Thái Tử Phi Rắc Rối

Chương 88: Giải thích!




- Chàng nhìn ta cái kiểu gì đấy? Trách cứ gì sao? Mời nói!

- Nàng hại ta giật thót lúc Ưu Nhi hướng kiếm vào nàng ta còn tưởng…

Bạch Trường cầm hai tay bảo bối thật chặt nhớ lại tình cảnh lúc nãy tâm trạng vẫn còn chút hốt hoảng. Đành rằng võ công của nàng thật xuất sắc vô cùng, chàng đã tận mắt chứng kiến nhưng lo lắng thì vẫn không tránh khỏi.

- Chàng có lòng quá nhỉ cũng còn biết lo cho ta.

- Ta không lo cho nàng thì lo cho ai?

- Chàng nói có lý!

Như Ý nhếch miệng cười tươi rói, thế gian có một số lượng người vận số thật đỏ chói lọi nàng hẳn là nằm trong cái đám đó đi. Muốn tiền tài có tiền tài, muốn võ công có võ công, muốn mỹ nam ôm ấp có ngay trước mặt, muốn mỹ nữ sai bảo có một lô chờ lệnh, muốn bằng hữu chí cốt kết bạn bâng quơ cũng vớ ngay một nàng đặc biệt, muốn quyền thế thì xuyên qua đã là thiên kim cao quý không những vậy còn tóm được Lục ngọc một bước bay lên đầu dân tình làm Thánh nữ…

Thú vị hơn cả là ngay lúc này còn “ăn trên cơ” được nàng công chúa kiêu ngạo xấu bụng họ Tiêu kia mà nàng ta chẳng thể hó hé phản bác gì. Công chúa ơi là công chúa tốt nhất nàng khôn hồn nộp vào tay ta một lượng bạc đáng kể chút xíu, ta chỉ nhận thức bạc không nhận thức kẻ nào bồi hoàn. Thù xém lấy mạng bổn cô nương đâu thể không tính toán chứ, mạng người vô giá mà nhất là mạng của Chiêu Văn Như Ý.

- Chiêu Văn cô nương!

- Hân hạnh gặp lại!



Uy, mỹ nam giá đáo… Như Ý chớp mắt vài cái rồi cười chuyên nghiệp đáp trả thịnh tình. Đâu phải ai xa lạ chứ không phải các nam chủ cầu hôn nàng đây sao? Muốn cái gì đây? Đánh nhau hay đấu võ mồm, Như Ý đang rảnh quá trời phụng bồi chút cũng không sứt soát tí tiền nào đi.

- Liên công tử, Ân Ân công từ, Trữ công tử, ba vị tuấn tú công tử hạnh ngộ thật khéo, Như Ý xin có lời chào.

- Cô nương khéo đùa.

Đùa giỡn gì đâu đẹp trai thì nói là đẹp trai thôi, công nhận đêm nay bọn họ tân trang thật quá “kẻng” nha, ai nấy cứ gọi là có thể ngươi không mê trai nhưng vẫn cứ phải ngắm nhìn. Vì sao ư? Đơn giản thôi ai nấy đều ngắm nhìn bản thân ngươi không nhìn ngắm dân tình lại tưởng ngươi bị vô cảm hay mắt mũi kèm nhèm thậm chí tệ hại hơn sẽ bị loại vào danh sách những kẻ không có khiểu thẩm mỹ trước cái đẹp. Chuyện này đả kích lớn đến mặt mũi nên rốt cuộc là tối nay dù ngươi là nam nhân hay nữ nhân, dù ngươi có khuynh hướng thích

mỹ nam hay không thích ngươi vẫn cứ bị hút hồn.

- Chiêu Văn cô nương, đại hội cầu thân bỗng dưng bị hủy bỏ khiển cho Trữ mỗ mất đi cơ hội đường đường chính chính cầu hôn nàng, ta thật là đau buồn đến ngất đi.

- Ngất đi? Như Ý thật sự rất tiếc chẳng hay sau đó công tử làm sao mà tỉnh lại? Ngài hẳn không phải là cảm thấy ngất đã đủ liền tự động mở mắt ra chứ?

Bạch Trường đứng cạnh bảo bối ráng nín cười thật khó khăn, mấy mỹ nam khác cũng tương đối kiềm chế lo lắng bộc phát sẽ khiến đồng đạo ngại ngùng. Họ Trữ khóe miệng khẽ giật, lưỡi có chút đơ lại, hắn thật sự đỡ không nổi miệng lưỡi của mỹ nhân.

- Chiêu Văn cô nương đoán sự như thần!

- Quá khen, quá khen!

Nàng vô tư nhận lấy lời tâng bốc chẳng thèm cấp cho tên kia một con đường thoái lui nào thật khiến hắn sượng trân hết mặt mũi. Bạch Trường thấy bằng hữu bị bảo bối vô tình “chỉnh” cái thói mồm mép tán tỉnh lăng nhăng hơi bị thảm mới tốt bụng chuyển hướng cuộc đối thoại.

