Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 127




Tô Chi cảm thấy mình mới mơ một giấc mộng rất dài, rất mệt mỏi, sau khi tỉnh lại đã là nửa năm sau.

Giống như cốt truyện, bây giờ là một tuần trước kì thi tốt nghiệp trung học.

Cô xoa đầu rời giường, kéo rèm cửa sổ nhìn ra bầu trời nắng bên ngoài, thời tiết hôm nay rất đẹp, rất trong sáng, tất cả mọi thứ đều một khởi đầu tốt đẹp.

Trên bàn học đều là tài liệu ôn tập thi đại học của cô, những bài trong ngăn bàn cô đều đã làm qua.

Mặc dù thời gian nhảy vọt nhưng cuộc sống của họ vẫn tiếp tục theo những lựa chọn trước đó.

Cô chọn thi đại học, nửa năm nay cũng luôn cố gắng vì chuyện này.

Cô rửa mặt xong đi xuống tầng, Hàn Huyên thấy cô thì cười nói: ""Chi Chi dậy rồi sao, sao con không ngủ nhiều thêm chút nữa? Vẫn còn sớm lắm.""

Gần đây con gái đều ôn tập vất vả, mỗi ngày bà đều thay đổi đa dạng những món ăn khác nhau để cô bồi bổ thân thể, không thể để cho cô mệt mỏi được.

""Mẹ, chào buổi sáng."" Tô Chi cười nói: ""Con không ngủ được.""

Vui quá nên không ngủ được, cuộc sống mới hoàn mỹ sắp bắt đầu.

""Vậy thì lại đây ăn cơm đi, mẹ đã làm bữa ăn dinh dưỡng cho con rồi."" Hàn Huyên đã chuẩn bị xong bát đũa cho cô: ""Hôm nay vẫn muốn ra ngoài sao?""

Cuối tuần nào con gái cũng ra ngoài ôn tập, nói là ở cùng với bạn, cụ thể là ai thì Chi Chi không nói, bà cũng không tiện hỏi.

Tô Chi hơi ngạc nhiên, trong đầu xuất hiện thêm một đoạn kí ức, sau khi qua sinh nhật anh hai, việc cô chuẩn bị tham gia thi đại học được cả nhà ủng hộ.

Trong nhà ngoài anh hai thì bố mẹ và anh cả đều là học bá siêu cấp, lúc đi học nhảy lớp không ít, bọn họ đã làm một bài kiểm tra nhỏ về năng lực của Tô Chi, cảm thấy cô tham gia thi đại học năm nay hoàn toàn không có vấn đề.

Sau đó chính là người trong nhà thay nhau phụ đạo cô làm bài tập, vạch ra trọng điểm của kì thi đại học, nhấn mạnh những câu hỏi lớn trong đề thi, ba vị học bá tiền nhiệm thay nhau nên kết quả học tập của Tô Chi tiến bộ rất nhanh trong khoảng thời gian ngắn.

Cuối tuần là thời gian cô hẹn với Lục Úc, mỗi ngày sẽ học năm tiếng ở một căn phòng của một tiệm sách tư nhân.

Tiệm sách này do người quen của Lục Úc mở, Lục Úc rảnh sẽ tự mình đến phụ đạo cô làm bài, nếu như anh bận công viện thì anh người sẽ gọi video.

""Con ra ngoài, có lẽ sẽ về trước mười giờ.""

Tô Chi thích học ở thư viện vì nơi đó nhiều tài liệu, sách cũng nhiều, rất tiện sử dụng.

Hàn Huyên gật đầu: ""Được, ra ngoài chú ý an toàn.""

""Mẹ yên tâm."" Tô Chi dậy không quá sớm, bố, anh cả và anh hai đều đã ra ngoài đi làm.

Sau khi anh hai vượt qua kiếp nạn, cuối cùng anh cũng không gặp chuyện gì quá mức xui xẻo nữa, antifan cũng bớt đi nhiều, điều này có lẽ có liên quan đến chuyện anh đã trở nên trưởng thành hơn.

Không có sức ép từ thế lực cốt truyện gốc, Tô Chi cũng không cần bên cạnh trông chừng anh hai suốt ngày, cô muốn chuẩn bị tốt để chiến đấu với thi tốt nghiệp trung học.

Sau khi ăn sáng xong, cô thu dọn sách vở rồi xuất phát đến tiệm sách.

Đúng lúc cửa hàng trưởng mới mở cửa, thấy cô tới thì ngáp nói: ""Tiểu Tô, em đến thật sớm, em trông cửa hàng giúp anh một chút, anh ra ngoài ăn sáng.""

Hôm nay hai nhân viên đều xin nghỉ, chỉ còn mình anh ta ở lại.

Tô Chi gật đầu: ""Được.""

Cô đến chỗ này đã nửa năm, đã sớm quen thuộc với người ở đây, không ít lần trông cửa hàng giúp họ.

""Cảm ơn Tiểu Tô, lúc về anh sẽ mời em ăn kem ly."" Cửa hàng trưởng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

Tô Chi ngồi trước quầy thu ngân làm đề thi, bây giờ vẫn còn sớm, bình thường không có người nào đến vào giờ này.

Cô nghĩ vậy nhưng trên đầu lại đột nhiên xuất hiện một bóng đen, có người nói: ""Gia hạn thẻ thành viên giúp tôi, cảm ơn.""

Giọng nói rất quen tai, Tô Chi ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện lại là người quen, nam chính Giang Thế Lâu.

Có lẽ do cô thay đổi tuyến kịch bản của anh hai nên nhân vật nam nữ chính cũng đều bị kéo theo, hai người họ không ở bên nhau.

Sau sự kiện ở nước M, nữ chính nghỉ học, không còn xuất hiện trước mặt người khác.

Có người nói cô ta ra nước ngoài, có người nói cô ta phẫu thuật thẩm mĩ rồi lại vào giới giải trí, cũng có người nói cô ta kết hôn sinh con.

Đều là tin đồn, tình huống cụ thể thế nào Tô Chi cũng không biết.

Mà cốt truyện liên quan đến nam chính Giang Thế Lâu cũng thay đổi, cấp ba anh ta không vào giới giải trí, vẫn luôn cố gắng học tập, tham gia nhiều cuộc thi, cầm hết cúp này đến cúp khác, dựa vào thành tích của anh ta có thể được tuyển thẳng, nhưng anh ta vẫn ở lại tham gia thi đại học.

Mặc dù anh ta không đáng ghét như trong cốt truyện gốc nhưng cảm giác của Tô Chi đối với anh ta cũng không quá tốt.

""Đóng bao nhiêu?""

""Hai vạn.""

Giang Thế Lâu lấy ra hai tấm thẻ đưa cho cô, một cái là thẻ hội viên, một cái là thẻ ngân hàng.

""Hôm nay cô lại trông tiệm sao? Họ đều không ở đây à?""

""Ra ngoài ăn cơm rồi, tôi chỉ trông một lúc thôi.""

Tô Chi nhanh nhẹn gia hạn rồi đưa thẻ lại cho anh ta, không nói thêm lời thừa thãi nào.

Giang Thế Lâu là hội viên VVIP của nơi này, thời gian đến đây còn lâu hơn cô, lúc đầu cô và Lục Úc đến nơi này gặp phải anh ta, cả hai bên đều cảm thấy rất ngạc nhiên.

Tô Chi cảnh cáo anh ta: ""Đừng nói lung tung.""

Cũng may Giang Thế Lâu biết ý, anh ta thật sự không nói linh tinh, sau này gặp phải cũng chỉ chào hỏi, không cảm thấy ngạc nhiên.

Tô Chi còn chưa làm xong một đề Giang Thế Lâu lại đến, cô hơi khó chịu: ""Còn có việc gì sao?""

""Tôi quên mang bút theo, tôi muốn mua mấy cái.""

Hôm qua Giang Thế Lâu làm bài thi đã lấy hết bút ra, hôm nay đi sớm quên chuẩn bị.

Tô Chi lại đứng dậy lấy bút cho anh ta, trước đây nơi này không bán bút, nhưng luôn có một số người quên mang bút, ông chủ nhìn thấy cơ hội buôn bán nên đã nhập thêm bút, còn nhập cả vở về.

""Còn việc gì nữa sao?""

""Không có.""

