Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 43




Editor: Mứt Chanh


Thẩm Tân Di rất muốn nói một câu ngươi đừng có tự luyến, ta cứu người đó là do bị buộc bất đắc dĩ. Nhưng nhìn thấy đáy mắt của hắn lộ ra vẻ xúc động thì nàng yên lặng ngậm miệng không phản bác.


Lục Diễn có rất nhiều lời muốn nói với nàng nhưng vẫn kiềm chế, trước hết lệnh cho Thái Sử Tiệp trị liệu cho Tề vương phi. Tuy Tề vương phi có bị thương ngoài da còn đang sốt cao, nhưng thực sự cũng không tính là khó trị. Sau khi Vương phi uống thuốc thì hô hấp đã ổn định lên rất nhiều. Lúc này Thái Sử Tiệp mới nói với Lục Diễn: "Vương phi bị hoảng sợ sốt cao, không có gì trở ngại, chỉ là tinh thần không yên, đợi lát nữa lão sẽ kê một chén thuốc an thần cho ngài ấy."


Lục Diễn gật đầu, sau khi đưa thuốc an thần thì không bao lâu Tề vương phi từ từ tỉnh dậy. Bà với Lục Diễn nói ra là dì và cháu trai nhưng thật ra số lần gặp nhau không tính là quá nhiều. Bà nhìn một lát mới nhận ra, chần chờ mới hỏi: "Cửu Lang?"


Lục Diễn tự tay đỡ bà nằm xuống: "Dì cẩn thận."


Tề vương phi lại phản ứng một lát, chợt nước mắt chảy xuống: "Cửu Lang, dì... Dì... Là con đã cứu dì ư?" Lục Diễn gật đầu, hỏi bà chi tiết thì Tề vương phi nói: "Thế tử, Thế tử muốn lấy tánh mạng của dì! Mấy tùy tùng bên cạnh dì liều chết bảo vệ dì. Dì vì thoát thân mà vô ý rơi xuống từ vách núi, sau đó lại bất tỉnh nhân sự, Cửu Lang... Làm sao con cứu dì?"


Lục Diễn nhìn Thẩm Tân Di đứng ở một bên: "Là Thái Tử Phi cứu dì."


Tề vương phi biết Thái Tử cưới con gái nhà họ Thẩm nhưng bà cũng không phải người hiếm thấy như Tề hoàng hậu, huống chi Thẩm Tân Di lại cứu mạng bà, bà vội khom người thi lễ ở trên giường: "Đa tạ Thái Tử Phi."


Thẩm Tân Di vẫn luôn duy trì tâm tình phức tạp với chuyện cứu bà, thấy bà như vậy thì nàng vội đỡ lấy bà: "Vương phi đừng làm như thế."


Tề vương phi kiên trì phải cảm ơn, chẳng qua tinh thần không tốt, nói vài câu lại nặng nề ngủ thiếp đi.


Thẩm Tân Di lập tức chất vấn hắn: "Ngược lại là ngươi cực kỳ giấu giếm, Tề vương phi cuối cùng là chuyện như thế nào?" Nàng nói xong thì cả giận hừ một tiếng: "Luôn miệng nói phải tin ta, kết quả chẳng phải là còn giấu ta kỹ như vậy à! Này tính là tín nhiệm gì đây?!"


Lục Diễn im lặng một lát, nhìn nàng một cái rồi dứt khoát nói ra gút mắt giữa Quận vương Dự Chương và Vương phi với nàng một lần, lại đề ra chuyện Quận vương Dự Chương phong con trai của trắc phi thành Thế tử. Thẩm Tân Di nghe xong với vẻ mặt xúc động: "Vương phi thật sự là một người đáng thương, Vương tử hiện tại ở nơi nào?"


Lục Diễn dừng lại: "Có Quận vương Dự Chương theo dõi, cũng là vì có Vương tử làm áp chế, Vương phi mới không thể không bước lên kinh thành."


