Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 2 - Chương 39: Suy nghĩ




Tề Hiền phi đã đi ra ngoài nhưng Thượng Trang vẫn thất thần như cũ.

Nàng không biết việc này rốt cuộc có liên quan tới Thái tử hay không, hoặc là chỉ liên quan tới một mình Lâm Thụ kia? Dù sao chuyện này cũng không phải để nàng suy đoán lung tung.

Trọng thái y giục nàng thay thuốc cho Nguyên Duật Diệp. Thuốc thay được một nửa, hắn đã tỉnh lại, cái gì cũng chẳng nói, hắn chỉ kêu Trọng thái y đi xem vết thương cho Linh Khuyết. Trong lòng Thượng Trang vốn có chút tức giận, nhưng thấy hắn như vậy, không biết vì sao, nàng lại cảm thấy vui mừng.

Hoàng đế tự mình mở miệng phạt trượng, giờ phút này sợ là không ai dám giúp Linh Khuyết đi tìm đại phu. Nếu hắn đã mở miệng, tất nhiên là tốt rồi. Trọng thái y thu dọn đồ đạc, cuối cùng cũng đi ra ngoài.

Hoàn hồn, Thượng Trang đắp thuốc lên vết thương của hắn, thấp giọng: "Vương gia bị thương thật sự khiến nô tỳ bội phục. Khi nào thì hôn mê, khi nào thì tỉnh, Vương gia canh thời gian thật chuẩn xác, ai nấy cũng đều sợ hãi."

Hắn không nhìn nàng, chỉ nhẹ giọng: "Bằng không, ngươi muốn bổn vương phải như thế nào? Bổn vương cáo trạng Thái tử trước mặt phụ hoàng, hay là cầu tình cho hắn? Hai việc đó, bổn vương sẽ không làm."

Không làm không có nghĩa là hắn không cáo trạng. Trong lòng Thượng Trang hiểu rõ, có đôi khi không nói lời nào sẽ khiến sự tình hỗn loạn hơn.

Nàng hừ nhẹ: "Đều cùng một nguồn gốc, tại sao phải đối xử với nhau như vậy?"

Mỗi câu của nàng đều luôn khiến lòng hắn tức giận. Hắn cắn răng, nói: "Bổn vương thiếu chút nữa đã mất đi tính mạng, lời người nói nghe thật dễ dàng."

Động tác trên tay vẫn tiếp tục, lời nói của nàng vẫn mềm mại nhưng lạnh lùng như trước: "Nếu không phải ngài che giấu không cho thái y chữa trị, bản thân sao có thể khổ như thế?" Mặc kệ việc này có thật sự liên quan tới Thái tử hy không, việc hắn chủ động nói cùng việc để Hoàng đế tận mắt nhìn thấy, hai kết quả này hoàn toàn khác nhau.

Hoàng đế nhẫn nhịn không lộ ra tức giận, nhưng lúc hồi cung, không chừng sẽ xảy ra một trận mưa to gió lớn.

Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên cảm thấy cả người run lên.

Nàng rốt cuộc cũng biết vì sao Tề hiền phi lại kêu nàng ở lại vương phủ hầu hạ Nguyên Duật Diệp rồi.

Bà ấy sợ, sợ nàng cầu xin giúp Thái tử.

Hôm đó, nàng không rõ vì sao trong cơn thịnh nộ Hoàng đế lại không phế bỏ Thái tử, hơn nữa còn để nàng ở cạnh làm ngự thị, nhưng điều đó khiến Tề Hiền phi thấy, nàng là con người cho chút bản lĩnh.

Cho nên, mặc dù Thượng Trang nàng thấp cổ bé họng, bà ấy cũng không dám mạo hiểm như thế.

Còn đang nghĩ ngợi, cổ tay đột nhiên truyền tới đau đớn, nàng kinh ngạc nhìn nam tử trên giường. Nàng thật không biết từ đâu hắn lại có khí lực lớn như vậy. Vừa định mở miệng nói tiếp, hắn đã cho gọi nha hoàn bên ngoài.

Nha hoàn tiến vào, hắn liền phân phó tới phòng Linh Khuyết lấy thứ gì đó.

Rất nhanh nha hoàn đã trở về, nàng cầm đồ trong tay đưa cho hắn, bên ngoài được bọc bằng chiếc khăn tay, nhìn vào quả thật không biết là gì. Nàng ta còn nói tình hình của Linh Khuyết không sao, thái y nói chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày liền khỏi.

Cung mày vốn nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra một chút, đợi nha hoàn ra ngoài, Nguyên Duật Diệp mới đưa thứ đồ trong tay cho Thượng Trang, hừ một tiếng: "Nhìn xem đây là cái gì!"

Thượng Trang theo bản năng nhận lấy, mở ra, bên trong là một khối ngọc bội.

Hắn lại nói: "Đây là vật phẩm phụ hoàng ban tặng lúc An Lăng Thuấn cáo lão hồi hương."

"A!" Thượng Trang bất giác kêu ra một tiếng, nàng quay đầu nhìn hắn, không tin. Lời này rốt cuộc là có ý gì?

Việc này còn liên quan tới An Lăng phủ sao?

Không, không thể nào. Nếu lão gia không muốn để người ngoài biết nàng không phải An Lăng Vu thật sự, ông ấy sao có thể để bản thân cuốn vào trận cung biến này chứ?

Giá họa?

Đây là hai từ đầu tiên nàng nghĩ tới.

Ánh mắt nhìn Nguyên Duật Diệp, nàng thật sự không biết nam tử trước mặt đang nghĩ thế nào.

Hắn lại nói: "Ngọc bội có thể là do An Lăng Thuấn tặng Lâm Thụ, hoặc cũng có thể thích khách ngày đó, rốt cuộc có phải Lâm Thụ hay không, bổn vương vẫn không thể xác định."

Không thể xác định?"

"Vậy Vương gia vì sao phải chĩa mũi kiếm về phía Thái tử?" Hắn không xác định, nhưng lại làm cho người ngoài xem như đã "xác định".

Hắn tức giận nhìn nàng, nàng thì biết cái gì? Không đổ cho người khác, chẳng lẽ trực tiếp chỉ người nhà An Lăng sao? Nàng... Nàng rốt cuộc có phải học An Lăng không?

Cắn răng, hắn quả thật không nên suy nghĩ cho nàng!