Thái Tử Vô Sỉ

Chương 48




“Thái tử Điện hạ, Nhị hoàng tử giá lâm.” Tiếng thái giám lanh lảnh từ phía ngoài vang lên, ngay sau đó tất cả cung nữ thái giám đều quỳ xuống thỉnh an. Đôi tay Hoàng thượng vỗ nhẹ tay cầm ghế hoàng kim, trên mặt nở nụ cười. Hoàng hậu khi nghe được ba chữ Nhị hoàng tử thì đôi chân mày lập tức nhíu lại, sau đó miệng khẽ nhếch lên để lộ nụ cười hào phóng lễ độ của một bậc mẫu nghi thiên hạ, nhìn về phía cửa ngoài Thiên Huệ cung.

Các tú nữ được phân ngồi trái phải ở bên dưới, cúi đầu không dám nhìn ra cửa cung, chẳng hạn như con gái của Đại Lý Tự Thiếu Khanh Trương Tú Thanh. Nhưng lại có người gương mặt hăng hái nhìn ra cửa cung ví dụ như Mẫn Mẫn quận chúa, những người còn lại thì như Đỗ Nhã hết sức bình thường tay chốc chốc lại lôi vạt áo nắm thật chặt, không biết là khẩn trương hay xấu hổ.

Dáng vẻ của Trầm Lạc lại khác, nhìn thấy nhiều tú nữ trông ngóng Vũ Văn Thượng như vậy, lại không biết có bao nhiêu người nhìn trúng Vũ Văn Thượng, cho là một nửa đi. Duyệt chọn lần này có 40 tú nữ, sương phòng có 35 tú nữ, Huệ Minh cung có năm tú nữ. Nói như vậy sẽ có ít nhất 20 tú nữ nhìn chằm chằm Vũ Văn Thượng. Đồ của mình mà còn bị người khác tơ tưởng chú ý, Trầm Lạc làm sao có thể cảm thấy dễ chịu được?

Hòa Miêu ở bên cạnh kiềm chế không được mà hút khí nghe được rõ ràng, Trầm Lạc ngước mắt lên nhìn tú nữ ở phía bên trái mình, có một số đôi mắt đang chăm chăm nhìn về trước cửa cung. Nhìn thấy những hoàng hoa khuê tú, Trầm Lạc âm thầm cười lạnh.

Người đầu tiên bước vào chính sảnh là Vũ Văn Thượng, trên người áo bào hơi có sắc đỏ, vạt áo bào được dùng chỉ vàng thêu hoa văn móng rồng, gấm Bạch Vân được bện thành đai lưng, bên hông còn đeo một miếng Giai Ngọc trong suốt, tóc dùng sợi dây màu xanh dương buộc lên, cực kỳ tuấn lãng.

Ánh mắt Trầm Lạc chỉ hướng lên nhìn Vũ Văn Thượng một chút, sau đó lại ngước mắt nhìn về phía Vũ Văn Hạ. Hắn vẫn như cũ mặc trên người áo bào trắng, mặt trên dùng chỉ thêu những đám mây. Thân được thắt một sợi dây lưng màu đen bằng gấm, bên hông Vũ Văn Thượng đeo ngọc, còn bên hông Vũ Văn Hạ lại chỉ đeo một sợi dây màu đỏ kết hình bùa bình an. Nhìn cái bùa bình an đó có chút cũ, Trầm Lạc đoán nó được làm lâu lắm rồi.

Khụ khụ, một âm thanh họ nhẹ từ trên đầu Trầm Lạc truyền đến, tiếng này nghe rất quen thuộc, Trầm Lạc không cần nhìn cũng biết là ai.

Trong lòng Vũ Văn Thượng hết sức không thoải mái, Lạc nhi từ lúc hắn đi vào cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn. Đôi mắt kia ngược lại chăm chăm nhìn Nhị đệ của mình. Nhìn cô gái mình yêu mến ngây ngốc nhìn đàn ông khác, trong lòng làm sao có thể thoải mái cho được, lúc này Vũ Văn Thượng có thể chân thật hiểu được cảm nhận của Trầm Lạc trước đó.

Hoàng thượng lúc này đang ngồi ở ghế trên không đợi hai đứa con trai hành lễ liền giơ tay lên tiếng: “Thượng nhi, Hạ nhi không cần đa lễ, tối hôm nay nhất định sẽ rất náo nhiệt. Nhiều thiên kim tiểu thư như vậy, Thượng nhi Hạ nhi hãy nhìn kĩ một chút.” Đứng bên dưới, Vũ Văn Thượng cùng Vũ Văn Hạ khom lưng hành lễ đồng loạt lên tiếng: “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.”

Sau khi dứt lời hai người ngồi lên trên ghế, vị trí ghế ở phía trên chỉ thấp hơn ghế Hoàng thượng đang ngồi mà thôi. Ngồi xuống Vũ Văn Thượng một lần nữa lại liếc nhìn Trầm Lạc một cái. Không nhìn thì còn đỡ, nhìn thấy tức giận bốc càng ngày càng cao. Lạc nhi lại trực tiếp nhìn Nhị đệ ngồi đối diện hắn, Vũ Văn Thượng không kìm được nhìn về phía Nhị đệ nhà mình. Không nhịn được mà so sánh giữa mình và Nhị đệ, tính Lạc nhi ưa thích quần áo mộc mạc, gương mặt thần thái lãnh đạm. Nhìn ăn mặc đêm nay của Lạc nhi, Vũ Văn Thượng âm thầm ghi nhớ, trong Đông cung có mấy bộ y phục màu trắng, lâu rồi chưa mặc.

Vũ Văn Hạ ngồi ở ghế bên phải cúi đầu cầm chén trà trên ghế dựa bên cạnh, cái cúi đầu này đúng lúc có thể nhìn thấy Trầm Lạc ngồi ghế giữa ở phía dưới đang nhìn hắn, vì vậy Vũ Văn Hạ hướng về phía Trầm Lạc nở nụ cười thân thiện. Cuối cùng thu hồi tầm mắt chậm rãi uống trà.

Một màn nho nhỏ này toàn bộ bị Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng Vũ Văn Thượng nhìn được, trong lòng Hoàng thượng sinh nghi, Thượng nhi coi trọng Lạc nha đầu này, sao Hạ nhi cũng coi trọng? Vẻ mặt Hoàng hậu hết sức bình tĩnh, nhưng trong mắt xẹt qua một ý nghĩ.

Vũ Văn Thượng ngồi ở phía bên trái cảm giác áy náy với Trầm Lạc đã toàn bộ đều tiêu tan, một dòng nước chua chảy ngược xông thẳng lên đỉnh đầu. Thấy sắc mặt Trầm Lạc thản nhiên, như không biết gì, trong lòng Vũ Văn Thượng càng cảm thấy ngột ngạt.

“Hoàng thượng nên bắt đầu buổi duyệt chọn chứ? Nô tỳ đã đợi không kịp rồi, không biết vị thiên kim nào tình nguyện biểu diễn đầu tiên?” Hoàng hậu vừa cười vừa hướng Hoàng thượng và các tiểu chủ tử nói. Hoàng thượng gật đầu ngầm cho phép, có mấy nữ tử to gan can đảm nhìn về phía Điện hạ và Nhị hoàng tử đang ngồi phía trên. Khi thấy hai vị này vẫn bình tĩnh uống trà, sự hồi hộp trong lòng nháy mắt trở nên thất vọng.

Lát sau, một cô nương mặc y phục màu tím, bên hông có một thanh ngọc tiêu đứng dậy hành lễ, âm thanh như tiếng nước chảy lọt vào tai mọi người.

“Tiểu nữ Phương Linh thỉnh an Hoàng thượng Hoàng hậu, Điện hạ và Nhị hoàng tử.”

