Thái Tử Quá Xấu Bụng

Chương 285: Ghen, tên mười nam thần




Người thừa kế của Bắc Lăng quốc tạm thời rơi xuống đầu Nam Tấn Thiên. Bất quá có Sở Dịch ở một bên theo dõi. Đông thừa tướng ngược lại không có dị nghị cái gì.

Sở Niệm là Thái tử trên danh nghĩa tiếp tục tiêu dao. Mỗi ngày không thấy bóng dáng.

Sau đó Minh Châu phải về Băng Thành một chuyến. Sở Niệm quấn quít lấy muốn đi. Cuối cùng không có biện pháp. Minh Châu vẫn mang theo Sở Niệm đi.

Ai ngờ sau hai tháng Minh Châu trở về. Sở Dịch không nhìn thấy Sở Niệm trở về.

"A Niệm đi đâu." Sở Dịch hỏi.

"A Niệm ở lại Băng Thành." Minh Châu nói:"Hắn với Bát trường lão bọn cùng nhau nghiên cứu huyền thuật. Vui đến quên cả trời đất."

Sở Dịch khóe miệng co quắp. Xem ra A Niệm đặc biệt mê muội rồi.

Hắn nói:"Nếu Huyền Âm cùng Chỉ Nguyệt trở về. Không nhìn thấy A Niệm. Thật không tốt."

Sở Niệm ở lại Băng Thành. Cũng có chút phiền toái. Sở Dịch chỉ sợ Sở Niệm sẽ xảy ra chuyện. Dù sao lúc trước Băng Thành rất căm hận người song huyền thuật.

Minh Châu thở dài. Có chút ưu thương:"Dịch ca. Đã bốn tháng rồi. Một chút tin tức đều không có. Ngươi nói bọn hắn thật sự trở về được sao."

Sở Dịch nhìn Minh Châu. Biết rõ trong nội tâm nàng lo lắng. Nhưng hắn chỉ có thể an ủi:"Châu nhi. Chúng ta phải có lòng tin. Ta đoán Huyền Âm nhất định đang ở cùng Chỉ Nguyệt. Về phần khi nào hai người họ trở về. Chúng ta chờ là được rồi."

Minh Châu nhíu mày. Thế nhưng hơn mấy tháng rồi. Người còn không trở về. Chỉ sợ đã xảy ra chuyện a.

Mà lúc này trong Huyền Thiên điện. Là vui sướng hớn hở.

Bởi vì trước đó không lâu. Thiên Tôn rốt cuộc đã đáp ứng Nhược Thanh cùng Nhan Tiên hỉ sự này. Huyền Thần đều cao hứng một hồi lâu.

Thúc đẩy nhân duyên của hai người. Chính là nhờ có Huyền Thần trợ giúp. Mới có thể làm cho Thiên Tôn miễn cưỡng đáp ứng.

Nguyên bản ba quân nên làm gương tốt. Không thể động tình. Nhưng bây giờ hai người lưỡng tình tương duyệt. Nhược Thanh là người liều lĩnh. Nói thẳng không muốn làm ba quân nữa. Tình nguyện làm một nông phu bình thường cùng Nhan Tiên sinh em bé.

Cuối cùng Thiên Tôn không có biện pháp. Không muốn mất đi nhân tài. Lúc này mới đáp ứng.

Đại hôn đương nhiên tổ chức ở Huyền Thiên điện. Phải mất một đoạn thời gian để chuẩn bị.

Đây là lần thứ hai Huyền Thiên điện có chuyện vui. Cho nên đặc biệt náo nhiệt.

Trước đó lần thứ nhất Thiên Tôn vì đoạn tuyệt tình duyên của Viêm Minh và Mộng Ly. Cho nên đã bắt buộc Viêm Minh cưới nữ tử khác. Bất quá cuối cùng đều thất bại rồi. Cho nên lúc này tổ chức đặc biệt long trọng.

Hôn lễ vẫn đang chuẩn bị. Thỉnh thoảng Nhược Thanh cùng Nhan Tiên đến Bách thú cốc đợi chờ. Chỉ là chỗ ấy như cũ không có động tĩnh gì. Thần sắc hai người đều ảm đạm.

Không biết hiện tại Bắc Huyền Âm ra sao. Ở bên trong có gặp nguy hiểm hay không...

Trong Bách thú cốc. Một tiếng địch du dương vang lên. Diện tích ốc đảo đã được mở rộng rất nhiều. Không ngừng sinh sôi. Quang cảnh phi thường tươi mát, rất thoải mái.

Sở Chỉ Nguyệt dùng chân khuấy đảo nước sông tạo nên một vòng bong bóng loang trên mặt nước. Buônh cây sáo xuống. Nhìn Bắc Huyền Âm cách đó không xa hái trái cây.

Khóe miệng nàng nhếch lên. Thuận tay bắn ra một mũi băng nhọn. Trái trên cây rụng xuống. Vừa vặn rơi vào tay Bắc Huyền Âm.

Bắc Huyền Âm quay lại. Trông thấy nàng mỉm cười. Khóe miệng của hắn ngoắc một cái:"Cẩn thận một chút. Ngươi dùng huyền thuật. Cũng không phải sử dụng như vậy a."

Sở Chỉ Nguyệt có chút nhàm chán. Nói:"Ta rất nhàm chán a. Ở ốc đảo này. Chỉ có ta với ngươi a."

Bắc Huyền Âm nhướng mày nói thẳng:"Ý ngươi là. Ta rất nhàm chán."

Nàng vội vàng lắc đầu:"Ta chỉ là có chút nhớ A Niệm đây. Không biết hắn như thế nào."

Rất đáng tiếc. Hiện tại bụng nàng đã to phình. Không thể đi ra ngoài.

Bất quá nói cũng có chút kỳ quái. Bụng nàng đặc biệt lớn. Không biết có phải song bào thai hay không.

Mới có năm sáu tháng a. Bụng thoạt nhìn như đã tám tháng rồi.

Mặc dù ở trong ốc đảo. Mỗi ngày chỉ có thể ăn trái cây mà sống. Bất quá nơi này Linh khí đặc biệt dồi giàu. Sở Chỉ Nguyệt ăn trái cây. Cũng có thể duy trì được.

Hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng bị biến tròn. Sắc mặt phi thường hồng nhuận phơn phớt.

Bắc Huyền Âm đi qua. Nâng lên hai chân của nàng lên:"Tốt rồi. Đừng ngâm lâu như vậy. Sẽ bị cảm lạnh a."

Sở Chỉ Nguyệt thu chân lại. Hỏi:"Bắc huyền Âm. Đứa nhỏ này tên gì. Trước đó ta đặt tên cho A Niệm. Lúc này tới lượt ngươi. Mỗi người một lần. Công bằng a."

Bắc Huyền Âm nói:"Ngươi không phải gọi Tiểu Bảo sao."

Sở Chỉ Nguyệt vẫy vẫy tay. Vẻ mặt ghét bỏ:"Tiểu Bảo là nhũ danh không thể lấy. Tên này quá nông cạn rồi. Không có khí chất gì hết."

"Ta lại cảm thấy rất tốt. Đơn giản dễ nhớ." Bắc Huyền Âm chậm rãi nói.

Dù sao nàng thích là tốt rồi. Cái khác liền không sao cả.

Ai ngờ. Bụng khẽ động. Sở Chỉ Nguyệt cảm nhận được. Lập tức ôm bụng. Nhíu mày:"Hắn đá ta. Nhất định là đang kháng nghị."

Bắc Huyền Âm cũng có chút cao hứng. Trước kia khi nàng mang A Niệm hắn không thể ở bên cạnh. Không nghe được thai động. Lúc này nhất định phải nghe bù.

Hắn hạ tai gần một chút. Nhẹ nhàng hô một tiếng:"Tiểu Bảo a Tiểu Bảo. Ta là cha ngươi."

Bụng lại khẽ động. Sở Chỉ Nguyệt cảm giác có chút khó chịu. Sẵn giọng: "Đừng gọi. Hắn không thích tên này. Ngươi đừng gọi nữa."

Nếu không khó chịu cũng là nàng a.

Bắc Huyền Âm xùy cười. Đặc biệt cao hứng:"Cái tên kia có gì tốt."

Sở Chỉ Nguyệt trợn mắt:"Ngươi thích a. Nãy giờ đều do ngươi gọi."

Bắc Huyền Âm nghiêm túc suy nghĩ. Nói:"Hiện tại còn không biết là nam hay nữ. Đặt tên có chút khó."

"Có làm sao đâu. Ngươi đặt hai tên là được rồi." Sở chỉ Nguyệt nói.

Bắc Huyền Âm đã nói: "Gọi Bắc cô nàng như thế nào. Nếu là nữ. Nếu như là nam hài tử...Liền gọi Bắc..."
(VT: Ta không biết Bắc cô nàng là dịch sao nữa, nên để nguyên văn nha. Có gì sửa lại sau.)

Hắn còn chưa nói xong. Sở Chỉ Nguyệt đã ngắt hắn. Vẻ mặt bất mãn. Quát lớn:"Ngươi một chút thành ý cũng không có. Hắn một chút cũng không thích. Nào có tên cô nàng đấy. Ngươi trước kia đọc sách. Như thế nào hiện tại không dùng được."

Bắc Huyền Âm cười cười:"Kỳ thật ta muốn nghe nàng nói nhiều một chút."

Sở Chỉ Nguyệt mắng:"Hỗn đản. Vậy ngươi mang thai đi."

Bắc Huyền Âm nói:"Tốt. Nếu ta có thể mang thai. Ta sẽ thay ngươi."

Sở Chỉ Nguyệt hừ một tiếng. Liền cũng tránh ra.

Nàng đỡ eo. Hiện tại trong lòng đặc biệt tức.

Bắc Huyền Âm chính là cố ý bới móc. Cố ý làm cho nàng khó chịu.

Bắc Huyền Âm đuổi theo. Nói:"Tốt rồi tốt rồi. Không làm khó nàng nữa. Ta đã nghĩ kỹ. Nàng không cần lo lắng."

Sở Chỉ Nguyệt nói:"Bây giờ ngươi đừng nói. Ta sợ hài tử lại kháng nghị. : "

"Ngươi nói hắn có phải đặc biệt thông minh không a. Hiện tại nhận thức rõ ràng như vậy." Bắc Huyền Âm thoáng chút đăm chiêu:"Quả nhiên có phong phạm của ta."

Sở Chỉ Nguyệt vẻ mặt xem thường:"Được rồi. Ít nói lời làm ta buồn nôn đi. Rõ ràng là thông minh giống ta a."

"Giống ta."

"Đâu ra. Ngươi mang thai sao. Ngươi có thể cảm giác được à."

"Trực giác nói cho ta biết. Hắn chính là giống ta." Bắc Huyền Âm kiên trì khẳng định.

Hai người cãi nhau ầm ĩ. Ngay cả mèo trắng cũng không chịu được. Chạy đi chỗ khác.

Bách Thú Chi Vương càng gục ngủ. Có thêm một người cùng Sở Chỉ Nguyệt đùa giỡn. Thật sự phiền lòng. Hai người hiện tại có một chút bộ dáng đại nhân.

Về phần tên hài tử. Bắc Huyền Âm đã nghĩ ra cái tên đặc biệt lợi hại. Liền cũng một cái hài âm lấy hai cái tên.

Nếu là nam hài. Liền kêu lâm. Nữ hài gọi lâm. Cái này trùng âm tiết. Đến lúc đó sinh hạ dù là nam hay là nữ đều gọi như vậy, không sao cả.

Cuối cùng hài tử trong bụng Sở Chỉ Nguyệt không có làm ầm ĩ nữa. Bất quá Sở chỉ Nguyệt đối với Bắc Huyền Âm cách bớt việc làm thế này cũng không ủng hộ.

Cuối cùng nàng vẫn muốn một cái tên tốt hơn. Suy nghĩ một chút. Nàng chính là muốn lấy tên nam thần đặc biệt thích ở hiện đại.

