Thái Tử Vô Sỉ

Chương 73




Trầm Lạc mặc một bộ quần áo bằng tơ lụa màu hồng, hông được cột bằng chiếc đại lưng thêu hoa màu hồng nhạt. Lúc này đang ngồi bên trong phòng khách ở Đông cung chờ Chúc Dịch Phong đến thỉnh tội. Sáng sớm hôm nay, Trầm Lạc vừa mới tiễn Vũ Văn Thượng ra khỏi Đông cung chưa lâu. Một tiểu thái giám tự xưng là người trong tẩm cung Chúc Dịch Phong xuất hiện quỳ trên mặt đất, cúi người nói chủ tử của hắn buổi trưa sẽ đến Đông cung thỉnh tội với Thái tử phi.

Trầm Lạc mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, gật đầu một cái, ngay sau đó trở về phòng khách Đông cung sai Bích Liên chuẩn bị một bình trà Long Tĩnh thượng hạng.

Vừa giơ tay lên muốn cầm ly trà thì Bích Liên bước vào phòng khách, khom người hành lễ nói Chúc thiếu gia đã chờ phía bên ngoài cửa Đông cung. Trầm Lạc gật đầu một cái không nặng không nhẹ nói: “Dẫn hắn vào.” Bích Liên nghe xong cung kính nói dạ sau đó rời khỏi phòng khách.

Không lâu lắm Bích Liên dẫn theo một nam tử cao gầy mặc áo khoác ngoài màu xanh dương vào phòng khách. Trầm Lạc phân phó Bích Liên châm trà cho Chúc Dịch Phong. Chúc Dịch Phong vội vàng hai tay ôm quyền hành lễ với Trầm Lạc, mở miệng nói thần thỉnh an Thái tử phi.

Trầm Lạc cười khẽ một tiếng hướng về phía Chúc Dịch Phong khoát khoát tay: “Ngồi đi không cần đa lễ.” Đợi sau khi Chúc Dịch Phong đã ngồi xuống ghế Trầm Lạc lần nữa mở miệng nói: “Mặt Chúc thiếu gia có thần sắc vui mừng, không biết Hoàng thượng đã phong cho chức quan gì?” Chúc Dịch Phong lập tức khoát tay, mặt hết sức nghiêm túc: “Thái tử phi, thần không lập được công lớn gì. Hoàng thượng là người có lòng nhân từ, thần bây giờ nhậm chức ở Binh Bộ.”

Sau khi nghe được hai chữ Binh Bộ trong lòng Trầm Lạc căng thẳng, Hoàng thượng cũng thật rộng lượng, Chúc Dịch Phong mới vào cung, đã ban cho hắn một chức quan tốt như thế rồi. Nghĩ đến chắc chắn Hoàng thượng đã niệm tình cũ, dù gì cũng là con trai duy nhất của Trưởng Công chúa. Cứ như vậy mà đuổi Chúc Dịch Phong ra ngoài cung thì cũng khó.

“Thái tử phi, hôm nay thần đến đây là muốn thỉnh tội. Hôm qua cung nữ Chu Đào trong cung thần có đụng phải Thái tử phi. Mong Thái tử phi đại nhân không chấp nhất lỗi lầm của tiểu nhân, không để trong lòng không nên tức giận, đối với thân thể không tốt.”

Lúc nói chuyện trên mặt Chúc Dịch Phong mang theo sự quan tâm sâu sắc cùng áy náy.

Trầm Lạc làm bộ thờ ơ khoát khoát tay cười duyên lên tiếng: “Bổn cung sao lại để trong lòng, Chúc đại nhân rất coi trọng Chu Đào. Chỉ là Chu Đào khi dễ ai không khi dễ lại dám khi dễ người nhà mẫu thân đẻ ta. Bởi vì công việc bận rộn. Bổn cung sơ sót Tân Tử. Hôm qua ta đã hỏi Tân Tử, Chúc đại nhân coi trọng Tân Tử rồi sao?” Trầm Lạc nhướng mày cẩn thận nhìn Trúc Dịch Phong.

Chúc Dịch Phong vừa nghe thế lập tức từ trên ghế đứng lên quỳ gối trên mặt đất. Đầu cúi thấp trán đặt trên hai tay: “Thái tử phi chớ nên hiểu lầm vi thần, chuyện của Tân Tử thật sự là hiểu lầm. Hôm đó trùng hợp thần đi ngang qua Hoán Y cục, thấy một cung nữ bị ngã, bốn bộ quần áo cầm trên tay rơi hết trên đất. Thần từ dân gian mà tiến cung, khi còn bé vẫn bị xem thường, còn bị một số tiểu tử thô tục mắng.” Nói đến chỗ này Chúc Dịch Phong đột nhiên dừng lại.

