Thái Tử Thì Sao

Chương 156: Chương 156





Hoàng hậu nương nương miễn cưỡng cười nói.

" Đến cả rồi thì ngồi xuống làm quen với các cô nương đi.

"
Hai nàng ta ngồi xuống cuối dãy đối diện Đàm Nhu, Đàm Nhu cũng có lướt mắt sang đó nhìn, nhưng thái độ của hai nàng ta đều y như nhau, nàng liền quy lại.

Đều không phải thiện ý.

Hoàng hậu lại nhắc đến nàng trước mặt bọn họ.

" Tư Nhu công chúa cũng là công chúa hoà thân từ Nhị Quốc đến đây, ta thấy hai cô nương đều là người từ nơi khác đến sẽ cảm thấy xa lạ, có thể nói chuyện với Tư Nhu để thỏa lòng nhớ nhà.

"
Đàm Nhu cười trừ nhìn bọn họ, hai người đó thấy nàng cũng chỉ cười trừ cúi người cho qua, nàng không thấy chút tâm ý thiện tính nào từ họ, bất kể là Tần Nhã trước đó đã thân thiết với nàng.

Lát sau đều được lui đi, hoàng hậu lần này cứ lời nào là khen nàng, làm cho quận chúa công chúa đều nín lặng, đi ra khỏi cửa, bọn họ còn chen lấn nàng đi ra, thái độ hậm hực.

Nàng chỉ cười, bị lấn lướt nên không ưa nhau là chuyện bình thường, họ cũng không ảnh hưởng tới nàng.


Chỗ ở của người hoà thân thì gần nhau, Tần Nhã và Phi Nhã cũng đi một con đường với nàng.

Đàm Nhu đi ra trước, bọn họ đi theo sau cũng không nói gì, nín lặng đi sau, Đàm Nhu thấy bản thân nên mở lời liền lên tiếng.

" Hai người vừa mới đến hồi sáng sao.

"
Phi Nhã không nói gì, chỉ có Tần Nhã lên tiếng.

" Đúng vậy, nhờ phước của tỷ mà ta đến được đây đó.

"
Trông bất mãn chưa kìa, Đàm Nhu cũng chỉ cho rằng nàng ta phải đi xa có chút không bằng lòng nên cáu bằn.

" Không thích đến vậy sao, muội vẫn khó tính như vậy.

"
Trong lòng Tần Nhã đã khó chịu lắm rồi, vì nàng mà muội ấy phải đến đây, lại gặp nàng nói chuyện làm thân như vậy cảm thấy khó chịu hơn gấp bội.

" Ngay từ đầu ta ôn hoà cũng chỉ cho rằng tỷ xứng với Chiêu Phong huynh, nhưng mà tỷ lại là người Nhị Quốc, lại còn bệnh nặng, dày vò huynh ấy làm cho huynh ấy không buông bỏ được cứ bám nhiếc lấy tỷ, tỷ không buông tha huynh ấy được sao? Bây giờ nói ra ta cũng không ưa tỷ.

"
Đàm Nhu bắt đầu khó hiểu, nàng liền dừng lại, quay ra đối mặt với Tần Nhã.

" Nhị Quốc thì làm sao?"
Nàng chính là ghét người nào nhắc đến quốc mẫu của nàng với thái độ khinh thường như vậy, Nhị Quốc là một nước bề ngoài nghèo nàn nhưng bên trong vui vẻ phồn hoa, họ không hiểu được bên trong như nào thì cũng không có quyền nói về Nhị Quốc với thái độ xấu đó được.

Tần Nhã bị Đàm Nhu chất vấn như vậy liền giật mình.

Phi Nhã đi lên trước nói.

" Ta đi trước.


"
Sau đó thì nàng ta lướt qua mặt nàng để đi về, Đàm Nhu vừa nhận ra, trong lời nói trách cứ nàng của Tần Nhã có chút ghen tuông, trước đó muội ấy thích Chiêu Phong bây giờ khó chịu với nàng cũng dễ hiểu, Đàm Nhu nhíu mày nói tiếp.