"Ngô Ngạn Tổ... Trần Khôn... Hay là Lâm Phong mới tốt." Sở Chỉ Nguyệt thì thầm trong miệng. Bởi vì không có giấy. Cho nên chỉ dùng nhánh cây viết trên mặt đất.

Dưới chân nàng viết đủ mười tên của minh tinh. Lần nữa cân nhắc.

Nếu như là nữ. Lưu Diệc Phi... Súp duy...Xà thơ man cũng không tệ...
(VT: ai tốt bụng dịch giùm với T^T..)

Sở Chỉ Nguyệt cũng không có nghĩ đến mình sẽ có ngày nghiêm túc như vậy. Nàng ngồi ở một bên nâng má. Bộ dáng suy tư rất là buồn rầu.

Bắc Huyền Âm còn tưởng rằng nàng gặp khúc mắc gì. Muốn đi qua an ủi nàng một chút.

Ai ngờ liền thấy trên mặt đất viết đầy tên, Ngô Ngạn Tổ, Trần Khôn, Lâm Phong...một loạt tên của nam nhân. Hắn lập tức trừng Sở chỉ Nguyệt:"Sở Chỉ Nguyệt. Những người này là ai."

Sở Chỉ Nguyệt thuận miệng nói:"Ta thích nam thần. Bọn hắn diễn kịch nhưng rất tuyệt..."

Nàng căn bản không để ý sắc mặt Bắc Huyền Âm nháy mắt đen kịt.

Bắc Huyền Âm duỗi vung tay lên. Dùng bùn đất xoá hết dấu vết tên.

Sở Chỉ Nguyệt sững sờ:"Ngươi làm gì vậy..."

"Cái gì nam thần. Là hoa đào của ngươi sao."

Hắn vậy mà không biết. Nguyên lai nàng dây dưa cùng nhiều người như vậy.

Sở Chỉ Nguyệt có chút tức giận. Nói:"Là ta thầm mến bọn hắn. Thích bọn hắn. Có được hay không."

Cũng không phải theo đuổi nha. Hắn khẩn trương cái gì.

Bắc Huyền Âm càng thêm tức giận. Không để ý tới Sở Chỉ Nguyệt nữa. Xoay người rời đi.

Sở Chỉ Nguyệt hô hai tiếng:"Bắc Huyền Âm. Chàng đi đâu vậy."

Hắn cũng không nói chuyện. Thẳng đi mất.

Sở Chỉ Nguyệt khóe miệng co quắp. Xem ra chính mình nói sai rồi.

Ở đây nhiều năm như vậy. Nàng đều nhanh quên mất bộ dáng Lâm Phong như thế nào...Hắn ghen cái gì.

Bắc Huyền Âm sau khi trở về. Đợi Sở Chỉ Nguyệt giải thích một phen. Bất quá sau đó hắn mới phát hiện mình si tâm vọng tưởng.

Sắc trời tối rồi. Cũng không thấy Sở Chỉ Nguyệt trở về.

Bắc Huyền Âm cảm thấy có chút kỳ quái. Thường ngày Sở Chỉ Nguyệt luôn về đúng giờ. Hiện tại còn chưa về. Có phải xảy ra chuyện rồi hay không.

Hắn có chút ảo não. Không biết mình ghen cái gì đây. Nàng hiện tại mang thai. Hành động bất tiện. Chính mình còn cùng nàng tức giận.

Nếu nàng xảy ra chuyện gì. Hắn nhất định sẽ không tha thứ chính mình.

Bắc Huyền Âm đến chỗ bờ sông. Nhưng là không có nhìn thấy Sở Chỉ Nguyệt.

"Nguyệt nhi." Trong lòng Bắc Huyền Âm có chút kinh hoảng. Sắc trời đều tối rồi. Sở Chỉ Nguyệt có thể đi đâu.

Bắc Huyền Âm lập tức đi tìm khắp nơi. Trong miệng một mực hô hào tên của nàng. Trong ốc đảo quanh quẩn thanh âm của hắn. Vô cùng vang dội.

Sắc trời hoàn toàn tối xuống. Bắc Huyền Âm thở phì phò. Trong lòng lo lắng không thôi.