Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 128: Hắn chết tốt hơn ta chết (28)




Lâm Hồi Âm biết Dạ Huyền không phải người tốt, giết người không chớp mắt, máu lạnh vô tình, thậm chí còn là một người xấu điển hình! Nàng không thể ngờ hắn xấu đến vậy, xấu đến nổi không còn nhân tính!

Trong mắt hắn giống như chỉ có mỗi sự tồn tại của hắn!

Tất cả chuyện hắn làm cũng đều vì hắn!

Lâm Hồi Âm không nhận mình là Thánh mẫu, nhưng giờ phút này nàng không thể nào tiếp nhận hình ảnh kia.

Hiền lành là một bản năng.

Con người ai cũng có bản năng.

Người tàn nhẫn cũng có xương sườn mềm, ít nhiều cũng có mặt hiền lành.

Nhưng từ trên người Dạ Huyền nàng lại không cảm nhận được chút hiền lành nào.

Bất kể với ai hắn cũng đều như không có chút tình cảm nào vậy, ngoài trừ mình ra, trong mắt hắn mọi người đều là kiến hôi đê tiện thôi!

Cả đời này Lâm Hồi Âm chưa từng gặp phải ai xấu xa như hắn, sắc mặt nàng rất khó coi, chỉ nhìn chằm chằm vào vị trí của người áo đen lúc nãy, không trả lời câu hỏi của Dạ Huyền.

Dạ Huyền nhìn theo ánh mắt của nàng, cau mày lại rồi ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Hồi Âm một cái, cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng, lại lên tiếng: "Không còn sớm nữa, ta đưa ngươi về nghỉ."

Nói xong, Dạ Huyền bước đến cạnh Lâm Hồi Âm muốn đưa tay ôm nàng trở về.

Nhưng ngay lúc tay hắn kịp chạm đến eo nàng, nàng lại đột nhiên né người, tránh ra.

Dạ Huyền ngẩn ra, nhìn Lâm Hồi Âm, tuy hắn không nói gì nhưng đáy mắt hiện rõ tia ngờ vực.

Mặc dù nàng ác cảm với cách làm của hắn, nhưng người hắn giết không phải là nàng, cũng không phải thân thích của nàng, nàng lấy tư cách gì nổi giận vói hắn?

Vậy nên, Lâm Hồi Âm mím môi, không nói câu nào một mình đi về hướng Thần Sơn.

Nàng khuôn muốn để hắn ôm bay về, nàng cảm thấy mình và Dạ Huyền không phải người cùng thế giới, nàng không có tư cách quản hắn, nhưng nàng có tư cách giữa khoảng cách với hắn, tốt nhất không nên có quá nhiều tiếp xúc thân mật với hắn.

Dạ Huyền biết Lâm Hồi Âm ghét mình, cho rằng nàng không thích mình đụng chạm, rõ ràng trong nháy mắt có thể một mình bay về nhưng lại không yên tâm để một mình nàng tự về như thế. Vậy nên cứ im lặng bước theo sau nàng.

Lâm Hồi Âm cảm thấy ở chung chỗ với Dạ Huyền còn nguy hiểm hơn cả một mình đi giữa núi rừng trong đêm hôm khuya khoắt, vậy nên Lâm hồi Âm muốn dẩy Dạ Huyền ra, nhưng bất kể nàng đi với tốc độ nào hắn cũng sẽ duy trì khoảng cách một thước với nàng.

Cứ như vậy sau một hồi im lặng, Lâm Hồi Âm cũng không chịu nỗi nữa, nàng cảm thấy Dạ Huyền là một sinh vật nguy hiểm, nàng phải cách xa hắn, hay nói dúng hơn là phải phủi sạch quen biết với hắn không còn một mống.

Cho nên Lâm Hồi Âm dừng bước.

Dạ Huyền cũng vì vậy mà dừng lại.

Lâm Hồi Âm đưa lừng về phía Dạ Huyền, hít sâu một hơi sau đó nghiêng đầu nhìn Dạ Huyền.

Dạ Huyền an tĩnh đứng đối diện nàng, môi mỏng màu hồng khẽ cong lên, ánh mắt thâm trầm nhìn vào gương mặt nàng quan sát.

Đáy lòng Lâm Hồi Âm tìm kiếm từ ngữ ngăn hắn lại, sau đó nói: