Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 5: Vợ chồng xa lạ




Đồng chí cảnh sát, xin hỏi một chút, bà xã tôi tên là gì? Ý nghĩ này chỉ là suy nghĩ trong lòng, Chu Trạch không ngốc đến mức hỏi thẳng ra, nhưng hắn lại không biết bà xã mình tên thật là gì, thời đại này có rất ít người dùng tên thật làm tên QQ và Wetchat. Dầu mỡ nam tử ai oán nhìn Chu Trạch: huynh đệ, ngươi không tốt a, làm cho nhau thiên sứ gãy cánh đây này, Chu Trạch bất đắc dĩ liếc qua: ta cũng thậtbất ngờ a. Dầu mỡ nam tử cúi đầu thở dài, nhỏ giọng nói “ tôi làm sủi cảo rất ngon a” “ đi thôi” ‘ bà xã lạnh giọng nói, sau đó quay người đi ra ngoài. Chu Trạch chỉ có thể đi theo. cô nàng lái một chiếc Cayenne. Chu Trạch mở cửa xe, ngồi vào vị trí phó lái. Nếu nhơ vợ chồng của quỷ xui xẻo Từ Nhạc bình thường một chút thì tình hình sẽ không lúng túng như thế này, khi vợ yên quan tâm mình có thể lấy cơ bị mất trí nhớ này nọ.

Nhưng vợ hắn mang phong phạm nữ thần băng giá, giống như không quan tâm phản ứng của mình, bảo lãnh cho mình từ đồn công an ra cũng là làm theo thông lệ, chó nhà ta bị mất,bảo an nhặt được, ta lĩnh nó về. ĐÚng, chính là cảm giác này. ‘bà xã’ khởi động xe, nhìn nàng còn rất trẻ, tầm cùng tuổi với mình ( Từ Nhạc), nhỏ hơn Chu Trạch mấy tuổi.

Lúc lái xe lên đường cao tốc, nàng mở miệng phá vỡ trầm mặc “ không sao chứ?”

“ Nga, ta không sao” Chu Trạch trả lời, sau đó lại là trầm mặc. nàng cảm thấy hôm nay chống mình yên tĩnh quá mức, nhưng nàng không muốn đi tìm hiểu nguyên nhân. Điện thoại của nàng vang lên, nàng mở loa ngoài, trong xe vang lên thanh âm của đầu dây bên kia: “ Bác sĩ lâm, trên đường Thanh Niên xảy ra vụ va chạm của xe trường học, hiện đã có người bị thương, đang đưa đến bệnh viện của chúng ta, chủ nhiệm bảo chị mau chóng trở về.”

Chu Trạch hơi sững sờ, thì ra vợ mình cũng là bác sĩ. Còn có, vợ mình họ ‘lâm’

“ tôi đã biết, sẽ lập tức quay lại.” nàng cúp điện thoại sau đó ra khỏi cao tốc, tại ngã tư đáng vô lăng một cách xinh đẹp, chạy về bệnh viện.

Nàng không hỏi Chu Trạch là đưa về nhà hay để Chu Trạch xuống xe tự về. một đường đi vào bãi đỗ xe của bệnh viện Sùng Xuyên.

nói thực, Chu trạch rất lo lắng nàng sẽ bắt hắn xuống tự bắt xe về nhà, nghĩ đến mình mặt mo hỏi “ bà xã, địa chỉ nhà ở đâu, ta đã quên” đã cảm thấy rất ngu ngốc. Nàng xuống xe, Chu Trạch xuống xe, nàng vào thang máy, Chu Trạch cũng theo vào, nàng vào phòng thay đồ nữ, Chu Trạch.. Chu Trạch ngồi xuống ghế dài trên hành lang.

Nhóm người bị thương được đưa đến, một người trọng thương, còn năm đứa bé bị thương cũng khôngnhẹ. Nhìn ‘ bà xã’ đổi áo blue trắng bận rộn cứu chữa, Chu Trạch lại chỉ có thể ngồi trên ghế ngẩn người. Cảm giác này.. giống như mẹ mang con trai đến nơi là việc, con ở bên cạnh nhìn, tự chơi. Nhưng mùi nước khử trùng của bệnh viện, không khí oi nóng, thật đúng là làm người ta phải hoài niệm. Trong phòng cấp cứu, một sinh mệnh bị trọng thương, hình như là một bé gái.

Xảy ra chuyện là xe của nhà trẻ, nhìn từng tiểu bằng hữu trên bàn phẫu thuật khóc lớn, làm người ta nhìn mà có chút lo lắng. Chu Trạch mím môi, nếu là lúc trước, lúc này nhất định mình đã thay xong quần áo tham gia cứu chữa, hắn là bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi nổi danh nhất Thông Thành, mà bây giờ lại chỉ có thể là người xem mà đứng bên cạnh. Cảm giác này rất không thoải mái, nhưng hắn chỉ có thể chịu đựng, bệnh viện này có thể coi là bệnh viện tư tốt nhất Thông Thành, bác sĩ về số lượng cũng như chất lượng không thể nghi ngờ, bọn họ có thể giải quyết tốt. rất nhanh trẻ em cũng bị đưa tới, vết thương của các bé tương đối nhẹ chỉ cần xử lý hoặc băng bó một chút. Cảnh sát giao thông chặn đường ở dưới tầng, phụ huynh của các bé đã được báo, nhưng cảm xúc của họ rất kích động, nếu đẻ lên đây sẽ ảnh hưởng đến việc chữa trị, vì vậy cảnh sát ở dưới để ngăn họ lại. Chu Trạch lắc đầu, đứng lên đến cửa sổ cuối hành lang, lấy thuốc đưa lên miệng thì một giọng thanh thúy của nữ hài tử vang lên sau lưng Chu Trạch “ thúc thúc, không thể hút thuốc trong bệnh viện nha”. Chu trạch xoay người thấy mộttiểu cô nương mặc váy thêu hoa bách hợp đứng sau mình, miệng cong lên, tức giận nhìn mình. Khụ, khụ, có chút xấu hổ a, Chu Trạch thu điếu thuốc lại, dù sao để một tiểu cô nương giáo dục mình ý thức xã hội thì là ai cũng thẹn a “ Tiểu bằng hữu, cháu mặc vậy không lạnh a?” Chu Trạch cúi nguồi hỏi. làn da của tiểu cô nương rất tinh xảo, mặt vẫn còn mập mập, mắt to, khả ái, giống như phiên bản phóng đại của Barbie.

“ không lạnh a” tiểu cô nương lắc đầu

| Thúc thúc, sau này không được hút thuốc trong bệnh viện nha”

“ thúc đã biết” Chu Trạch chân thành gật đầu

“ Cháu không sao chứ?” Chu Trạch hỏi

“ Cháu không sao, nhưng các bạn đều bị thương, bọn họ rất đau a.” tiểu cô nương nghiêng đầu nhìn bạn mình đang được băng bó phía sau, hầu như đều đang khóc, khpcs không phải vì đau, mà là mộtngười khóc nên những người khác khóc theo. Các y tá vừa dỗ dành vừa xử lý vết thương. Cảnh sát giao thông ngăn người nhà học sinh, liên tục truyền đến tiếng mắng chửi người. tóm lại, tầng này thật rối tung

“ cháu thật may mắn” Chu Trạch cảm thán

Tiểu cô nương không có một vết sẹo “ Ân, cháu ngồi hàng cuối cùng nên không bị sao” tiểu cô nương gật đầu sau đó chủ động đi an ủi các bạn của mình. thật là một đứa bé hiểu chuyện và kiên cường. Chu Trạch xoay người vô ý thức lấy thuốc lá, ngẫm lại lại trả về.

Lại ngồi vào chiếc ghế trước phòng cấp cứu, lúc này trong phòng đi ra hai bác sĩ và một y tá. Hai bác sĩ một nam một nữ, trong đó nữ là bà xã của mình. “ không sao, chúng ta đã cố gắng hết sức” bác sĩ nam giơ tay muốn vỗ vai bác sĩ nữ. làm chồng, Chu Trạch ngồi ở đây, nhưng hắn cũng không ghét cảnh này..Từ Nhạc lưu lại cho hắn một cục mối quan hệ, ở rể, lại có cô em vợ tính tính bá đạo, cha mẹ vợ không tốt. Chu Trạch ước gì lúc này bà xã nhanh chóng hồng hạnh xuất tường, ly hôn với mình. Ai khi vừa sống lại lần nữa đều không muốn đi thử mùi vị ở rể a? nhưng để Chu trạch ngoài ý muốn, bà xã vậy mà trực tiếp ngăn vị bác sĩ kia lại, chỉ Chu Trạch nói “ đây là chồng tôi”

