Thái Tử Vô Sỉ

Chương 81




Thời gian trôi qua mau, Trầm Lạc còn chưa từ hôn sự thần tốc của Bạch Mạn Thanh hoàn hồn lại thì đã qua bốn ngày rồi. Ngày mai chính là ngày Bạch Mạn Thanh phải gả đi. Ngày thứ ba Mộc Vân sai người đưa thư tới, ý trong thư là muốn tối ngày thứ tư Trầm Lạc nói chuyện với Bạch Mạn Thanh, nói với nàng ấy một ít chuyện giữa phu thê.

Sau khi Trầm Lạc coi xong thư, khóe miệng cong lên. Người mợ luôn có phong phạm nữ lưu của nàng cũng có lúc nhăn nhó rồi, muốn buổi tối Mạn Thanh nói chuyện giữa phu thê, trừ chuyện khuê phòng còn có thể là chuyện gì được? Mợ nên tìm Vân Vân mới đúng ,muội ấy so với nàng ở phương diện kia lợi hại hơn nhiều.

Tối ngày thứ tư Trầm Lạc muốn qua đêm ở phủ tướng quân, Vũ Văn Thượng nghe xong lập tức sầm mặt. Mấy ngày nay Vũ Văn Thượng mượn cớ muốn có con nên buổi tối liên tục cùng Trầm Lạc làm chuyện kia. Sáng hôm nay mới lâm triều trở về Đông cung, Trầm Lạc liền nói muốn đến phủ tướng quân trò chuyện cùng Mạn Thanh. Trầm Lạc đi không phải tối nay hắn phải ngủ một mình sao?

Trầm Lạc thấy cả khuôn mặt Vũ Văn Thượng trầm xuống, trong lòng biết Vũ Văn Thượng không muốn mình qua đêm ở phủ tướng quân. Nhưng khó có khi mợ cầu nàng, nàng sao có thể từ chối?

Trải qua một phen dịu dàng dụ dỗ, rốt cuộc Vũ Văn Thượng cũng cau mày mà gật đầu một cái. Dĩ nhiên Trầm Lạc muốn Vũ Văn Thượng gật đầu đồng ý thì phải trả cái giá rất đắt, giá gì? Thổi tiêu cho Vũ Văn Thượng, hơn nữa con thổi cho đến khi nào Vũ Văn Thượng hài lòng mới thôi. Tổng cộng thổi tiêu hai lần cho Vũ Văn Thượng, một lần là bị bắt buộc, lần thứ hai là vì trong lòng có ý xấu muốn trêu chọc hắn.

Cuối cùng Vũ Văn Thượng tự mình đưa Trầm Lạc lên xe ngựa. Nhìn xe ngựa lộc cộc lộc cộc chuyển bánh đi càng xa, Tiểu Phúc Tử cúi thấp đầu bên cạnh Vũ Văn Thượng không dám lên tiếng, sợ chọc giận Điện hạ. Vũ Văn Thượng nhìn về phía trước hồi lâu mới quay người lại. Tiểu Phúc Tử vội vàng đi theo, khi thấy Điện hạ đi vào thư phòng vùi đầu phê duyệt tấu chương, Tiểu Phúc Tử hiểu Điện hạ muốn cả tối nay phê duyệt tấu chương.

Ở một nơi khác, Trầm Lạc đã đến phủ tướng quân, thấy Vân Vân đang ngọt ngào cười với nàng. Trầm Lạc mới bừng tỉnh hiểu ra mợ đã cho mời nàng và Vân Vân đến đây. Như vậy, tối nay cùng Mạn Thanh nói chuyện phòng the để Vân Vân nói là được rồi. Chỉ là Trầm Lạc không nghĩ tới Mạn Thanh đã sớm cùng Liêu tướng quân trải qua chuyện phòng the rồi.

