Thái Tử Phi Rắc Rối

Chương 45: Cư nhiên lại bị mê hoặc là cớ làm sao?




Như Ý bị cuốn vào vòng mê luyến của Bạch Trường không có cách kiềm chế. Nàng ở thế hạ phong bị hắn điểm huyệt không thể phản ứng nhưng đổ lỗi như vậy thì gượng gạo quá. Nàng thật sự bị họ Vương đó quyến rũ chỉ với một nụ hôn, nồng nhiệt và say đắm. Rốt cuộc là ta bị hắn ép hôn hay là ta cũng muốn được hôn hắn đây? Cả hai cứ như vậy đắm chìm vào nhau không dứt… sau một lúc lâu… bị ngạt thở. Họ Vương buông nàng ra thở dốc, còn Như Ý cũng hổn hển hít lấy hít để luồng không khí cần thiết, đúng là hôn say đắm cũng nguy hiểm. Thiên hạ có ai hôn nhau mà chết ngạt không nhỉ, cứ như bọn họ thì xém nữa tắt thở rồi.

Thời gian im lặng đủ để cả hai tĩnh tâm cũng qua, Bạch Trường quay lại nhìn nàng cười si mê. Chàng không phải chưa từng hôn ai, nói thẳng ra là cái gì cũng… làm qua hết rồi nhưng mà chưa từng có, chưa bao giờ bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi một nụ hôn đến như vậy. Ôm nữ nhân mình yêu trong lòng cảm giác hạnh phúc, hôn nàng còn tuyệt vời hơn, nếu mà…

- Giải huyệt cho ta.

- Nàng được giải huyệt thì lại không ngoan.

- Ngươi có giải huyệt đạo cho ta không?

- Có.

Đương nhiên là phải giải huyệt cho nàng rồi, để nàng nằm im bất động ở đó không biết chàng sẽ làm ra cái sự thể gì nữa. Như Ý lúc này gương mặt đỏ hồng, môi hồng mọng lên đẹp có sức hút, đôi mắt còn lưu lại sự cuồng si vừa bị gợi lên… Nàng khiến chàng càng lúc càng khó cưỡng lại, thật khó khăn để kìm hãm ham muốn… muốn… muốn… nàng.

Họ Vương vừa điểm nhẹ Như Ý đã thoát khỏi tình trạng bất động toàn thân. Nàng ngồi phắt dậy… và va phải đầu hắn đau điếng. Đầu hắn cứng như đá tảng, đau quá đi mất.

- Ai bảo nàng hấp tấp.

Bạch Trường cũng bị đau nhưng chàng không để ý đến mình mà vươn tay xoa xoa trán cho Như Ý. Bảo bối ngốc ta đâu có nhỏ nhoi gì đâu, nàng dư sức nhìn thấy thế mà vẫn va phải.

- Buông tay, ngươi tránh ra coi. Nam nhân xấu xa dám lợi dụng ta.

- Ta có làm gì nàng đâu.

- Ngươi còn dám nói không có, ta xém chút nữa là bị ngươi cưỡng bức thành công rồi.

Cái này nói quá trắng trợn à, họ Vương kia có bị rung động, hắn có bị dục vọng ham muốn đột kích, nàng cảm nhận được tại vì hắn nằm trên ép sát nàng. Nhưng lực kiềm chế cũng còn khá không muốn ăn tươi nàng nếu không nàng chết chắc rồi. Tuy vậy Như Ý vẫn “đá trái banh” trách phạt qua phía hắn, tại hắn nên nàng mới bị quyến rũ vào đường tử nguy hiểm kia. Như Ý không muốn thừa nhận với hắn mình cũng bị xoáy vào đó, nàng khi nãy rõ ràng là không có thụ động trăm phần trăm nha, cũng … đảo lộn tùm lum mà.

- Ta không có ý cưỡng bức nàng, nàng đừng nói oan ức cho ta.

Hai từ “cưỡng bức” này đối với Bạch Trường mà nói là… xỉ nhục nặng nề. Chàng đê tiện hạ lưu đến mức đó khi nào, bất quá chỉ hôn nàng thôi mặc dù… đúng là… trong tâm tưởng cũng muốn biến nàng thành của chàng thật. Tuy ở đây trong tình thế này coi bộ không ổn, nhưng mà… sơn thủy hữu tình, nếu mà nàng cho phép thì… yêu nàng đến chết cũng đồng ý.

- Ngươi ánh mắt đó là sao vậy? Ngươi tránh xa ta ra.

- Xin lỗi.

Như Ý nhìn gương mặt đỏ lên của hắn cộng với cái dáng cúi đầu có vẻ như làm việc xấu bị bắt quả tang thì co người lại đề phòng. Chết thật… nàng gặp “dê xồm” có hạng rồi.

- Ta hứa sẽ không làm gì nàng hết, đừng có biểu hiện cái gương mặt đề phòng với ta vậy.

- Ngươi giữ lời đấy, mà ngươi định ở dưới này thật à?