Trong lời nói không có nhu tình mật ý, mà còn mang theo cứng nhắc giống như nói ‘ đây là husky nhà tôi nuôi”

“ a, tiên sinh, hảo” vị bác sĩ nam có vẻ xấu hổ, dù sao trước mặt người ta câu dẫn bà xã của người ta luôn có chút xấu hổ a.

Chu Trạch cười coi như đáp lại. xem ra bà xã mình rất thủ đạo a. Nhưng vì sao hắn lại không cao hứng, không có tình tiết đội nón xanh, sinh hoạt đơn thuần tốt biết bao “ tôi qua bên kia xem những đứa bé khác, chắc là đã xử lý tốt, hai người về nghỉ sớm đi.” Bác sĩ nam nói xong liền đi. Bác sĩ Lâm ngồi xuống bên cạnh Chu Trạch, tháo khẩu trăng, cởi bao tay, ném lên đất. Chu Trạch thấy vành mắt nàng đỏ lên, khẽ cắn môi, rõ ràng tâm tình không tốt, chuyện này có nghĩa là không cứu được đứa bé kia. Bộ dáng này làm “ ta thấy mà yêu’ trong lòng Chu Trạch có thể lý giải lý do ‘Từ Nhạc’ ở rể, cha mẹ vợ có điều kiện, giúp hắn xuất phát cao hơn những người cùng lứa, bác sĩ Lâm lại thật sự đẹp mắt.

“ Đừng để trong lòng, sau này còn phải trải qua nhiều, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.”Chu Trạch là người từng trải nên kinh nghiệm của hắn so với ‘ bà xã’ phong phú hơn rất nhiều, tự nhiên năng lực chịu đừng cũng lớn hơn.

“ ngậm miệng” nàng ném lại hai chữ này, nếu những lời này xuất phát từ Chu Trạch thì sẽ là khuyên bảo. Nhưng hiện nay Chu Trạch là Từ Nhạc, lấy thân phần hắn nói thì chính là đứng nói chuyện khôngđau eo.

Chu Trạch nhún vai, trong lòng lại tiếp tục khinh bỉ Từ Nhạc, ngươi xem, bà xã ngươi ở nơi đông người bảo ngươi ngậm miệng. bác sĩ Lâm đỏ mắt đứng lên “ Tôi đi thay quần áo sau đó về nhà”

“ được” Chu Trạch gật đầu.

Lúc này hai y tá đẩy giường bệnh từ phòng cấp cứu ra, trên giường bệnh là thân thể một em bé bị đậy bằng vải trắng.

Chu Trạch nhìn lướt qua, làm bác sĩ, hắn cứu sống rất nhiều người, nhưng người mất mạng trước mặt hắn cũng không ít.

“ bác sĩ lâm, đây là chồng chị a?” một y tá trêu chọc nói, các nàng đều biết bác sĩ Lâm có chồng nhưng chưa từng đến bệnh viện. ngươi không thể trách các nàng trước mặt người chết đùa cợt, giống như ngươi để những người trong giới phật biết ngươi có thể vì chờ một người mà quanh năm suốt tháng ở đó chờ họ, rất không thực tế.

‘ Vâng” bác sĩ Lâm gật đầu, lúc này tâm tình của nàng đã khôi phục.

“ vậy hai người mau về đi, nói không chừng về còn bận rộn a, chị nói xem có đứng không? Ta nói, bác sĩ lâm rất thích trẻ em, các ngươi mau về nhà..”

“ thảo!”

“…” y tá.

Chu Trạch thấy mép váy thêu hoa bách hợp lộ ra khỏi tấm vải, đầu óc hắn ‘ oanh’ một cái, đột nhiên ý thức được vì sao vừa rồi mình thấy tiểu cô nương kia không bị thương chút nào. Nàng, không phải người!