" Ta thấy Chiêu Phong dù có buông bỏ được thì muội cũng đâu đứng được bên cạnh chàng ấy, huống chi là người cố chấp như Chiêu Phong, bây giờ muội đến đây được đích thân chàng ấy đưa đến có phải là đau lòng lắm nên bất mãn với ta không, ta còn chưa làm gì mà.

"
Tần Nhã bị đoán hết tâm tư liền nổi giận.

" Thứ mà tỷ không cần chính là thứ mà ta mong muốn hằng đêm, tỷ lừa huynh ấy như vậy cũng có mặt mũi gặp lại huynh ấy sao?"
Đàm Nhu không biết nói sao, nàng hôm nay gặp cũng không hỏi xem chàng ấy có ổn không, Tần Nhã vừa nhắc lại nàng liền câm nín, bản thân nàng sai không có gì biện bạch.

Tần Nhã nói tiếp.

" Tỷ đã thấy dáng vẻ vui mừng như đứa trẻ của huynh ấy khi chờ tỷ chưa? Huynh ấy dậy từ rất sớm để đi đón tỷ, rồi vẻ mặt thất vọng của huynh ấy khi thấy người bước xuống kiệu không phải tỷ mà là người khác, tỷ làm sao mà thấy được chứ.

Huynh ấy hôm đó ở trong thư phòng đập nát hết đồ đạc để phát tiết, tỷ biết huynh ấy là người tính ôn hoà mà, huynh ấy hành xử như vậy là tức giận tới mức nào rồi? Từ ngày hôm đó trở đi huynh ấy cứ luôn ở trong thư phòng mãi, ba buổi thượng triều huynh ấy không đi tỷ biết không?"
Đàm Nhu thở cũng khó khăn, nàng bắt đầu lấy lại bình tĩnh, Tần Nhã muốn nói ra hết mấy chuyện mà Đàm Nhu gây ra, lại nói tiếp.

" Tỷ làm cho huynh ấy trở nên như vậy thì còn xứng ở bên huynh ấy không?"
Tần Nhã xổ hết mấy thứ bất mãn của mình ra, cũng không muốn quan tâm Đàm Nhu trông như thế nào, khuôn mặt Đàm Nhu trắng bệch như người mất hồn, sáng nàng đã lao lực để vượt qua, giờ lại nghe chuyện Tần Nhã nói, có chút kích động, nàng cảm thấy bản thân là gây ra nhiều chuyện hơn, lại đau lòng cho Chiêu Phong.

Nhịp thở của nàng cũng khó khăn hơn, Đàm Nhu thở gấp gáp nhìn Tần Nhã trước mặt, thân thể dần mất sức khuỵ gối xuống.


Nàng được người đứng sau đỡ lấy, Đàm Nhu còn tưởng là Tiểu Hạnh đỡ mình, nhưng bàn tay đỡ lấy nàng đặt ở sau lưng lớn hơn tay nữ nhân nhiều, người đó cất tiếng gằn giọng với Tần Nhã.

" Muội nói gì với nàng ấy vậy? Có biết nàng ấy đang không khoẻ trong người không?"
Tần Nhã thấy Chiêu Phong đứng sau đỡ lấy Đàm Nhu thì giật mình, những lời nàng nói vừa rồi Chiêu Phong cũng chưa nghe được, Tần Nhã nhìn Đàm Nhu mất sức khụy xuống trong lòng Chiêu Phong liền không vui.

Tính tình muội ấy nóng nảy liền không chút nể tình nào.

" Muội chẳng qua là kể lại chuyện cũ, huynh vì tỷ ấy mà buồn lòng đến cỡ nào, nếu ta là tỷ ấy thì làm gì còn mặt mũi gặp huynh nữa.

"
Chiêu Phong liền đáp ngay.

" Im miệng, ta yêu nàng ấy, ta muốn gặp nàng ấy, ta chiều chuộng nàng ấy thì có làm sao chứ? Có liên quan gì đến muội sao?"
Đàm Nhu ôm ngực, tay cố đấm vào ngực Chiêu Phong, mặt nhăn nhó khó khăn cất tiếng.

" Chàng! đừng nói! nữa.

".