Thái Tử Vô Sỉ

Chương 68




Hôm nay là ngày náo nhiệt nhất Nguyệt Tường Quốc, có rất nhiều dân chúng Nguyệt Tường quốc đặc biệt chạy đến đại môn phủ tướng quân xem náo nhiệt. Thái tử phi chuẩn bị từ phủ tướng quân xuất giá, người có thể xứng đáng với Thái tử Nguyệt Tường quốc nhất định là thông minh cơ trí, mĩ nhân xinh đẹp.

Phủ tướng quân thường ngày trang nghiêm hôm nay đã được trang hoàng đỏ thẫm tươi đẹp. Những tấm vải hỷ này là do nhà mẫu thân đẻ Thái tử phi đặt mua, tất cả đều là vải tơ lụa thượng đẳng. Trừ những tấm vải đỏ trang trí hỷ đường, còn có mấy xe ngựa chở rương lớn theo đến Kinh Thành, xe ngựa đều được trang trí bằng gấm đỏ thẫm, bên sườn xe còn được khắc kí hiệu của Trầm gia. Mấy cái rương lớn đó nhất định bên trong là vô số kim ngân châu báu, Trầm gia không hổ là phủ trạch đứng đầu Nguyệt Tường quốc, ra tay thật xa xỉ.

Giờ phút này, có một cô nương toàn thân mặc giá y đỏ thẫm ngồi trước gương trang điểm. Người trong gương mày nhỏ má hồng, vì sức phấn mà khuôn mặt nhỏ càng trắng nõn mềm mại, vô cùng mịn màng. Chỉ là chân mày nhíu thật chặt. Tục chải tóc này thật là đau. Mấy cái dây nhỏ hợp thành hình chữ thập, đong đưa trước mặt.

“Thái tử phi, lão thân phải chải đầu đeo đồ trang sức rồi.” Triệu phu nhân nhất phẩm cáo mệnh phu nhân mắt cong cong, mang trên mặt nụ cười ấm áp, nói với Trầm Lạc. Trầm Lạc nhìn trên bàn bày một đống lớn đồ trang sức, bên trên bày ba loại trang sức thuộc về Thái tử phi là nhiều nhất, còn có một cái Phượng Vĩ trâm ước chừng sẽ chiếm mất nửa cái đầu.

Thấy Thái tử phi gật nhẹ đầu, Triệu phu nhân cầm lên một cây lược gỗ. Tay trái cầm những lọn tóc đen dài của Trầm Lạc, tay phải cầm cây lược màu nâu, nhẹ nhàng chải từ trên xuống dưới, vừa chải vừa lẩm bẩm: “Một chải cuộc sống hạnh phúc, hai chải đầu bạc răng long, ba chải con cháu đầy đàn, bốn chải cuộc sống đủ đầy.”

Sau khi chải đủ bốn lần, Triệu phu nhân cầm sợi dây đỏ buộc toàn bộ tóc Trầm Lạc lại cuốn thành hình tròn dùng một cây trâm hình hoa sen trắng cố định lại, Trầm Lạc nhìn trong gương thấy một búi tóc hình tròn búi thật cao sau gáy. Thủ nghệ của Triệu phu nhân không tệ, búi tóc được điểm xuyết bằng một cây trâm hoa sen trắng.

Đợi cho đến khi mang chiếc Phượng Vĩ trâm lớn kia Trầm Lạc cảm thấy như trên đầu đội cả nghìn lượng vàng vậy. Phượng Vĩ trâm này là được làm từ vàng ròng.

Mắt Triệu phu nhân vẫn mang ý cười, nhìn hết sức ôn nhu, nhưng tay chân lưu loát. Chỉ trong chốc lát trên tai Trầm Lạc đeo khuyên tai Quỳnh Ngọc, cổ mang dây chuyền ngọc trai Tử La.

“Thái tử phi đừng nóng vội, vẫn còn mấy món trang sức chưa có mang. Mấy món trang sức đang đeo là đồ mới, bây giờ nên đeo thêm mấy món trang sức cũ. Tân nương tử nhất định phải mang cả mới cả cũ, sau này cuộc sống của người cùng Thái tử sẽ càng ngày càng mặn nồng, hạnh phúc mĩ mãn.” Triệu phu nhân dứt lời lấy từ trong tay áo ra một cái hộp gấm màu xanh.

Trầm Lạc đưa mắt nhìn. Bên trong có hai chiếc vòng ngọc bị mài mòn, và một chiếc mộc trâm xấu xí làm bằng gỗ đào.