Thẩm Tân Di nhíu mày, Lục Diễn không nhanh không chậm mà nói: "Lần này Vương phi vốn không muốn tới nhưng con trai ở trong tay Quận Vương Dự Chương, bà không thể không đi vào khuôn khổ, bước lên con đường không thể quay lại này. Chờ Vương phi vừa chết, bọn họ xuống tay với Vương tử cũng chỉ là vấn đề về thời gian. Phụ hoàng cũng đã sớm không dung được Tề Vương phi này nhưng Tề vương phi có thanh danh cực tốt ở trên đất phiên. Nếu như dì vô duyên vô cớ gặp chuyện ở đất phiên thì quan viên lớn nhỏ ở Dự Chương tất nhiên sẽ không bỏ qua, cho nên ông ta quyết định động thủ ở kinh thành, dù sao... Phụ hoàng cũng sẽ trợ giúp ông ta."


Thẩm Tân Di nhíu mày: "Sau khi ngươi cứu Vương phi thì sao? Tính toán sắp xếp dì thế nào? Hoàng Thượng và Thế tử sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."


"Ta muốn đưa dì về Dự Chương hội hợp với Vương tử." Vẻ mặt của Lục Diễn bình thản: "Cậu em họ kia của ta không phải là người tầm thường, khẳng định sẽ không mặc kệ mẹ ruột của mình. Giả sử y có thể giết cái gọi là Thế tử, chấp chưởng vương phủ, một sớm nắm quyền thì phụ hoàng bận tâm đến mặt mũi tôn thất, rất khó hại y ở bên ngoài lần nữa. Nếu y ngay cả mẹ và mình cũng bảo vệ không được thì ta cũng không cần thiết để ý tới y nữa, mặc y sống hay chết."


Thẩm Tân Di ừ một tiếng, lại nói: "Nhưng nếu Hoàng Thượng đã biết việc này, tất nhiên sẽ giáng tội ngươi."


Từ khi ngày ấy sau khi hai người đàm luận về Văn Xương Đế, Lục Diễn cũng sẽ không còn che giấu sự chán ghét của mình đối với Văn Xương Đế, lạnh lùng giễu cợt: "Ông ta chỉ luôn lo cho chuyện trước mắt, ông ta cũng không nghĩ xem cái gã Thế tử con vợ lẽ là người có thể sống yên ổn nghe lời ông ta nói à? Người nọ làm phản, đã sớm ngầm chiêu binh mãi mã ở Dự Chương, lén lút làm lớn mạnh thế lực của bản thân."


Thẩm Tân Di nói: "Thế cũng không đúng, cái gã Thế tử con vợ lẽ có làm phản đi chăng nữa, chẳng lẽ vị Vương tử con vợ cả sẽ không phản sao?"


Lục Diễn liếc nhìn nàng một cái: "Hai người bọn họ đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ, mặc kệ cuối cùng ai thua ai thắng thì thế lực của Quận vương Dự Chương đều sẽ bị giảm đi rất nhiều do hao tổn bên trong. Đến lúc đó mặc kệ ai trở thành Quận vương, Dự Chương đều cực kỳ dễ khống chế. Hơn nữa em họ Lục Tứ một khi nổi lên lòng giành quyền chủ động, không đầu nhập vào ta thì còn có thể đầu phục ai?" Đương nhiên, dì ba đối đãi với hắn không tệ, nếu không phải bởi vì phần tình nghĩa này thì hắn cũng sẽ không suy xét kỹ càng tỉ mỉ như vậy.


Thẩm Tân Di kinh ngạc, trong lòng phát lạnh: "Đó chính là dì ruột của ngươi!"


Lục Diễn tự giễu cười cười: "Ta và Hoàng Thượng vẫn là cha con ruột, vậy thì thế nào?" Hắn giơ tay nâng cằm nàng lên: "Nàng sợ ta ư?"