Giang Thế Lâu đã sớm quen với cách đối xử của Tô Chi dành cho mình, lúc trước anh ta sẽ còn hỏi cô lí do, sau này phát hiện cô thật sự không có lí do gì, chỉ đơn giản là không có thiện cảm với anh ta mà thôi.

Nhưng bây giờ còn tốt hơn trước nhiều, Tô Chi còn có thể nói chuyện với anh ta mấy câu.

Giang Thế Lâu cầm bút lên, tìm một chỗ ngồi tốt để ngồi rồi mở vở bắt đầu làm bài.

Lúc trước khi biết Tô Chi muốn nhảy lớp để tham gia thi đại học, anh ta rất ngạc nhiên, sau đó nghe giáo viên nói cô làm bài thi thử của lớp mười hai cũng đạt được thành tích ngang mình, chuyện kinh ngạc này còn trở nên kinh ngạc hơn.

Anh ta biết Tô Chi rất xuất sắc nhưng lại không biết cô xuất sắc như vậy, đứng trong đám đông giống như một viên ngọc sáng vậy.

""Tiểu Tô, anh về rồi.""

Cửa hàng trưởng ăn sáng xong quay về mang theo kem ly cho cô, biết rõ cô thích ăn vị sữa bò nên mua về cho cô hai cái.

Tô Chi nhận lấy nói cảm ơn, sau đó thu dọn đồ đạc trả chỗ ngồi cho anh ta.

""Hôm nay Lục Úc có đến không?""

Cửa hàng trưởng cũng quen Lục Úc, biết anh đang bổ túc cho Tô Chi.

Tô Chi đã nhận được tin nhắn của Lục Úc lúc trên đường: ""Anh ấy nói hôm nay có việc, có lẽ tối sẽ đến.""

Cửa hàng trưởng hóng hớt hỏi cô: ""Có phải cậu ấy đang xử lí scandal không? Cậu ấy với người tên gì nhỉ, Diệp Đan Hân, đúng, chính là cô ta, hai người bọn họ có phải đang yêu đương không?""

Anh ta nhiều chuyện nhìn Tô Chi, bình thường công việc rất nhàm chán, anh ta cũng thích xem một số tin tức giải trí, mấy chuyện như scandal tình cảm của minh tinh, ly hôn, ngoại tình gì đó đều cảm thấy rất hứng thú.

Trước đây không lâu, trên Weibo có bài tung tin rằng Lục Úc và Diệp Đan Hân quay phim nảy sinh tình cảm, bị chụp ảnh cùng vào khách sạn, chuyện này khiến toàn bộ cư dân mạng chú ý, không lâu sau Weibo trực tiếp bùng nổ.

Mặc dù sau đó họ giải thích là tham gia tiệc của đoàn làm phim, chỉ là trùng hợp nên mới gặp nhau, hai người không có bất kì quan hệ nào.

Nhưng có rất nhiều người không tin, vẫn luôn theo đuổi dự đoán này.

Tô Chi: ""...Anh thật nhiều chuyện.""

Cửa hàng trưởng ôi chao một tiếng: ""Nói một chút đi.""

""..."" Tô Chi cầm đồ lên: "Em cũng không biết, anh ấy cũng không nói với em.""

Đây là sự thật, đúng là ở trước mặt cô Lục Úc không nói chuyện này, xưa nay anh cũng không nói những chuyện liên quan đến vấn đề tình cảm của mình, giữa hai người chỉ có chủ đề học tập.

Cửa hàng trưởng hết cách: ""Được rồi, em đi học đi, tự anh xem.""

Một tay Tô Chi cầm sách vở, một tay cầm kem ly, buổi sáng mới ăn xong nên cô không quá muốn ăn, vứt đi lại lãng phí.

Lúc đi ngang qua Giang Thế Lâu, cô hỏi: ""Ăn kem ly không?""

Đây là một trong những lần không nhiều cô chủ động nói chuyện với anh ta, Giang Thế Lâu cảm thấy rất bất ngờ: ""Cảm ơn.""

Tô Chi đưa cho anh ta: ""Không cần cảm ơn, tôi ăn không được nên mới đưa cho anh.""

Giang Thế Lâu: ""...""

Được thôi, lí do này cũng không kì lạ.

Tô Chi đi vào phòng, trong phòng đều là tài liệu học tập của cô, cô tùy ý chỉnh sửa lại rồi bắt đầu ôn tập cho hôm nay.