Cái hố này khá sâu mặc dù là rộng rãi đủ để hai người nằm ngồi gì cũng thoái mái hết nhưng chẳng lẽ muốn “đóng đô cắm rễ” ở dưới này luôn. Bạch Trường ngớ người rồi đứng dậy ôm choàng Như Ý nhảy lên trên.

- Ta hỏi thật nàng là muốn chôn sống ta sao?

- Không, đùa thôi.

- Nàng đùa dai như vậy với ta thì được nhưng với kẻ khác họ sẽ băm vằm nàng ra đấy.

- Ta còn tưởng ngươi sẽ bảo vệ ta.

Như Ý lơ đãng buông ra câu nói chẳng có hàm ý gì kia, tự nhiên cúi xuống phủi đất cát trên quần áo. Nàng không để ý đến Bạch Trường mắt lóe lên tia mừng rỡ, nghe câu này hắn lại suy ra nhiều hàm chứa ý tứ sâu xa.

- Nàng hứa sẽ luôn ở bên cạnh ta.

- Ta không hứa chuyện này được, ta không gả cho ngươi được đâu, khi về kinh thành ngươi đi đường ngươi ta đi đường ta.

- Ta đã nói sẽ luôn bảo vệ nàng, nếu nàng không ở bên cạnh ta thì ta làm sao bảo vệ nàng được.

Như Ý ngẩng đầu lên cười rạng rỡ khiến cho Bạch Trường bất giác cười theo. Bảo bối lúc thì tâm cơ trầm ngâm rất khó dò, lúc lại trong sáng như trẻ con, thật thú vị. Nếu có nữ nhân như vậy ở bên cạnh suốt đời không phải sẽ không bao giờ buồn chán sao. Ngày tháng tươi sáng như vậy chỉ nghĩ tới cũng thấy hào hứng rồi.

- Không cần ngươi bảo vệ ta cũng tự lo cho mình được.

Bạch Trường như ngươi đang đi trên mây bị tên bắn rụng rớt bịch xuống đất. Chàng nhíu mày bất mãn giận nàng luôn. Suốt buổi lúc Bạch Trường đưa Như Ý quay về quán trọ cả hai người không thèm nói với nhau một câu. Thứ nhất là do chàng dùng khinh công đường dài phải tập trung tinh thần cao độ. Thứ hai chàng thấy tâm trạng mình lúc này tốt nhất không nên nói gì thì hơn, mất công nói ra mấy lời khó nghe tổn thương bảo bối. Tiếc rằng chàng đã quá lo xa, cô nương bảo bối kia của chàng nếu là loại người biết tự trách thì đã bị phát rồ thành người điên từ cái thuở nào rồi.

Hai người trở lại quán trọ thì đám người của Huyền Băng Cung và người của chàng đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát. Phi Bách Chiến tìm hai người không được nên quay lại quán trọ ngồi chờ. Lại thấy đám người của thái tử cũng bình thản ngồi đợi như thể họ đảm bảo chắc chắn chủ nhân sẽ quay lại kịp lúc nên cũng đỡ nôn nóng. Cộng thêm Thánh nữ của họ cũng không phải nữ tử dễ dàng chọc phá nên cũng tự bằng lòng an ủi mình nàng sẽ không sao đâu. Sáng ra cả hai bên lẳng lặng chuẩn bị ngựa xe, thức ăn, nước uống đầy đủ chỉ đợi người về là xuất phát luôn. Dù họ chẳng ưa gì nhau nhưng lộ trình đến kinh thành chỉ có con đường này, hai bên lại gấp gáp nên cũng không còn cách nào khác.

Bạch Trường vừa ôm Như Ý đáp xuống đất thì đám người Huyền Băng Cung bu lại hỏi thăm sức khỏe. Mới có một đêm mất tích mờ ám thôi mà có cần phải gấp gáp gì không? Bọn họ cũng không lo Thánh nữ bị mạo phạm, nàng nếu có gì… khó nói… thì đã tiêu tùng rồi. Nhưng mà hỏi han thì vẫn khẩn trương, không bị mạo phạm sâu sắc cũng có thể bị khi dễ sơ sơ lắm chứ. Nàng nếu có ủy khuất chỉ cần một lời buông ra bọn họ sẽ “vì thánh nữ diệt thân”.

- Không sao nhưng mà có một vấn đề lớn kinh khủng.

- Chuyện gì?

Bách Chiến hỏi gấp không quên bắn cho Bạch Trường ánh nhìn nghi ngờ, khó chịu.

Thánh nữ của Huyền Băng Cung là hình tượng tôn kính, sùng ngưỡng của biết bao môn đồ nha. Nàng ấy có gì ủy khuất thì chàng sẽ không tha cho tên đó.

- Đói bụng quá à.