Thẩm Tân Di điều chỉnh sắc mặt nhanh chóng: "Không sao cả." Dù sao ngươi chỉ là thế thân mà thôi.


Khoé môi của Lục Diễn hơi cong, không tự giác mà nở một nụ cười. Hắn cúi người tựa sát vào, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai nàng: "Vì sao muốn cứu Tề vương phi? Dì và nàng rõ ràng không có quan hệ."


Nàng thật sự là người cực kỳ tốt, hắn thậm chí nghĩ không ra không có nàng cuộc sống sẽ như thế nào.


Chẳng lẽ nàng cũng thích hắn như thế này sao? Cho nên không tự giác mà muốn giúp đỡ hắn. Hắn biết Thẩm Tân Di không có khả năng lãnh đạm với hắn như vậy.


Cánh môi của Thẩm Tân Di khẽ nhếch, ngón trỏ của hắn đã để ở giữa môi nàng: "Ta muốn nghe lời nói thật."


Thẩm Tân Di không kiên nhẫn mà hất bay tay hắn: "Ngươi bệnh à? Khi ta cứu bà ấy sao có thể biết bà ấy là Tề vương phi?"


Lục Diễn: "..."


......


Lúc này Thế tử Quận vương tức giận đầy mặt đang ' dưỡng thương ', một chân đá một thuộc hạ tới hồi báo: "Ngu xuẩn! Đồ ăn hại! Ngay cả một người đàn bà cũng bắt không được, nếu làm lỡ chuyện lớn của ta, ta muốn cái mạng chó của ngươi!"


Vị Thế tử này trên dưới 30, tướng mạo khôi ngô nhưng xương gò má rất cao, môi mỏng, thoạt nhìn luôn cho người ta cảm giác sắc bén khắc nghiệt.


Thuộc hạ thưa vâng, lại vội vàng nói: "Nhưng Vương phi không có khả năng bốc hơi mất, nếu chúng ta tìm lâu như vậy cũng chưa tìm được thì chứng tỏ bà ấy nhất định là bị người ta mang đi. Ti chức đã tra xét một lần những người đi qua con đường kia, ngoại trừ một ít tiều phu thợ săn thương nhân, cũng chỉ có..."


Gã ngập ngừng mới nói: "Cũng chỉ có Thái Tử Phi Thẩm thị, chỉ là không xác định Vương phi có phải do ngài ấy mang đi hay không."


Thế tử đương nhiên biết Thái Tử Phi này, nàng xuất thân từ nhà họ Thẩm. Theo lý mà nói hẳn là nàng bất hòa với Thái tử, nhưng cũng nói không chừng gả chồng theo chồng, nàng có thể có khả năng mang Vương phi đến cho Thái Tử.


Hắn ta đi qua đi lại trong phòng, lại cân nhắc một hồi: "Nếu Vương phi thật sự ở trong phủ Thái Tử thì chân chính khó làm, lại không thể điều tra phủ Thái Tử..." Hắn ta nói nói thì ánh mắt sáng lên, vỗ tay: "Đúng rồi, tuy ta không động đến Thái Tử nhưng Hoàng Thượng lại có thể. Ngươi sai người nói chuyện này cho Hoàng Thượng, mời ngài phái người đi tra phủ Thái Tử!"


Văn Xương Đế cũng vội vã muốn lấy tánh mạng của Vương phi và Vương tử, dù sao Vương phi vừa rời kinh thành trở lại đất phiên, ông ta cũng không thể dễ dàng xuống tay, nếu không lại chờ bị ngôn quan mắng chết hạ chiếu cáo tội mình đi! Cho nên lần này Tề vương phi tới kinh thành là thời cơ xuống tay rất tốt. Dự Chương là nơi trọng yếu cỡ nào, tuyệt đối không thể rơi vào tay nhà họ Tề, ông ta cũng tuyệt đối không cho nhà họ Tề cơ hội khôi phục nữa!