- Ủa, Bách Chiến ca ca đâu rồi? Ba vị công tử thấy huynh ấy không?

- Không có!

- Chiêu Văn cô nương thật thiên vị, chúng ta mấy người đều đứng đây nàng

cũng không thèm để ý!

Họ Trữ đúng là giang sơn dễ đổi cái tính thích “cua gái” muôn đời khó thay đổi, nhìn cái biểu tình hờn dỗi rất chi là phong tình của nam nhân bị đả kích khi nữ nhân cho ra rìa của hắn thật khiến nàng muốn vỗ tay tán tưởng. Thật tội nghiệp cho cô nương nào có định lực yếu mà bị hắn nhắm trúng, trái tim bé bỏng của nàng coi như một đi không trở lại rồi.

- Hắn muốn đi đâu liền tùy tiện, nàng quan tâm làm gì?

Uy, cái giọng nồng đậm mùi ghen tỵ này ở đâu mà ra hả trời, Trường ca ca chàng thói hay thói tốt không học, tật xấu sao lại cứ vơ hết vào người thế kia. Chàng với họ Trữ đi chung đúng là cặp yêu nghiệt hại đời nữ tử mà, hên mà nữ hiệp Như Ý đã xuất thế cứu giúp hồng trần một bàn thua trông thấy. Nàng chặt đứt cặp song bài hoa hoa công tử này đi hẳn là tích được quá trời đức độ rồi đi.

- Ta không thấy huynh ấy liền thắc mắc chàng giận dỗi gì chứ?

- Ai bảo nàng nhắc hắn trước mặt ta!

- Ta nhắc trước mặt cả mấy vị công tử này nữa, họ có thắc mắc ngăn trở gì đâu, không trừ Trữ công tử ra chứ!

Bạch Trường muốn cắn phải lưỡi vì thất thủ hoàn toàn, nàng nói thật có đạo lý. Bọn hắn vị trí giống chàng sao, bọn hắn có tư cách bắt bẻ ghen tỵ như chàng sao, bọn hắn nếu đứng ở cương vị của chàng không ghen tuông mới là có vấn đề đó. Nàng là không hiểu hay cố tình không hiểu đây thật nên cấp tốc rèn luyện lại tư tưởng cho nàng mà.

- Như Ý ta có bắt bẻ chút xíu cũng là do ta quan tâm yêu chuộng nàng nha!

- Dương Diễn huynh tình thương nhân loại bao la, Ý Nhi thật có phúc phận!

- Không phải bao la nhưng đủ bao vây Ý Nhi nàng lại!

- Trữ huynh ra chỗ khác mà bao vây! Ân Ân công tử, Liên công tử cám ơn đã tới dự tiệc Vương mỗ có mấy vị khách cần chào hỏi mong các vị công tử lượng thứ! Mời các vị tự nhiên!

Họ Vương đúng là có ý tưởng phòng xa vạn dặm, hắn nhanh chóng khôn khéo lôi bảo bối đi chỗ khác cách xa phạm vi của mấy tên có ý đồ cưa cẩm xa nhất có thể. Ba tên nam chủ cầu hôn hút kia nhìn theo bóng dáng giai nhân lắc đầu tiếc rẻ “mỹ nhân nhà người” muốn chiếm lấy thật mệt mỏi khó khăn quá!

- Xem ra không có duyên chẳng thể cưỡng cầu rồi!

- Thật đáng tiếc!

- Đúng vậy.

Như Ý bất mãn bĩu môi dỗi với Bạch Trường, chàng sao lại kéo ta như kéo bao tải đựng đất thế kia chứ, đau hết cả tay. Họ Vương nhìn biểu tình của nàng có chút hối hận, nhì xuống tay sưng đỏ của nàng càng đau lòng hơn chỉ là hắn nhất định phải kéo nàng đi thật xa cách mấy tên nam nhân kia. Bảo bối chói sáng đáng yêu như vậy mấy tên kia rình mò gắt gao hắn không thích, hiển nhiên là phải cách ly rồi biện pháp tốt như vậy không dùng thì họa có thiếu não.

- Chàng đáng ghét coi tay của ta nè!

- Xin lỗi, ta xin lỗi!

Dân luyện võ mà có chút sưng đỏ chịu không nổi nói ra chắc chả có tên

khùng nào tin. Bạch Trường hắn não bộ đầy đủ hoạt động bình thường bất quá hắn lại tin, nhìn bảo bối mặt đỏ lên sắp khóc hắn cuống quýt lấy lọ dược trắng giấu trong người ra cẩn thận thoa cho nàng. Dược này quý giá vạn lượng thói thường người ta dùng cho những vết thương nặng chí mạng bất quá trong mắt hắn nàng bị tổn thương một sợi lông tơ cũng đã là vấn đề khổng lồ rồi!

- Dược đó của ta! Chàng ăn trộm!

- Ta trả nàng tiền rồi, bảo bối!