Tay Trầm Lạc bỗng chốc căng thẳng, Chúc Dịch Phong không phải đang nói đệ đệ của nàng sao? Bị mấy tiểu tử thô tục mắng? Mặc dù đệ đệ Trầm Nhiên của nàng làm việc có chút lỗ mãng nhưng mà Trầm Nhiên cũng đâu có được lợi lộc gì? Bị Chúc Dịch Phong đánh cho một trận thân thể nhỏ bé bị thương nhiều chỗ. Chúc Dịch Phong cao lớn lực mạnh, Trầm Nhiên nhỏ bé làm sao chịu nổi.

Nếu Trầm Nhiên mà biết trưởng tỷ nói hắn gầy yếu thân thể nhỏ bé, nhất định sẽ tức giận ngửa mặt lên trời than thở. Hiện tại hắn đã lớn lên vừa cao vừa khỏe được không. Những nô bộc trong nhà đều nói thiếu gia mặt mày càng ngày càng giống lão gia, quả nhiên vừa nhìn là biết người phong lưu phóng khoáng, sau này những cô nương ở Huyện Vân Hà vì thiếu gia mà hồn vía cũng bị bắt đi mất.

Chúc Dịch Phong quỳ gối ở dưới tiếp tục nói: “Vì vậy thần mới tiến lên giúp đỡ một chút. Bây giờ mới biết cung nữ đó là người nhà mẫu thân đẻ Thái tử phi. Có lẽ do chuyện thần giúp đỡ Tân Tử truyền đến tai Chu Đào. Mới có thể xảy ra chuyện như thế, Thái tử phi đã hiểu lầm thần, thần và Tân Tử trong sạch.”

Trầm Lạc nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Chúc đại nhân đứng dậy đi. Chuyện này bổn cung coi như hiểu lầm, nhưng mà đại nhân có thể trông coi tốt người trong cung mình được không. Còn nữa ngài tiến lên nâng đỡ Tân Tử, ở trong mắt nàng ấy có lẽ có gì đó khác ý. Không bằng bổn cung cho Bích Liên đỡ nàng ấy đến đây cho hai người gặp mặt.” Trên mặt Trầm Lạc mang nụ cười, trong lòng lại cười lạnh liên tục. Chúc Dịch Phong cũng quá biết ăn nói rồi, những lời hắn nói hôm nay với lời Tân Tử nói hôm qua hoàn toàn không giống nhau. Nên để cho hai người giáp mặt một chút, ý cười trên mặt Trầm Lạc càng ngày càng sâu.

Sau khi Chúc Dịch Phong đứng dậy lại lần nữa cúi người xuống: “Thái tử phi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đâu phí công như vậy.” Hôm nay Trầm Lạc nhất định phải để cho Chúc Dịch Phong và Tân Tử gặp nhau, nháy mắt với Bích Liên, Trầm Lạc cười nói: “Sao lại là chuyện nhỏ được. Chúc đại nhân ngài ngồi xuống trước đi.”

Một lát sau Tân Tử mặt quần áo màu vàng nhạt được Bích Liên dẫn vào phòng khách, sau khi thấy Chúc Dịch Phong ngồi trên ghế thân thể nhỏ bé cứng đờ. Đôi mắt thoáng chốc đỏ lên, Bích Liên đi phía sau Tân Tử nhẹ nhàng vỗ vỗ Tân Tử đang nơm nớp lo sợ đi vào phòng khách, khom người hướng về phía Trầm Lạc thi lễ một cái.

Mắt Trầm Lạc không ngừng đảo qua chỗ Chúc Dịch Phong và Tân Tử, Chúc Dịch Phong là người tinh ranh, biểu hiện trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, thế nhưng đôi tay lại nắm thật chặt trong ống tay áo. Lại nhì Tân Tử mắt hồng hồng, một lúc sau thì khóc ra tiếng.

“Bích Liên đỡ Tân Tử ngồi xuống đi. Để nàng ấy gặp mặt đại ân nhân của mình một lần. Tân Tử có điều gì muốn nói với Chúc đại nhân thì nói đi. Hôm nay bổn cung cho ngươi cơ hội có gì nói đó không cần kiêng dè.” Sau khi Trầm Lạc dứt lời nâng lên một ly trà từ từ thưởng thức.

Tân Tử ngồi trên ghế phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, giọng nói ra mang theo mấy phần nghẹn ngào: “Thái tử phi Chúc đại nhân không phải là ân nhân của Tân Tử, ngài ấy muốn Tân Tử làm việc cho ngài ấy. Tân Tử không theo ngài ấy liền đánh Tân Tử. Chu Đào cũng là do Chúc địa nhân sai đến làm khó Tân Tử.” Tân Tử nói xong dập đầu xuống đất mấy cái.