Với ý nghĩ như vậy, Văn Xương Đế mang theo cấm quân và Thế tử cùng nhau đi tới phủ Thái Tử. Dù sao địa vị của Thế tử thấp hơn Thái Tử, hắn muốn từ chối có thể trực tiếp từ chối. Nhưng nếu Văn Xương Đế lại đây thì Thái Tử lại không có lý do từ chối, cho nên lần này Văn Xương Đế tiến đến cũng không báo trước, tới cái đột nhiên tập kích.


Tới đón chính là Thái Sử Tiệp, lão vừa hành lễ vừa hỏi: "Thánh nhân, ngài đây là...?"


Do y thuật của Thái Sử Tiệp cao siêu, lúc trước đã cứu tánh mạng của Thái Tử cho nên lão ở trước mặt Thái Hậu Hoàng thượng đều vô cùng có thể diện. Văn Xương Đế không chút khách khí với lão, cười vỗ vỗ vai lão: "Vài ngày không gặp Cửu Lang, hôm nay trẫm xuất cung thị sát dân tình, nhân tiện thăm Cửu Lang một chút." Tuy rằng ông ta muốn điều tra Thái Tử Phi, nhưng dù sao cũng không muốn ầm ĩ quá khó coi, có tổn hại đến mặt mũi thiên gia nên tùy ý tìm cái cớ đi vào.


Thái Sử Tiệp không dấu vết mà liếc nhìn mũ miện trên người ông ta, mặc long bào tới thị sát dân tình? Lão nghĩ thì nghĩ thế thôi, vội làm động tác tay mời Văn Xương Đế đi vào, ngoài miệng nói: "Thái Tử và Thái Tử Phi có một số việc, không thể kịp thời tới đón tiếp ngài... Lão đây mời Thái Tử tới đón." Nói xong bí mật nháy mắt, lập tức có người lặng lẽ đi tìm Thái Tử.


Sau khi Văn Xương Đế mang theo cấm quân vào phủ, lúc này mới nói rõ ý đồ đến rồi thở dài: "Không vội mời nó, ngươi cũng biết, Tề vương phi và Thế bị ám sát ở vùng ngoại ô kinh thành. Vương phi bây giờ sống chết không biết, bởi vậy có thể thấy được thân phận của những thích khách đó không đơn giản, trẫm lo lắng an nguy của Thái Tử cho nên đặc biệt dẫn người tới, muốn tra phủ Thái Tử một phen." Ông ta lại nhìn Thế tử: "Vì Thế tử biết được bộ dạng của những thích khách đó cho nên trẫm còn đặc biệt gọi Thế tử tới xác định."


"Ngài tới giúp Thái Tử xử lý, Thái Tử chắc chắn vô cùng cảm kích." Đuôi lông mày của Thái Sử Tiệp nhảy dựng: "Thần cả gan hỏi thánh nhân một câu, tôn thất huân quý khác đều lục soát qua chưa? Đám thích khách kia ác độc như thế, chỉ sợ huân quý khác trong kinh cũng đã chịu uy hiếp..."


Văn Xương Đế suy xét chu toàn, lập tức nói: "Tất nhiên đều tra qua, ngươi khuyên Thái Tử chớ có đa tâm. "


Lúc này Thái Sử Tiệp mới không nói gì nữa, làm động tác tay mời Văn Xương Đế rời đi.


......


Bên kia Lục Diễn và Thẩm Tân Di tất nhiên cũng biết Hoàng Thượng muốn điều tra tin tức, một bên Tề Sất đầy mặt khó hiểu: "Chúng ta lại không bại lộ cái gì, làm sao Hoàng Thượng và Thế tử nhanh như vậy lại lục soát phủ Thái Tử?" Sắc mặt y biến đổi: "Chẳng lẽ có người thông truyền tin tức?" Theo bản năng mà nhìn về phía Thẩm Tân Di.


