nàng vươn tay muốn nhận lấy: "Ngươi ngốc muốn chết, để ta tự làm"


Nàng rất nhạy cảm ở chỗ này ư? Lục Diễn không đáp lời nhưng một cảm giác khác lạ lướt qua trái tim hắn. Hắn nhịn không được muốn hôn lên tai nàng, vươn tay kéo thẳng người nàng, nắm lấy cánh tay của nàng không cho nàng né tránh, lại nắm một cái hoa tai khác xỏ vào cho nàng.


Hắn đeo xong hoa tai cho nàng, cuối cùng không nhịn nữa, cố ý vô tình mà thở bên vành tai nàng, giọng nói réo rắt say lòng người: "Đau không?"


Lỗ tai của Thẩm Tân Di nhạy cảm vô cùng, chỉ lần này chân đã hơi nhũn ra, từ lỗ tai đến gáy đều đã tê rần: "Xía. Cái rắm, có cái gì mà đau, lại không phải xỏ lỗ tai!"


Kịch bản của nàng tuy rằng hiếm thấy nhưng không chịu nổi giọng nói ngọt dịu, người cũng lượn lờ động lòng người. Lúc này cặp mắt nàng lượn lờ nhìn hắn, đôi mắt tựa như phủ kín một tầng sương mù.


Với một vẻ đẹp như vậy, Lục Diễn không phản ứng nữa thì chính là người chết. Khi thấy nàng đang nhìn mình như thế, hắn đều có một loại xúc động muốn hôn nàng ôm nàng. Chỉ là lúc này xúc động cuối cùng cũng chiến thắng lý trí, hắn vươn tay mạnh mẽ mà nắm lấy cổ tay của nàng, kéo nàng vào lòng mình.


Kim Ngô Vệ cách phía sau mười bước nhìn thấy một màn này thì lập tức lại lui về phía sau mười bước, rất có mắt nhìn mà đồng thời xoay người lại.


Lục Diễn trời sinh là người lý trí lớn hơn tình cảm, đầu óc không rõ ràng lắm cũng chỉ trong nháy mắt, chờ ý thức được bản thân làm cái gì thì vội vàng buông tay ra.


Lần trước chuyện hạ độc này tuy không phải nàng làm nhưng cũng không có nghĩa nàng chính là người có thể tin cậy. Thái độ của Lục Diễn hiện giờ với nàng chỉ ở ' đừng quá nghi ngờ ' , hắn có thể bảo đảm bản thân tuyệt đối không nảy sinh tình cảm với nàng. Dù sao điều kiện tiên quyết để có được tình sâu như biển giữa vợ chồng là tin tưởng lẫn nhau và tin tưởng là cơ sở cho tình nghĩa thâm tình thắm thiết. Nếu không cho dù tình cảm sâu đậm đến đâu thì cũng chỉ là một tòa lâu đài trên không, trong lòng hắn đều rõ ràng.


Hắn dĩ nhiên là không có khả năng tín nhiệm con gái của Thẩm thị, mà hôm nay những lời Thẩm Tu Viễn nói với hắn cũng vừa lúc chứng minh con gái Thẩm thị không thể tin. Điều này cũng không phải nói là nhân phẩm của nàng không thể tin, chỉ là nàng nhất định không thể nào toàn tâm toàn ý với mình, điểm này cũng đủ khiến hắn từ chối nàng ngoài cửa rồi.


Hắn rõ ràng vô tình với nàng nhưng vì sao lại không quản được bản thân thế kia?


Lục Diễn âm thầm nhíu mày, suýt nữa đẩy nàng ra.


Lần này Thẩm Tân Di không làm gì cả, tuy rằng Lục Diễn ôm nàng mà không có sự đồng ý của nàng, điều này khiến nàng rất không vui nhưng cũng không có nghĩa là hắn có tư cách chủ động đẩy nàng ra! Lão đại Ngạo Thiên là do ngươi muốn ôm, muốn ôm là có thể ôm sao?


Xuất phát từ tư tưởng trả đũa, nàng trở tay ôm eo Lục Diễn, lặng lẽ di chuyển móng vuốt gian ác đến trên mông hắn, còn nhéo xuống thật mạnh.


"Cái rắm này... Khụ khụ, coi như không tệ."


Lục Diễn: "..."