Năm vạn lượng một lọ dược nàng thản nhiên đút túi mà lúc này còn dám bảo chàng lấy trộm sao? Huống hồ chàng chỉ dùng nó để trị thương cho nàng, bảo bối biết rõ điều đó đi lần trước bị gai đâm lần này là lần thứ hai!

- Trả hồi nào ta không nhớ!

- Không nhớ?

- Ừ, chàng chưa trả, lọ này ta bán cho người ngoài 10 vạn lượng chàng thân quen nên bớt rẻ chút 9 vạn lượng thôi.

Như Ý giả khờ còn Bạch Trường bị ép buộc giả ngu, chưa trả thì chưa trả chàng mới không cần tính toán với bảo bối. May mắn cho chàng sinh trưởng trúng gia đình đế vương tiền bạc lai láng nếu không làm sao cung phụng thê tử yêu tiền như mạng này đây? Hắn chắc phải bán thân nuôi nàng mất chỉ sợ là cũng không đủ nữa chứ chẳng đùa.

- Nàng đã đi đâu?

- Tại sao chàng uống dược mà không có tác dụng!

Hai người tìm một chỗ vắng rồi ngồi xuống tâm sự, câu đầu tiên mở lời đương nhiên là nhắm ngay vấn đề mình muốn biết nhất rồi. Như Ý trước giờ chế dược tự tin vô cùng, Đoạn Tình Giới Ái của nàng đâu phải là đồ bỏ tại sao tên này uống phải mà yên ổn như thường. Thực tế nàng cũng cao hứng hắn không quên nàng điều đó chứng tỏ hắn yêu nàng thâm sâu không hời hợt bất quá yêu đương là yêu đương mà chuyên môn là chuyên môn nàng ít nhiều vẫn bị

đả kích nha!

- Thuốc đó do nàng chế, nàng muốn ta quên nàng sao?

Họ Vương có chút bất bình, Tiểu Ý Nhi bảo bối có ý tứ gì chứ? Chàng quên nàng thì bọn họ uyên ương chẳng phải đứt gãy giữa đường chuyện này chàng sao có thể để nó xảy ra chứ?

- Chàng dám quên ta?

- Ta tưởng nàng muốn thế!

- Nhưng dược của ta không phải là nước lã nha bao nhiêu tâm huyết công lao ta bỏ vào đó, chàng uống mà không có tác dụng chẳng phải chứng minh tay nghề của ta kém cỏi sao?

Nữ nhân phụng phịu trầm mặt xuống khiến nam nhân bối rối, hắn không biết phải an ủi nàng ra sao nữa! Dược của nàng cơ bản vô dụng với hắn bởi trong đó có một thành phần hắn bị dị ứng bẩm sinh là hương quế. Ngày đó Liên Tịch Hoa đổ vào miệng hắn thứ nước khó uống đó cơ thể hắn tự động phản ứng khiến hắn tỉnh dậy. Hiển nhiên là hương vị của quế khiến hắn phải uống ngay dược đặc trị luôn mang theo bên mình để tiêu trừ sự khó chịu.

Thời điểm đó hắn chưa biết chắc dược mình uống phải có tác dụng gì hắn chỉ mạo muội đoán đại nó có công năng xóa bỏ ký ức. Vì trong lúc ngủ mê man hắn sợ hại tiềm thức nói cho hắn biết có vài thứ hắn tuyệt đối không được quên.

- Nàng uống thử xem liền biết nó lợi hại hay không bất quá… không nên thì hơn. Ta không quên nàng hoặc là ta yêu nàng quá sâu hoặc là do cơ thể ta có

thành phần dị ứng với thuốc.

- Chàng dị ứng với thứ gì trong thuốc của ta?

- Hương quế!

Chàng bị dị ứng thật có chọn lọc, cơ thể phản kháng tự nhiên với thành phần chủ lực của Đoạn Tình Giới Ái hỏi sao nó vô tác dụng.

Xem ra thuốc này chưa hoàn hảo nàng nhất định sẽ điều chế lại nâng cấp nó lên chứ không thuốc này chỉ là đồ bỏ.

- Nàng sao có thể để ta uống thứ dược đó chứ? Kế hoạch quái dị lần này của nàng ta không đồng ý chút nào, xa ta nàng không nhớ ta sao?

- Ta nhớ chàng nhiều nhưng ta vì đại cục nha!

- Nàng quả nhiên đủ kiên cường!

- Đương nhiên!

Người nào đó mặt mày hớn hở hất mặt kiêu hãnh không nhận thấy nam nhân bên cạnh mặt mũi ít nhiều tối sầm lại. Bảo bối của chàng đâu phải cái “bình hoa” nàng độc lập tài giỏi tự tin, bị ném vào địa phương nào cũng tự lực cánh sinh rất tốt. Con đường chinh phục mỹ nhân của chàng xem ra lơi lỏng một chút liền bại thảm hại ngay. Nàng chỉ có thể gả cho chàng chính thức biến thành người của chàng mới có chút xíu yên tâm được.