Sắc mặt của Thẩm Tân Di biến đổi, Lục Diễn càng không vui hơn nàng: "Ngươi điên rồi? Nếu Thái Tử Phi muốn thông truyền tin tức thì hôm qua hà tất phải cứu dì?"


Hắn nói như vậy ngược lại thì tốt rồi, nhất thời Tề Sắt đầy mặt xấu hổ: "Là tâm tư của ti chức u ám, lúc này mới nghi ngờ đến Thái Tử Phi, thật sự hổ thẹn..."


Thẩm Tân Di không rảnh so đo với y mà hỏi Lục Diễn: "Vương phi hiện giờ dưỡng thương ở chính viện, một khi lục soát sẽ lục soát ra, ngươi tính toán sắp xếp bà ấy như thế nào? Hoàng Thượng có thể ở bên ngoài, ngươi cũng không thể ném văng Vương phi ra hoặc là nhấn chìm vào đáy hồ ấy nhỉ?"


Từ lúc nàng kéo Vương phi lên xe, nàng và Lục Diễn chính là châu chấu trên cùng một cây, chỉ cần Lục Diễn xui xẻo thì có lẽ nàng cũng chẳng khá hơn là bao.


Vẻ mặt Lục Diễn trấn định: "Không cần, lúc trước tu sửa phủ Thái Tử, ta đã cho người xây một cái mật đạo ở tẩm phòng của chính viện, nó có thể nối thẳng ra bên ngoài, có thể bố trí ổn thỏa Vương phi tạm thời ở mật đạo." Hắn nói xong thì trực tiếp sai người đi sắp xếp cho Vương phi.


Thẩm Tân Di chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nghe hắn nhíu mày nói: "Nhưng mật đạo kia chỉ dùng để chạy trốn, tu sửa cũng chẳng phải là bí mật, nếu bọn họ kiểm tra kỹ mà nói thì vẫn có khả năng bị phát hiện."


Thẩm Tân Di phải bị kinh ngạc nhịp tim không đều với phương thức nói chuyện thay đổi nhanh này của hắn, nàng hỏi: "Vậy làm sao bây giờ? Nghĩ biện pháp khiến bọn họ không dám lục soát tẩm phòng đi chớ?"


Lục Diễn gật đầu, vốn định nói phóng hỏa thì ánh mắt của nàng đột nhiên thay đổi, kéo hắn vào tẩm phòng, động tác cực nhanh mà làm lộn xộn đệm chăn trên giường, trong phòng đốt lên mùi hương lả lướt.


Lục Diễn khó hiểu: "Nàng muốn làm cái gì?"


Thẩm Tân Di không rảnh mà trả lời, đưa hắn theo thế kobe-don trên tường rồi đổ ập xuống hôn hắn. Lục Diễn ngẩn ra, nhanh chóng ý thức được nàng muốn làm gì thì đôi tay ôm lấy eo nàng phối hợp lại.


Thế tử mang theo người tiến vào phòng đã nhìn thấy hình ảnh quyến rũ đến như vậy. Thái Tử Phi bị Thái Tử bế lên, hai người quấn chặt lấy nhau, cách lớp rèm trùng điệp nên không nhìn rõ, trong phòng đốt hương thơm ngát nồng nàn khiến người ta say như điếu đổ.


Thế tử: "..."


Sao có thể làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt thế này! Quá đồi phong bại tục! Hắn ta lại nghĩ, hiện giờ đã là buổi tối, vợ chồng son người ta thân thiết một chút cũng không có gì không đúng, ai bảo bản thân xông vào tẩm phòng của bọn họ nhìn thấy một màn này cơ chứ? Chẳng lẽ bọn họ không nhận được thông báo trước sao? Hắn ta không khỏi lùi lại vài bước, nhất thời tiến thoái lưỡng nan lên.


Lục Diễn ngay từ đầu còn cảm thấy biện pháp này rất kỳ lạ, hiện tại lại cảm thấy có một loại kích thích khác. Hắn liếc mắt một cái thoáng nhìn Thế tử tiến vào nên duỗi tay nắm lấy eo nàng đưa lên phân nửa, thậm chí đảo khách thành chủ, hé đầu lưỡi ra móc lấy đầu lưỡi của nàng.


Thẩm Tân Di rõ ràng sửng sốt, dùng ánh mắt dò hỏi sao ngươi còn tới làm thật?


Lục Diễn thản nhiên liếc nhìn ra bên ngoài, lại mạnh mẽ bọc lấy đầu lưỡi của nàng, tấm tắc nhấm nháp, không khí trong phòng càng thêm mập mờ.


Thế tử đã rời khỏi cửa phòng, không nhìn thấy hai người lại làm cái gì, đành phải xấu hổ mà ho khan vài tiếng, do dự gọi: "Thái Tử..."


Thẩm Tân Di chờ chính là một tiếng này, đẩy Lục Diễn ra, lao ra nhấc tay cho Thế tử hai cái tát: "Tiện nhân! Ai cho ngươi xông tới? Ngươi chán sống rồi à?!"


Thế tử vốn dĩ thoả thuê mãn nguyện ý muốn điều tra phủ Thái Tử, kết quả khí thế lập tức gần như bị mất hết một nửa. Hắn ta sống đến hơn ba mươi tuổi còn chưa bị ai đánh vào mặt! Lúc đầu hắn ta kinh ngạc, ngay sau đó bạo nộ: "Ngươi..."


Thẩm Tân Di nhân cơ hội lại quăng cho hắn ta hai cái tát: "Ngươi cái gì mà ngươi?! Ngươi kêu ta cái gì, hiểu quy củ hay không?!


Thế tử bối rối, lúc này Văn Xương Đế nghe tin tới, nhìn thấy trong phòng lộn xộn, trên mặt Thế tử có hai dấu tay rõ ràng chồng lên nhau thì cả giận nói: "Đây là có chuyện gì?"


Lục Diễn đúng lúc biểu hiện vẻ mặt kinh ngạc: "Phụ hoàng, sao ngài tới đây?"


Thái Sử Tiệp rất nhanh nhìn ra thời cơ, vội tiến lên thỉnh tội: "Là thần không phải, không có báo trước đến Thái Tử, lúc này mới dẫn đến hiểu lầm."


Văn Xương Đế cũng chẳng biết gì, chờ sửa sang mới phát hiện rõ ràng ngọn nguồn. Thái Tử còn không biết ông ta tới tra xét tin tức, đang ở trong phòng với Thái Tử Phi... Không thể miêu tả. Lúc này Thế tử xông vào, Thái Tử Phi tưởng người hầu không có mắt nào đó, hoàn toàn bị chọc giận nên giơ tay quăng cho Thế tử mấy cái tát. Trận chiến này... Thật sự uổng phí.


Văn Xương Đế làm rõ chuyện này, cũng dở khóc dở cười: "Các con..." Ông ta không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ khuyên can hai vợ chồng đừng làm chuyện đêm hôm khuya khoắt không thể miêu tả sao?


Thẩm Tân Di hành lễ với Văn Xương Đế, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Là con đánh sai người, nhưng sao Thế tử tiến vào mà không gõ cửa trước? Làm con sợ nhảy dựng."


Thế tử là vì không cho Lục Diễn cơ hội phản ứng, nơi nào nghĩ đến đụng phải chuyện này, cho người ta đánh còn phải xin lỗi: "Là... Ta sơ hở, kính xin Thái Tử Phi thứ lỗi."


Thẩm Tân Di hừ một tiếng, hiển nhiên tức giận chưa tiêu: "Ta nào dám không thứ lỗi? Đường đường là phủ Thái Tử