Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 142: Vốn dĩ hắn là tên đàn ông biến thái (1)




Lâm Hồi Âm phát hiện mình có thiên phú niệm lực như vậy, không tránh khỏi hưng phấn, lên giường đã được một lúc vẫn không hết kích động, không thấy buồn ngủ chút nào.

Lâm Hồi Âm cắn ngón tay, suy nghĩ một chút, cảm thấy mình nếu mình được thiên phú như vậy, hẳn là nên sử dụng.

Bây giờ tiên lực của nàng rất yếu, học hết những thần chú kia có phải đã có thể đánh trả người khác chưa, hơn nữa nhiều thần chú như vậy có, đối với người không thích học thuộc như nàng mà nói đến khi nào mới thuộc hết?

Tuy nhiên bây giờ nàng phải nhớ kỹ một số thần chú đơn giản, hữu dụng.... Nghĩ đến đây, Lâm Hồi Âm lập tức bật khỏi giường, chạy đến trước bàn, mở sách thần chú ra tìm kiếm một lúc lâu rốt cuộc cũng tìm được khẩu quyết chạy trốn.

Trong nháy mắt dời đi, thuật xuyên tường, thuật ẩn thân....

Lâm Hồi Âm đếm ước chừng có mười tám loại, chỉ cần nàng ghi lại toàn bộ thì gặp phải nguy hiểm không đánh trả thì cũng có thể chạy trốn.

****

Sáng sớm hôm sau Triêu Ca đẩy cửa phòng Tiên Điện ra, bước vào thấy Hồi Âm đang gục trên bàn ngủ rất ngon.

Triêu Ca khẽ bước chân đến cách bàn một khoảng xa mới dừng lại, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người Hồi Âm.

Vành mắt nàng có vết cuồng thâm, cũng không biết nàng gặp phải mộng gì mà miệng luôn lẩm bẩm gì đó, đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ.

Triêu Ca nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm một hồi, tầm mắn rơi xuống trên chồng giấy trắng mực đen, nhẹ nhàng phất tay trái. những tờ giấy kia không chút tiếng động rơi vào tai hắn.

Hắn lại nâng tay phải, nhẹ nhàng vẫy hai cái những thứ kia lại tự động nhảy lên tay.

Lúc bắt đầu hắn còn bình tĩnh, nhưng càng về sau càng trở nên khó coi.

Cuối cùng lạnh lùng, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Hồi Âm đang say giấc, quát: "Hồi Âm!"

Lâm Hồi Âm đang ngủ say, chợt nghe thấy giọng nói gọi tên mình, hình như là của Triêu Ca, đột nhiên nàng mở mắt, tay xoa xoa ánh mắt mông lung, mơ mơ màng màng nhìn bóng dang cao lớn tuấn tú trước mặt. Toàn thân áo trắng, sắc mặt không tốt lắm, trong nháy mắt nàng hoàn toàn tỉnh ngủ, từ trên ghế vội vàng đứng lên: "Đại sư huynh."

Triêu Ca không để ý đến Lâm Hồi Âm chỉ vứt lại những tờ giấy kìa lên mặt bàn, lạnh nhạt nhìn nàng mở miệng: "Đây là ngươi chép sao?"

Lâm HỒi Âm đôi mắt đen nhánh nhìn Triêu Ca, gật đầu nói: "Ừ."

Mặc dù đến chín trăm chín mươi tám phần là nàng dùng tiên thuật dưng tất cả đều gióng với bút tích của nàng, chưa chắc Triêu Ca đã nhìn ra.