“Triệu phu nhân…Trâm hoa đào này…?” Trầm Lạc thấy trên chiếc trâm này có khắc tên nàng, Triệu phu nhân vừa cười vừa cài trâm lên búi tóc Trầm Lạc: “Thái tử phi đây là Trầm phu nhân đặc biệt dặn ta mang thêm cho người, đây là chiếc trâm làm lễ cập kê cho người.”

Chiếc trâm đào này là Vũ Văn Thượng tự tay làm tự tay khắc, nó làm bạn cùng nàng hoàn thành lễ cập kê, lại cùng nàng tham gia hôn lễ. Nhìn chiếc trâm đào trên đầu, mặc dù hình dạng xấu xí, cũng không bằng những đồ trang sức quý giá khác. Nhưng Trầm Lạc lại cảm thấy chiếc trâm này còn đẹp hơn cả Phượng Vĩ trâm kia.

Triệu phu nhân lùi về sau, nhìn Trầm Lạc từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa gật đầu: “Thái tử phi hôm này thật là đẹp.” Trầm Lạc nhìn mình trong gương, thoáng chốc cũng cảm thấy mình đẹp lên. Bình thường nàng ăn mặc thanh nhã, so sánh với bản thân trước kia có thể là do nàng hôm nay trang điểm son phấn.

Lúc này cửa phòng bị người ngoài đẩy ra, Triệu phu nhân thấy Bạch Ngữ Yên muốn cung kính khom người hành lễ, nhưng bị Bạch Ngữ Yên tiến lên nâng dậy: “Triệu phu nhân hôm nay thật phiền người.” Triệu phu nhân lắc đầu liên tục dứt khoát nói: “Được thực hiện tục chải tóc cho Thái tử phi là vinh hạnh của bà già này. Trầm phu nhân kiệu trong xem chừng sắp đến rồi. Có gì muốn nói với Thái tử phi mau mau nói đi, ta tạm lui trước.”

Ngay từ đầu Bạch Ngữ Yên ở ngoài thính đường đã nóng ruột chờ đợi, thái giám trong cung đã đến phủ tướng quân, nói kiệu ra khỏi cửa cung rồi, ngay lập tức sẽ đến phủ tướng quân. Vừa nghe như vậy Bạch Ngữ Yên lập tức đi đến hậu viện. Bản thân bà chỉ có một khuê nữ, Kinh Thành cùng Huyện Vân Hà cách nhau xa như vậy, trong hoàng cung oanh oanh yến yến rất nhiều, mặc dù Thái tử đối với khuê nữ rất tốt, nhưng bà vẫn không yên lòng,

Nhìn chân mày mẫu thân nhíu thật chặt, Trầm Lạc lập tức đứng dậy nắm lấy tay mẫu thân: “Mẫu thân người làm sao vậy? Hôm nay là ngày vui của con gái người nên cười chứ?”

Nào biết câu nói nhẹ nhàng của Trầm Lạc không những không làm cho mẫu thân cười lại khiến bà khóc. Trầm lạc vội buông tay mẫu thân muốn lau nước mắt cho bà. Bạch Ngữ Yên kéo tay khuê nữ lắc đầu: “Không có gì phải lo, con gái xuất giá, người làm mẫu thân sẽ muốn khóc. Lúc ta xuất giá tổ mẫu con cũng khóc vậy. Lạc nhi mẫu thân biết con hay mềm lòng, mẫu thân đã từng khen con tâm tính tốt thiện lương. Nhưng mà về sau con nhất định không được mềm lòng phải cứng rắn lên. Thái tử phi nhất định phải có khí thế không thể chịu uất ức.”

Trầm Lạc nở nụ cười thản nhiên: “Mẫu thân, con nhất định không làm mất mặt mũi phụ thân, mang bản tính gian thương vào trong cung đấu.”

Bạch Ngữ Yên vừa nghe thế cười rộ lên. Vỗ nhẹ tay khuê nữ: “Con đó, sao lại nhắc tới phụ thân ở đây. Sau khi vào Đông cung nhớ trông chừng Thái tử thật kĩ, đàn ông tâm địa gian xảo, bây giờ đối với con tốt, không nhất thiết sẽ đối tốt với con cả đời.”

“Mẫu thân lời này nếu để phụ thân nghe được, để xem xử lí người thế nào?” Trầm Lạc dứt lời nhẹ nhàng bật cười lên.

“Thái tử phi, kiệu trong cung đã đến trước cửa phủ tướng quân.” Tiếng nô bộc từ bên ngoài truyền vào. Bạch Ngữ Yên vừa nghe như vậy, lập tức lấy khăn voan đỏ từ bàn trang điểm trùm lên đầu khuê nữ. Sau đó nhét vào tay khuê nữ một trái táo bình an vừa đỏ vừa lớn, cuối cùng đỡ tay khuê nữ hướng đến cửa phòng.

Trầm Lương lúc này đang đứng trước cửa phòng, Bạch Ngữ Yên đưa tay khuê nữ cho Trầm Lương. Trầm Lương nhìn kiều thê mắt hồng hồng không khỏi đau lòng. Lại nhìn khuê nữ của mình, thời gian trôi qua thật mau. Nha đầu bảo bối cũng đã lập gia đình. Lúc trước ông nhận tay Bạch Ngữ Yên từ tay nhạc mẫu, hôm nay lại nắm tay khuê nữ đưa lên kiệu hoa.

Trước cửa phủ Tướng quân, đèn lồng đỏ lớn treo thật cao, tiếng pháo nổ vang trời, cực kỳ náo nhiệt. Dân chúng Nguyệt Tường quốc đông nghịt vây trước cửa phủ tướng quân, thấy tân nương mặc trên người giá y, đầu đội khăn voan đỏ bước ra, dân chúng Nguyệt Tường quốc một hồi lại một hồi tung hô. Bên tai Trầm Lạc đầy tiếng hô vui sướng xen cùng tiếng pháo.

“Nha đầu bảo bối, Trầm Gia vĩnh viễn là hậu thuẫn phía sau của con, đừng sợ.” Trước khi Trầm Lạc vào kiệu nghe được câu nói đầu tiên cũng là câu nói cuối cùng của phụ thân.

Sau đó bên ngoài lại một hồi tiếng hoan hô, cỗ kiệu bị nhấc lên. Trầm Lạc nắm thật chặt trái táo bình an trong tay, nàng lập gia đình, việc này khi còn bé thấy thật xa vời, mà hôm nay đã thành sự thật. Trong lòng có tư vị không nói nên lời, vui sướng kích động lo sợ khẩn trương ngượng ngùng. Mấy loại cảm giác này đan xen quấn quýt lấy nhau cùng một chỗ.

“Đường tỷ xuất giá rồi, Lăng Thiếu chờ sang năm ta cập kê, chàng cũng mau nghênh ta tiến cửa đi.” Trầm Vân kéo tay Hà Lăng Thiếu đứng trước cửa phủ tướng quân, ngẩng đầu nói với Hà Lăng Thiếu.

Hà Lăng Thiếu híp mắt, đưa tay sửa sang lại tóc Trầm Vân bị gió thổi loạn, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừ”.

Bạch Ngữ Yên đứng bên cạnh nhìn kiệu hoa càng lúc càng xa, vành mắt lại đỏ lên. Trầm Lương nhìn không đành lòng, không để ý người ngoài còn đang nhìn. Lập tức kéo kiều thê vào trong lòng. Tay phải nâng lên vỗ nhè nhẹ lưng kiều thê: “Khuê nữ nhất định phải lập gia đình, sau này Vân Vân cũng sẽ đến kinh thành, Mạn Thanh cũng ở Kinh Thành, ba tỷ muội trông nom lẫn nhau, nàng đừng lo lắng.”

Nghe thấy tên mình Bạch Mạn Thanh nhìn Hà Lăng Thiếu đang nắm thật chặt tay Trầm Vân, lại nhìn kiệu hoa cuối đường. Sau đó ánh mắt xoay nhìn về phía thành Tây. Tại sao cha mẹ không đồng ý cho nàng thân cận cùng Nhị hoàng tử? Trầm Lạc và Trầm Vân đều đã tìm được phu quân tốt, vì sao nàng muốn tìm một phu quân lại gian nan đến thế?

Một đường diễn tấu sáo và trống, dân chúng Nguyệt Tường quốc cũng xếp hàng dài từ cửa phủ tướng quân đến cửa cung, lúc này ước chừng còn không đến nửa canh giờ thì sẽ đến giờ ngọ. Cửa lớn Hoàng cung đang được đóng chặt. Đội ngũ rước dâu ngừng thổi kèn, những thị vệ đứng trên tường thành mặt mang theo ý cười.

Theo tập tục của Nguyệt Tường quốc. Mỗi đời Thái tử phi đều phải ở bên ngoài cửa cung chờ một thời gian cửa cung mới mở, làm như vậy để trừ đi khí nhu của Thái tử phi. Đương kim Hoàng hậu năm đó còn không phải bị giữ ngoài cửa cung một canh giờ mới cho vào đó sao.

“Thái tử phi đã đến, Thái tử ngài mở cửa đi nha.” Dân chúng xếp hàng ven đường mặt lộ ý cười rạng rỡ, có người tốt bụng lên tiếng. Trầm Lạc có biết tập tục như thế, nhưng nàng lại không biết hoàng cung có sử dụng tập tục dân gian này. Như vậy nàng phải đợi bao lâu đây? Trầm Lạc nhìn quả táo bình an vừa lớn vừa đỏ trong tay, từ sáng đến giờ nàng chưa ăn gì, bây giờ đã cảm thấy đói bụng. Quả táo bình an không thể ăn, đây là quả dự báo cả đời bình an hạnh phúc của nàng đó.

“Thái tử phi đừng nóng vội, trừ đi khí nhu* để mạnh khỏe nhé.” Dân chúng bên đường càng nói càng hăng xay, hỉ đội cũng lây theo, cũng hò hét lên.

*Khí nhu: yếu ớt.

Ngay lúc sự hăng hái càng ngày càng dâng cao, cửa cung đỏ thắm được mở. Lưu công công từ bên trong bước ra, lập tức hướng về phía hỷ đội vẫy vẫy tay: “Mau mau đi vào, Điện hạ không chờ nổi. Trừ khí nhu thật là dày vò người.” Lời nói của Lưu công công làm cho cả hỷ đội choáng váng. Trừ khí nhu còn chưa được nửa khắc nữa là.

Thị vệ đứng trên tường thành vẻ mặt khiếp sợ không thôi, bọn họ tính toán muốn xem nhiều một chút việc trừ khí nhu, ai ngờ đâu lại mở ra sớm như vậy? Sau khi cân nhắc qua bọn họ liền hiểu rõ. Nghe nói Thái tử phi lần đầu tiên vào cung Thái tử liền đối với người chăm sóc chiếu cố. Tuyển chọn tú nữ, trong cả đám tú nữ cuối cùng chỉ chọn Thái tử phi này thôi. Về sau Điện hạ nhất định sủng Thái tử phi lên tận trời.

Đông cung cực kỳ nào nhiệt, Tiểu Phúc Tử nghe thấy tiếng kèn thì khuôn mặt mỉm cười. Khom người nhẹ nhàng nói với Vũ Văn Thượng: “Điện hạ kiệu hoa đã tới rồi.” Vũ Văn Thượng sửa lại hỷ bào của mình, sau đó liếc Tiểu Phúc Tử: “Bổn Điện hạ đã nghe không cần người lắm mồm.” Tiểu Phúc Tử lập tức ngậm miệng lại.

Hoàng thượng đứng bên cạnh Vũ Văn Thượng nở nụ cười hiền lành. Vạn Quý phi đứng bên cạnh Hoàng thượng vẻ mặt nhàn nhạt nhưng cũng lộ ý cười, Hoàng hậu hai tay nắm thật chặt.

Kiệu hoa dừng trước cửa Đông cung, bên tai Trầm Lạc thoáng chốc yên tĩnh. Trong lòng cũng trở nên khẩn trương, tim nhảy thình thịch. Một lát sau nàng nghe thấy tiếng Hoàng thượng phía bên ngoài.

“Thượng nhi, đây là mũi tên năm đó phụ hoàng đã dùng.”

Trầm Lạc biết Vũ Văn Thượng chuẩn bị bắn cửa kiệu, ở trên nóc kiệu sẽ được bắn ba cái hồng tiễn, nó dùng để xóa tà khí cho tân nương khi từ nhà mẫu thân đẻ đến nhà phu quân dính vào.

Một lát sau Trầm Lạc chỉ nghe rầm rầm rầm ba tiếng, sau đó chung quanh lại lần nữa vang lên tiếng hoan hô.

Đột nhiên kiệu hoa nghiêng về phía trước, Trầm Lạc lập tức nắm thật chặt quả táo bình an trong tay. Dựa vào khoảng cách khăn voan đỏ Trầm Lạc thấy màn kiệu bị nhấc lên. Một đôi giày mau đỏ xuất hiện trước mắt.