Câu trả lời của nàng khiến cho mấy người thở phào nhẹ nhõm, mấy kẻ nhìn nhau mất hứng. Cái đám mất hưng đương nhiên là thân cận của thái tử rồi, cứ tưởng chủ nhân cả đêm đi vắng “làm ăn” được cái sự tình gì hoành tráng rồi. Mấy tên đó không hẹn mà gặp cùng len lén liếc chủ nhân vài cái… nữ nhân xinh đẹp thế kia, bắt cóc đi cả đêm… mà lại chẳng làm nên cơm cháo gì, có phải là rất thất bại không? Thất bại quá đi còn gì nữa.

- Thở dài cái gì?

- Chúng thuộc hạ không dám.

Đám này bị lời của Ảnh Long hỏi ngang thì giật thót, quên mất thở dài làm cái gì vào cái lúc “nước sôi lửa bỏng” này. Cứ nhìn gương mặt của chủ nhân thì rõ, lạnh lùng như mọi khi nhưng giác quan thứ 6 của bọn họ cảnh báo rằng “nhìn vậy mà không phải vậy”. Sóng ngầm dưới làn nước sâu thẳm thật là như đao treo trên đầu, chẳng phải chuyện hay ho gì.

- Đa tạ Bách Chiến ca ca, chúng ta sẽ đi chung đường với bọn họ phải không?

- Đúng.

- Vậy ta qua đó ngồi chung với Bạch Trường ca ca.

Như Ý nói rồi nháy mắt với Bách Chiến một cái, hắn hiểu ý cũng không ngăn cản. Bảy vị Huyền công tử giật mình định hỏi tại sao nhưng thấy cung chủ không có ý kiến nên ngậm miệng lại luôn. Nàng đi chung rắc rối ồn ào cũng có cái vui của nó nhưng không đi chung cũng đỡ phiền được bao nhiêu chuyện. Thánh nữ muốn làm như thế nào thì cứ làm như vậy, nói ít thôi càng không nên xen vào chuyện của nàng, như vậy thì mới yên thân được.

Bạch Trường đang ngồi trong xe ngựa rầu rĩ thì cửa màn xe đột ngột bị tốc lên, chàng ám khí trong tay vung lên chuẩn bị phóng thì kịp thời dừng lại. Bảo bối ló đầu vào cười một cái rồi nhảy tót lên xe không đợi mời. Thuộc hạ của chàng không có cái quyền hành động lỗ mãng như thế nên khi tự tiện xâm phạm vào không gian riêng của chàng thì Như Ý bị nhầm là địch thủ xém bị đòn oan.

- Bạch Trường ca ca.

- Nàng muốn gì?

Chàng là đang định làm mặt lạnh không nói chuyện với nàng đó, nhưng tại bảo bối lần đầu tiên gọi chàng “Bạch Trường ca ca” nghe mát cả ruột nên quên mất tiêu, lỡ trả lời mất rồi thì bắn cho nàng ánh nhìn hơi dữ dằn một chút gọi là bù trừ.

- Ta đi chung xe với huynh nhá?

- Được.

Chàng mừng rỡ muốn chết nhưng phải làm bộ không phải chuyện gì to tát. Nàng khi không lại đòi đi chung với chàng không phải là chuyện vui kinh hỉ vô cùng sao. Bất kể là vì lý do gì có nàng ngồi bên cạnh đã đủ cười thầm cả ngày rồi.

- Cho huynh nè.

- Cái gì?

- Đồ ăn chứ gì nữa?

Như Ý nhường đồ ăn cho người khác là một sự hào phóng to đùng chứ không phải chuyện chơi. Nhớ năm xưa nàng ngồi thoái mái tự nhiên ăn hết một mâm thức ăn hoành tráng nhưng không mời Phi Bách Chiến được một mẩu xương là biết đẳng cấp

tham ăn tục uống rồi.

- Cho ta, sao nàng không ăn đi ta có rồi.

- Đa tạ, không ăn thì ta đỡ tốn.

Thế mới biết nàng cũng có nhã ý mới đấy nhưng là “mời lơi” cho có lệ, người ta từ chối một câu thì nàng như mở cờ trong bụng, nhanh chóng quay lại tập trung ngấu nghiến ăn cho hết, lại còn “me” xem hắn có gì ngon không xin xỏ một tý.

- Uống nước này, nàng qua đây rốt cuộc có chuyện gì?

- Thông minh, huynh biết chắc chắn là ta có chuyện mới qua đây ư?

- Thánh nữ cao quý của Huyền Băng Cung nếu không có chuyện quan trọng cần nói riêng với ta thì cái đám hộ vệ của nàng để cho nàng vào đây được sao?

Như Ý nhún vai thờ ơ không bình phẩm gì thêm, họ Vương này thực sự tinh ý và nhanh nhạy nha. Nàng thì có chuyện gì nói với hắn ngoại trừ cái chuyện muôn thuở chẳng biết tiến lùi làm sao cho tốt kia, hôn ước oan nghiệt giữa tiền nhiệm Như Ý và hắn. Hủy, nàng nhất định phải hủy.