Trong một gian phòng ở hậu viện phủ tướng quân, ba nữ tử xinh đẹp nằm chung một chiếc giường. Trầm Lạc ngủ ngoài cùng, Mạn Thanh ngủ ở giữa, Trầm Vân ngủ trong cùng. Khi Trầm Lạc nghe được Mạn Thanh nói nàng đã cùng Liêu tướng quân trải qua chuyện phòng the thì trợn to mắt nhìn Mạn Thanh, miệng khép mở mấy lần khiếp sợ không nói ra lời. Mạn Thanh mới cùng Liêu tướng quân quen biết nhau chưa bao lâu đã xảy ra chuyện đó rồi? So với dáng vẻ khiếp sợ của Trầm Lạc thì Trầm Vân tỏ vẻ nghi ngờ, cuối cùng lại cười ha ha ra tiếng.

Tai phải của Bạch Mạn Thanh phải nghe tiếng cười lớn của Trầm Vân, bên trái thì biểu tỷ trợn to mắt nhìn mình chằm chằm. Vì muốn thoát khỏi tình trạng quẫn bách này, Bạch Mạn Thanh nhắm mắt rồi lại mở ra. Lời nói ra khiến Trầm Vân không cười được nữa, Trầm Lạc đỏ mặt tai hồng: “ Muội chưa làm kê lễ, mười bốn tuổi đầu đã làm chuyện phòng the. Biểu tỷ gả cho Điện hạ, Vân Vân theo Hà Long Thiếu. Hai người nói một chút xem lần đầu tiên hai người làm chuyện phòng the là lúc nào?”

Bạch Mạn Thanh nói càng hùng hồn, về sau dứt khoát nắm thành nắm đấm, rất phóng khoáng nói: “Vân Vân từ nhỏ đã lưu manh, ngươi bây giờ còn chưa làm kê lễ, khẳng định là đã cùng Hà Lăng Thiếu làm chuyện kia rồi. Biểu tỷ từ nhỏ nhu thuận. Hẳn là sau khi thành hôn mới làm, nhưng Điện hạ có đợi được, thì cùng lắm là đợi đến khi biểu tỷ có nguyệt sự lần đầu tiên…”

Mạn Thanh bị Trầm Vân đánh lên đầu một cái, trong lòng Trầm Lạc thở dài. Mạn Thanh đoán thật là chính xác, Trầm Vân ngủ ở bên trong hừ nhẹ một tiếng: “Ta thích đàn ông tuấn mĩ, hạ lưu chỗ nào? Sau khi ta có nguyệt sự rồi mới làm chuyện kia nhé, ban đầu Lăng Thiếu còn không chịu, ta đây vì muốn gạo nấu thành cơm, dùng mọi biện pháp uy hiếp, dụ dỗ, hãm hại mới thành công lần đầu tiên làm chuyện phòng the. Mạn Thanh, mợ kêu chúng ta đến phủ tướng quân cũng không phải là thảo luận chuyện kia của chúng ta. Trước hết để cho đường tỷ nói một chút đã, tỷ ấy và Điện hạ dùng những tư thế nào? Mạn Thanh ngươi học một chút đi”

Sau khi Trầm Vân chu môi một cái nhìn về phía Trầm Lạc, Bạch Mạn Thanh đang cùng Trầm Vân tranh cãi cũng thẳng tắp nhìn về phía Trầm Lạc.

Trầm Lạc ho nhẹ một tiếng tỏ vẻ quẫn bách, vốn không muốn nói. Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú gắt gao của Trầm Vân và Mạn Thanh mới chậm rãi mở miệng: “Cái đó, mới đầu là người đàn ông ở phía trên người phụ nữ ở phía dưới, sau đó thì đổi ngược lại. Hoặc là người đàn ông đứng trên đất hai chân người phụ nữ giắt ngang hông người đàn ông”

Trầm Lạc càng nói chuyện phòng the tai càng đỏ. Nếu nàng nói Vũ Văn Thượng ở phía trên nàng ở phía dưới, chân nàng giắt hông hắn, Vũ Văn Thượng ôm lấy nàng hung hăng làm, Trầm Lạc không thể nói được.

Bạch Mạn Thanh ồ lên một tiếng hiểu rõ gật đầu. Suy nghĩ một lát Bạch Mạn Thanh lên tiếng: “Cũng chỉ có mấy tư thế đó, mấy tư thế mà biểu tỷ nói muội đã thử qua rồi”

Trầm Lạc bị đường muội và biểu muội coi thường, nếu Vũ Văn Thượng ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương mà biết Trầm Lạc nói hắn làm những tư thế phòng the bình thường như thế, chắc chắn sẽ đen mặt. Rõ ràng ở bên giường, bên cửa sổ, trên cây, trong hồ nước nóng đều đã làm, rõ ràng tư thế cũng không chỉ có mấy loại đó.