Chúc Dịch Phong ngồi trên ghế đôi tay nắm chặt trong tay áo, nhìn thấy Tân Tử trong lòng càng hận. Thật sự là người phụ nữ ngu xuẩn, mắt hắn bị mù mới coi trọng nàng ta.

“Hả? Chúc đại nhân, Tân Tử nói như thế bổn cung không hiểu? Chúc đại nhân ngài đã đến Đông cung cũng nên mang chuyện này ra nói cho rõ ràng. Nếu…” Trầm Lạc còn chưa có nói xong, liền nghe thấy giọng uy nghiêm quen thuộc.

“Chúc đại nhân nếu thật sự thích tỳ nữ này, thì bổn Điện hạ làm chủ ban cho ngươi nhé.”

Sau khi Trầm Lạc thấy Vũ Văn Thượng vào phòng khách, lập tức từ trên ghế chủ thượng đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười nghênh đón. Khóe miệng Vũ Văn Thượng nhếch lên thật cao, dắt tay Trầm Lạc đi lên. Vũ Văn Thượng cũng không biết kiêng dè, Chúc Dịch Phong còn đang ở trong sảnh đường, cầm ly trà mà Trầm Lạc vừa mới uống lên uống.

Nhìn thấy thế trong lòng Chúc Dịch Phong cười lạnh. Đắm chìm vào nữ sắc như vậy, về sau lên ngôi nhất định sẽ là hôn quân. Điện hạ vô năng ngu ngốc, Nhị Hoàng tử lại không màng việc đời. Ngôi vị hoàng đế của Nguyệt Tường quốc nên để cho hắn ngồi đi thôi, trong cơ thể hắn cũng có dòng máu Hoàng thất. Chờ sau khi hắn lên ngôi vị Hoàng đế người trong thiên hạ tất cả đều phải sợ hắn. Đến lúc đó hắn nhất định sẽ khiến cho Trầm Lạc nếm mùi nhục nhã khổ sở, sau đó tịch biên Trầm gia.

“Điện hạ, thần cùng cung nữ kia không có chuyện gì, thật phiền Điện hạ làm chủ rồi.” Chúc Dịch Phong mang trên mặt nụ cười cung kính lấy lòng mở miệng nói. Vũ Văn Thượng cũng không để ý đến điệu bộ này của hắn ta, lập tức gọi Tiểu Phúc Tử: “Tiểu Phúc Tử đến phòng thu chi ở Đông cung lấy ít đồ trang sức cho cung nữ mà Chúc đại nhân coi trọng, dọn dẹp phòng của nàng ấy một chút, rồi lập tức đi theo Chúc đại nhân đến tẩm cung. Chúc đại nhân, phụ hoàng vừa mới phái ngươi đến Binh bộ nhậm chức, nếu để phụ hoàng biết tỳ nữ của ngươi tranh giành tính cảm. Thì chức Binh bộ này sợ là…”

Trong lòng Chúc Dịch Phong rét lạnh, nụ cười trên mặt cũng cứng lại. Vũ Văn Thượng ngươi thật nham hiểm. Hiện giờ đôi cánh của hắn còn chưa đủ mạnh, chỉ có được sự ủng hộ của Phương Thái Úy đại nhân cùng Hữu tướng quân và Liên tướng quân ủng hộ.

Tân Tử quỳ trên đất lúc này đang khóc lớn tiếng kêu lên: “Điện hạ, Thái tử phi, nô tỳ không muốn đi theo Chúc đại nhân, van cầu Điện hạ và Thái tử phi cho nô tỳ một con đường sống.”

Trầm Lạc len lén bấm Vũ Văn Thượng một cái, nàng chẳng qua muốn thử dò xét Chúc Dịch Phong khiến hắn khó chịu mà thôi, nếu thật sự để Tân Tử đi theo Chúc Dịch Phong vẫn nên thôi đi.

Nhưng nào nghĩ đến Vũ Văn Thượng mặt không biến sắc đẩy tay Trầm Lạc ra.

“Chúc đại nhân không ngại mà cho ngươi một thân phận, đây là phúc phận đời trước người tu được. Tiểu Phúc Tử còn đứng đó làm gì, cùng tỳ nữ Bích Liên đưa nàng ấy xuống.” Vũ Văn Thượng lạnh lùng lên tiếng, Chúc Dịch Phong không thể làm gì khác hơn là khom người nói tạ ơn.