Nhị hoàng tử đặt chén trà trên tay xuống, đôi mày thanh tú như nước ngước mắt nhìn về phía cô nương giắt ngọc tiêu bên hông. Trầm Lạc ngước mắt nhìn cô nương này từ đầu tới chân một lần, nàng ta biểu diễn thổi tiêu à? Chuẩn bị thật sự là thích đáng, Vũ Văn Thượng Vũ Văn Hạ đều là những người thổi tiêu nhất đẳng. Nếu hợp ý thì sẽ được chú ý, quả chiêu thức không tồi.

Hoàng thượng vỗ tay lên ghế ngồi phóng khoáng cười một tiếng, sau đó hắng giọng nói: “Không ngờ Thái Úy thông hiểu binh pháp lại có thể dạy được con gái dịu dàng như thế.” Hoàng hậu phụ họa, Hoàng thượng gật đầu liên tục. Rồi sau đó nhìn về phía ngọc tiêu bên hông Phương Linh “Thổi tiêu sao?” Phương Linh đang đứng cúi đầu nói phải một tiếng.

Trầm Lạc tưởng rằng tuyển chọn tú nữ là từng thiên kim một bày ra tài nghệ của bản thân, sau đó lựa ra tú nữ có thể được sắc phong. Nhưng khi Phương Linh chậm rãi đi tới trung tâm điện thì giọng Vũ Văn Thượng bay tới, toàn bộ những gì Trầm Lạc nghĩ đều loạn thành một đoàn.

“Phụ hoàng mẫu hậu quy tắc của buổi duyệt chọn tú nữ lần này thay đổi được không?”

Hoàng hậu đối với việc Vũ Văn Thượng đột nhiên lên tiếng bất mãn hết sức, nhưng thấy Hoàng thượng gật đầu cũng chỉ có thể làm trái với tâm ý mỉm cười.

Vũ Văn Hạ vẫn chậm rãi uống trà giống như những tú nữ này không có quan hệ gì với mình cả.

Sau khi có được sự đồng ý của phụ hoàng Vũ Văn Thượng lần nữa nói: “Phương cô nương thổi tiêu, không bằng để cho các cô nương khác nhảy múa với nhau, cứ ở trong đình của Thiên Huệ cung mà nhảy múa, dưới ánh trăng không phải sẽ đẹp lắm sao? Vừa có thể mãn nhãn còn tiết kiệm được thời gian đúng không?”

“Phụ hoàng, chủ ý của hoàng huynh rất hay.” Vũ Văn Hạ bỏ chén trà trong tay xuống lên tiếng đồng tình, như vậy thì có thể tiết kiệm được không ít thời gian, vậy thì hắn có thể nhanh chóng rời đi.

Một câu nói của Vũ Văn Thượng không thể nghi ngờ dấy lên sóng gió trong lòng các tú nữ. Phương Linh cúi đầu khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu thật chặt, nếu như thế sự nổi bật của nàng không phải sẽ bị Đỗ Nhã Y đoạt hết hay sao? Ai mà không biết thân hình Đỗ Nhã Y tuyệt đẹp, đặc biệt là khi múa với lụa mỏng. Đôi tay kéo vạt áo thật chặt, Phương Linh thật sự không thoải mái.

“Nói vậy, có vị thiên kim nào muốn hiến vũ không?” Tầm mắt Hoàng thượng quét qua một lượt các tú nữ phía dưới lên tiếng. Trầm Lạc liếc trộm tú nữ kia một cái, nàng ấy đang nắm thật chặt vạt áo, những thay đổi đột nhiên này khiến các tú nữ trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy bối rối. Nàng có nên dũng cảm đứng lên hay không?

Trầm Lạc suy nghĩ một lúc, thì giọng Vũ Văn Thượng một lần nữa truyền đến, giọng nói mang theo sự tùy tiện không để tâm, bên môi còn cười khẽ. Tim Trầm Lạc nhảy lên một cái, mỗi khi hắn dùng giọng điệu này nói chuyện, chính xác thì không có chuyện tốt gì cả.

“Phụ hoàng Lưu công công đã chuẩn bị một cái hộp giấy, bên trong có viết tên các tú nữ. Không bằng phụ hoàng, mẫu hậu, nhị đệ cùng rút lấy một người. Như thế thì sẽ có bốn tú nữ hiến vũ, nếu tên Phương cô nương được rút trúng thì việc thổi tiêu sẽ giao cho Nhị đệ được không?”

Lần này Hoàng thượng bị quy củ mới làm cho hăng hái, còn Hoàng hậu trừng mắt nhìn Vũ Văn Thượng, Vũ Văn Hạ cảm thấy hết sức bất đắc dĩ, hoàng huynh thế mà lại kéo mình vào mưu đồ của mình. Vì Trầm Lạc mà hoàng huynh để ý như vậy, chuẩn bị rất chu đáo, khóe miệng Vũ Văn Hạ nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn cái bùa bình an bên hông mình, tâm bình tĩnh nhiều năm như thế lại cảm thấy phiền muộn, phụ hoàng cũng không liếc mắt nhìn cái bùa bình an này.

Vũ Văn Thượng dứt lời, trong tay Lưu công công bê hộp giấy đi vào. Nghiêng mình thi lễ với Hoàng thượng và các tiểu chủ tử, sau đó cung kính cúi đầu nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu, nô tài nhận ý chủ của Điện hạ, người muốn nô tài chuẩn bị một hộp giấy nhỏ. Bên trong có viết tên của bốn mươi tú nữ”.

Hoàng thượng cười ha hả, lập tức cho Lưu công công tiến lên. Lưu công công cung kính khom người nâng hộp giấy lên, Hoàng thượng cười cho tay vào. Những tú nữ ngồi phía dưới nhịp tim đập càng lúc càng lợi hại, trong lòng Trầm Lạc cũng nhảy thình thịch.

Ngước mắt nhìn về phía Vũ Văn Thượng, cùng lúc đó Vũ Văn Thượng nhìn về phía Trầm Lạc. Tầm mắt hai người chạm nhau, khóe miệng Vũ Văn Thượng giương lên, Trầm Lạc lập tức di chuyển tầm mắt.

Vũ Văn Thượng âm thầm thở dài, cuối cùng cũng hấp dẫn được Lạc nhi, mặc dù chỉ có một lát.

“Đỗ Nhã Y.” Ba chữ này từ trong miệng Hoàng thượng đi ra, thân hình đang đứng của Phương Linh cứng đờ. Khi thấy Đỗ Nhã Y từ chỗ ngồi chậm rãi đứng lên tạ ơn thì Phương Linh càng cảm thấy không được tự nhiên.

Ngay sau đó hộp giấy nhỏ được chuyển theo thứ tự đến chỗ Hoàng hậu và Nhị hoàng tử. Quy tắc này là do Vũ Văn Thượng định ra, nói là công bằng nên, nghĩ kế mình là người rút cuối cùng. Hoàng hậu rút được chính là con gái của Đại Lý Tự Thiếu Khanh Trương Tú Thanh, người mà Nhị hoàng tử bốc được chính là Mẫn Mẫn quận chúa. Không thể nghi ngờ người Vũ Văn Thượng rút trúng chính là Trầm Lạc.

Các tiểu chủ tử bị rút trúng nhanh chóng đứng lên đi ra khỏi cung vào trong đình Thiên Huệ cung, còn lại Phương Linh đi cuối cùng.

Bên trong đình đầy thái giám và cung nữ, khi nhìn thấy năm vị chủ tử nhan sắc khác nhau từ trong cung đi ra, thì mở đôi mắt thật to nhìn. Lúc Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, Điện hạ và Nhị hoàng tử đến thì nhanh chóng quỳ xuống hành lễ. Các tú nữ không biểu diễn cũng theo ra, sau đó được Lưu ma ma Ngô ma ma an bài trong đình.

Hoàng thượng Hoàng hậu, Điện hạ và Nhị hoàng tử đứng ở trung đình bắc, thái giám và cung nữ đứng hai bên đông tay về phía sau một trượng, trong trung đình bốn phương đông tây nam bắc đứng theo thứ tự Mẫn Mẫn, Trầm Lạc, Phương Linh cùng Đỗ Nhã Y.

Những tú nữ không được rút trúng đỏ mắt nhìn theo, bốn vị thiên kim trong đình đem toàn bộ chú ý của tối nay đoạt đi. Đặc biệt là Đỗ Nhã Y đứng ở đình bắc gần Điện hạ và Nhị hoàng tử nhất, hơn nữa kĩ thuật nhảy của Đỗ Nhã Y là đệ nhất trong các khuê nữ tại kinh thành.

Trầm Lạc đứng ở phía Tây liếc trộm ba tú nữ khác, khi thấy Mẫn Mẫn quận chúa thì đúng lúc nàng ta đang nhìn nàng, trên mặt nàng ta nụ cười tươi như hoa còn hướng về phía nàng le lưỡi một cái.

“Bắt đầu.” Tiếng của Lưu ma ma từ phía trước truyền đến, lát sau tiếng tiêu vang lên. Đỗ Nhã Y đứng phía trước bắt đầu vung tay áo, eo thon chậm rãi chuyển động, mỗi một động tác giống như sinh ra thật nhiều đóa sen hồng. Trầm Lạc vì không để vũ đạo của ba tú nữ khác ảnh hưởng đến mình, nên nhắm mắt không ngừng nghĩ đến các bước nhảy.

Bởi vì Trầm Lạc nhắm hai mắt lại, chỉ theo suy nghĩ của mình mà nhảy, thế nên không thấy được vẻ mặt của mọi người. Cho đến khi tiếng tiêu đột nhiên dừng lại, nàng mới ngừng động tác. Khi Trầm Lạc mở mắt ra cũng thấy choáng váng. Nàng trăm triệu lần cũng không thể lường trước được rằng trong buổi duyệt chọn tú nữ tối nay mình trở thành người chói mắt nhất.

Tiểu Phúc Tử đúng ở sau đại thụ Thiên Huệ cung cầm trong tay một cái túi rỗng lớn, nhìn con đom đóm cuối cùng bay ra, rốt cuộc thở dài. Hàn thống lĩnh đưa cho hắn nhiều túi to có đom đóm như vậy, để hắn len lén mang đến Thiên Huệ cung. Khi nghe thấy tiếng tiêu thì thả tất cả chúng ra. Vuốt vuốt mồ hôi trên trán Tiểu Phúc Tử len lén rời khỏi Thiên Huệ cung. Như vậy Điện hạ sẽ không tức giận hắn nữa, sau khi Tiểu Phúc Tử rời khỏi Thiên Huệ cung, trên trán còn chảy mồ hôi ròng ròng.

Đi tới cửa Đông cung, Tiểu Phúc Tử nhìn thấy một thị vệ cao lớn đang nhìn quanh trong Đông cung. Tiểu Phúc Tử vừa nhìn, thị vệ này không phải là thị vệ trong Đông cung, lập tức lên tiếng: “Ngươi đến Đông cung có chuyện gì? Tẩm cung của chủ tử là nơi ngươi có thể thăm dò sao?”

Thân thể thị vệ cao lớn dừng lại, lập tức xoay người khom mình hành lễ: “Tiểu Phúc Tử công công?”

Tiểu Phúc Tử gật đầu một cái, khi nghe thị vệ nói đến Triệu Ninh thì khuôn mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

“Tiểu Phúc Tử công công, Triệu Ninh tốt xấu gì cũng là cung nữ của Đông cung, kính xin Tiểu Phúc Tử công công thương xót, mang thi thể của Triệu Ninh tìm một chỗ chôn cất cũng tốt. Nếu không sẽ phải vứt xuống bãi tha ma rồi.”

Trong lòng Tiểu Phúc Tử thở dài, Triệu Ninh đã chết, ngay sau đó gật đầu một cái nói: “Được rồi, chỉ là chuyện này ta còn phải xin phép Điện hạ.”