Trầm Vân liếc Trầm Lạc một cái: “Đường tỷ, tỷ và Điện hạ đã thành hôn rồi sao còn gò bó thế?”

Trên mặt Trầm Lạc mang nụ cười nhạt, trong lòng lại liên tiếp thở dài. Thật sự là một chút cũng không câu nệ gò bó, ngày nào cũng làm chuyện đó nha. Trầm Lạc nhẹ nhàng nắm tay Bạch Mạn Thanh ôn nhu nói:

“Mạn Thanh muội cũng đã hiểu chuyện kia, tỷ cùng Vân Vân cũng không cần nói nhiều, nếu muội muốn biết nhiều tư thế hơn, Vân Vân sẽ cho muội bảo bối, muội lấy xem sẽ hiểu. Gả cho Liêu tướng quân làm nhất phẩm tướng quân phu nhân, thân phận địa vị này không uất ức cho muội, nhưng mà Đại Mạc xa xôi, sau này tính tình muội nhất định phải thay đổi đi. Muội là con gái của đại tướng quân Nguyệt Tường quốc, khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo, đến Đại Mạc sẽ phải nhìn sắc mặt của hắn”.

Bạch Mạn Thanh nghiêm túc gật đầu một cái, ngược lại Trầm Vân ở một bên trêu ghẹo: “Đường tỷ đã trưởng thành không ít nhỉ”.

Trầm Lạc trợn mắt nhìn Trầm Vân một cái: “Lúc muội và Hà Lăng Thiếu làm chuyện kia cẩn thận một chút, nếu muội chưa làm kê lễ mà có thai, thật sự không tốt đâu đấy”. Trầm Vân khoát khoát tay đáp: “Mỗi lần hắn đều xuất ra ngoài sẽ không hoài thai đâu”

Lời nói của Trầm Vân khiến Bạch Mạn Thanh đỏ mặt, còn Trầm Lạc bị nghẹn. Vì sao mỗi lần Vũ Văn Thượng đều xuất ở bên trong nàng lại không có thai?

Ba tỷ muội hàn uyên thật lâu mới đi ngủ, ngoài phòng ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống hậu viện phủ tướng quân, chợt có cơn gió nhẹ, bóng cây chập chờn, tiếng lá cây xào xạt.

Ngày hôm sau, phủ tướng quân vang lên tiếng sáo đùng đùng, phủ tướng quân trước sau đều treo rèm đỏ. Hai con sư tử đá trước cửa được đeo một vòng màu đỏ thật to. Dân chúng đi ngang qua rối rít cảm thán, mấy ngày gần đây Nguyệt Tường quốc có thật nhiều chuyện vui. Mới đây không lâu Thái tử phi từ phủ tướng quân xuất giá, hôm nay lại là khuê nữ duy nhất của đại tướng quân xuất giá, gả cho tướng quân của Đại Mạc. Hôm nay Nhị hoàng tử tổ chức hôn lễ, Nguyệt Tường quốc có thật nhiều chuyện vui, thật là may mắn.

Bạch Mạn Thanh được Bạch Dư Tề nắm tay đưa lên kiệu hoa, Trầm Lạc và Trầm Vân đứng ở cửa phủ tướng quân nhìn Mạn Thanh bước lên kiệu hoa. Mộc Vân đứng một bên lặng lẽ khóc. Hôn sự của Mạn Thanh quá gấp, Trầm Lương cùng Bạch Ngữ Yên ở Huyện Vân Hà cũng không kịp lên tới Kinh thành.

Tiếng kèn vang lên, pháo lần nữa được đốt. Tiếng hoan hô của dân chúng tràn đầy cả đường phố. Nô bộc cùng nha hoàn của tướng phủ đem bánh ngọt được bọc giấy vàng tung cho dân chúng, mọi người rối rít khom lưng nhặt bánh ngọt. Đây là bánh hỷ, lấy được nhiều có thêm được nhiều may mắn.