Đợi sau khi trong sảnh an tĩnh lại, Trầm Lạc vươn tay muốn bấm tay Vũ Văn Thượng, nhưng bị tay phải của hắn một phát bắt được. Vũ Văn Thượng tỉ mỉ sờ mười ngón tay của Trầm Lạc, sờ tới vòng tay, muốn theo cánh tay ngọc mà sờ lên trên nữa. Trầm Lạc liền vội vã rút tay ra khỏi mà trảo của Vũ Văn Thượng “Chàng làm gì vậy hả? Mới rồi thiếp cũng chỉ nói đùa một chút mà thôi, sao chàng lại ban Tân Tử cho Chúc Dịch Phong rồi? Nàng ta là người của Tân gia, Tân gia bà Bạch gia mấy đời thân nhau.”

“Uống trà bớt giận hạ hỏa đi nào. Nghe vi phu từ từ nói.” Vũ Văn Thượng cười cười cầm bình trà trên tay rót một ly trà cho Trầm Lạc.

“Tân Tử cùng Chúc Dịch Phong vốn là một phe với nhau, Chúc Dịch Phong phân phó Chu Đào cố ý tìm Tân Tử gây phiền phức. Hơn nữa còn cố ý để cho nàng phát hiện, như thế nàng chắc chắn sẽ mang Tân Tử vào Đông cung. Nếu để nàng ta lưu lại vừa hay sẽ là tai mắt của hắn ở Đông cung.” Vũ Văn Thượng chậm rãi nói ra, Trầm Lạc trừng lớn hai mắt, đợi sau khi tâm tình bình phục. Trầm Lạc nhẹ giọng nói: “Chàng có căn cứ?”

“Căn cứ ? Hôm qua lúc nàng thôi tiêu cho ta, Hàn Dịch đã thẩm vấn Chu Đào, Chu Đào là người duy nhất biết những điều quan trọng, đó là Chúc Dịch Phong phái nàng ta đi làm khó Tân Tử. Đáng tiếc Chúc Dịch Phong có một bàn cờ tốt nhưng lại không sớm xử lý Chu Đào.” Sau khi Vũ Văn Thượng dứt lời tiến đến bên tai Trầm Lạc.

Đẩy tay Vũ Văn Thượng ra Trầm Lạc liếc Vũ Văn Thượng một cái: “Chàng có thể đừng đem chuyện nghiêm túc như thế gộp chung với chuyện khuê phòng được không? Tân Tử, nàng ấy… Vũ Văn Thượng, ta lại mang thêm phiền toái tới cho chàng rồi.” Trầm Lạc đột nhiên buồn bã nói.

Vũ Văn Thượng thở dài, dừng lại cúi người xuống ôm chắc lấy Trầm Lạc: “Phiền toái chỗ nào chứ? Ngày hôm nay không phải nàng muốn diễn một hồi kịch đó sao? Chúc Dịch Phong khổ cực cài thám tử vào đây nhưng lại phải mang về.”

Trầm Lạc ồ lên một tiếng: “Nếu cứ tiếp tục lưu lại Tân Tử trong Đông cung, rồi lại có một màn kịch hay, để Tân Tử tiết lộ tin tức giả cho Chúc Dịch Phong. Đó không phải là vẹn cả đôi đường sao?... Chàng là gì thế lại chiếm tiện nghi của ta.” Trầm Lạc nghiêm túc nói, không ngờ Vũ Văn Thượng không thèm nghe, lại ở trên người nàng dở trò, đã vén quần áo lên sờ đến bắp đùi của nàng rồi. Tối qua còn mò chưa đủ, làm cả canh giờ rồi còn không chán sao?

“Lạc nhi thật thông mình, kế tiếp đây phải làm phiền nàng rồi.”

Nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Vũ Văn Thượng bên tai, mày Trầm Lạc nhướng càng ngày càng cao. Chiêu này thật cao minh, thật nham hiểm, quá tuyệt.

Trầm Lạc vừa mới cảm thán xong, thân thể nhanh chóng bị Vũ Văn Thượng bế lên, mắt thấy Vũ Văn Thượng bước hướng đến tẩm điện, Trầm Lạc luống cuống vội vỗ ngực Vũ Văn Thượng: “Không thể ở giữa ban ngày mà phóng túng được.”

Vũ Văn Thượng trầm thấp cười một tiếng “Vì kéo dài Long tự cho Nguyệt Tường, đây nhất định là việc quan trọng. Lạc nhi hôm nay ta đã hỏi Trương ngự y rồi, sau kì kinh nguyệt bảy tám ngày làm chuyện phòng the sẽ dễ dàng có thai nhất.”