Trầm Vân đột nhiên nắm tay Trầm Lạc đưa tay chỉ chỉ xe ngựa ở góc phủ tướng quân, Trầm Lạc giương mắt nhìn, thấy Tiểu Phúc Tử đứng ở ngoài xe ngựa, Trầm Vân bên tai Trầm Lạc nói: “Đường tỷ Điện hạ tới”

Trầm Lạc liếc Trầm Vân một cái :”Muội cũng không quen biết tiểu thái giám nào, sao biết trong xe ngựa là Vũ Văn Thượng?” Trầm Vân hắc hắc cười: “Xe ngựa dừng ở chỗ này đã lâu, không phải đợi muội thì chính là đợi tỷ, xe ngựa của Lăng Thiếu không có như thế. Muội thật sự muốn cứng rắn giữ tỷ lại đây. Chẳng qua sợ Điện hạ đợi không kịp, thả tỷ trước đó”

Trầm Lạc đánh vào tay Trầm Vân: “Quỷ nha đầu”. Dứt lời Trầm Lạc quay người an ủi mợ, cho đến khi mợ không khóc nữa mới chào tạm biệt cậu và mợ. Bạch Dư Tề thấy xe ngựa bên kia tướng phủ mới sáng tỏ gật đầu một cái. Trầm Lạc chậm rãi đi đến trước xe ngựa, Tiểu Phúc Tử thi lễ với Trầm Lạc một cái, Trầm Lạc bước tới tay đặt lên xe, hai tay dùng sức leo lên. Nếu là trước kia Vũ Văn Thượng chắc chắn sẽ đỡ nàng, hôm nay thế nhưng không có vươn tay ra.

Sau khi vào trong xe ngựa Trầm Lạc thấy Vũ Văn Thượng nằm tựa vào trong vách xe, lông mi dài khẽ chớp động, dưới mí mắt có một chút thâm quầng.

Trầm Lạc nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Vũ Văn Thượng, giơ tay lên ở hai bên thái dương từ từ vuốt ve, Vũ Văn Thượng rất là hưởng thụ. Đôi tay ôm lấy hông Trầm Lạc, Trầm Lạc nhích tới gần Vũ Văn Thượng. Thâm quần càng thấy rõ, tay Trầm Lạc dùng lực: “Vũ Văn Thượng tối hôm qua chàng không ngủ sao? Mắt như là bị ai đó đánh vậy?”

Chợt Vũ Văn Thượng mở mắt ra, hướng ra phía bên ngoài hô: “Tiểu Phúc Tử đến phủ Nhị hoàng tử”

Tiểu Phúc Tử cung kính đáp một tiếng sau đó đánh xe đi.

Bên trong xe ngựa tay bên phải Vũ Văn Thượng sờ sờ bụng Trầm Lạc ở phía trên nhẹ nhàng vuốt ve: “Lạc nhi, ngày mai phụ hoàng mang toàn bộ triều chính giao cho ta. Ý của ta là muốn mang binh quyền chia làm ba, Bạch tướng quân và Hoàng đệ mỗi người nắm một phần. Chúc Dịch Phong thì bãi bỏ chức quan của hắn”. Trầm Lạc vẫn vuốt ve hai bên thái dương Vũ Văn Thượng: “ Nói như vậy Thái tử phi ta đây mới làm không bao lâu đã trực tiếp biến thành Hoàng hậu rồi sao?”

“Ừ”, Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng ừ một tiếng, Trầm Lạc đánh cái tay Vũ Văn Thượng đang làm loạn trên bụng mình: “Nếu mẫu hậu chọn phi cho chàng thì phải làm sao?”

Vũ Văn Thượng cười khẽ một tiếng, lật người để đầu Trầm Lạc tựa trên ngực mình: “Nhìn nử tử nào không vừa ý, dùng quyền hạn Hoàng hậu xử lý nữ tử đó đi. Chuyên hậu cung ta mặc kệ, ta chỉ biết mỗi tối tới phòng nàng nghỉ ngơi”. Tựa trong ngực Vũ Văn Thượng Trầm Lạc cười ra tiếng, nàng sẽ không để hậu cung có thêm nữ tử.