Còn một tuần nữa là thi đại học, tuần cuối cùng họ không cần đến lớp, chỉ cần ở nhà chuẩn bị thi đại học thật tốt là được.

Tất cả đều là đề thi đại học những năm trước mà họ lọc ra cho cô, các câu hỏi trong đề thi và rất nhiều tài liệu ôn tập.

Cô làm bài đến trưa, mãi đến khi đói mới ra khỏi phòng, vừa ra ngoài đã ngửi được mùi đồ ăn thơm nức.

""Tiểu Tô ra rồi sao, em muốn cùng ăn không, anh mới làm nồi lẩu rất ngon.""

Cửa hàng trưởng nhìn cô nói tiếp: ""Anh đi lấy bát cho em.""

Phía sau nơi này có bếp, bình thường đều có một dì đến nấu cơm, nhưng hôm nay bà ấy không đến, cửa hàng trưởng tự mình đi nấu lẩu ăn.

Tô Chi đi qua, phát hiện Giang Thế Lâu cũng đang ở đây, anh ta đang bận rộn rửa rau giúp, rửa sạch rồi đặt lên bàn, thấy cô qua thì nói: ""Đây là chỗ của cô.""

Tô Chi cũng không khách sáo, cô đi qua ngồi xuống, cửa hàng trưởng cầm bát đưa cho cô: ""Tiểu Tô, ăn nhiều chút, rất nhiều.""

""Cảm ơn.""

Đây là lẩu hai ngăn cay và thường, đồ nhúng cũng rất đa dạng, thịt, món chay đều đủ.

Lúc ăn cơm, cửa hàng trưởng một mình nói chuyện, chủ đề trên trời dưới đất, từ nam ra bắc, từ trong nước đến nước ngoài, từ ăn đến chơi.

""Hai đứa ăn thoải mái, đừng khách sáo.""

Cửa hàng trưởng phụ trách khuấy động bầu không khí, Giang Thế Lâu phụ trách nhúng đồ ăn, Tô Chi phụ trách ăn.

""Tô Chi, ăn thịt bò không?""

""Cho một chút.""

Giang Thế Lâu phục vụ rất tốt, Tô Chi cũng không ngăn cản hành động của anh ta.

Lúc Lục Úc đến đã nhìn thấy cảnh này, hình ảnh vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Nhìn động tác gắp đồ ăn cho Tô Chi của Giang Thế Lâu, anh cảm thấy hơi không thoải mái, cảm giác này rất kì lạ, anh cũng không hiểu vì sao lại xuất hiện cảm giác này.

Người phát hiện ra Lục Úc là cửa hàng trưởng đang nói chuyện, anh ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Úc đứng đó.

""Ui, ngôi sao lớn đến, đứng đó làm gì, mau vào ngồi đi.""

""Cậu ăn cơm không? Có muốn ăn lẩu không?""

Anh ta đang định nói không ăn cũng không sao thì Lục Úc đã đi lên gật đầu: ""Được, cảm ơn.""

Anh mặc âu phục, áo sơ mi trắng được cài cúc ngay ngắn chỉnh tề, cả người toát lên khí chất cấm dục.

Anh kết thúc công việc xong đã lập tức chạy đến đây, thời gian hẹn là một giờ chiều, bây giờ vẫn sớm.

Tô Chi nghe được giọng Lục Úc thì xoay người lại: ""Lục Úc, không phải anh bận sao? Sao bây giờ đã đến rồi?""

""Đã xử lí xong rồi."" Lục Úc trực tiếp đi đến ngồi xuống cạnh cô, nhìn thoáng qua Giang Thế Lâu đang gắp đồ ăn cho Tô Chi: ""Cả chiều nay tôi đều rảnh.""

Thấy Giang Thế Lâu vẫn luôn nhúng thêm thịt vào nồi lẩu, anh nói: ""Chỉ ăn thịt không sẽ không tốt cho tiêu hóa, còn không cân bằng dinh dưỡng nữa, ăn thêm rau đi, tốt cho cơ thể.""

Anh nói rồi lấy đũa gắp hết rau trong nồi cho Tô Chi, bát cô lập tức xuất hiện một ngọn núi nhỏ.

""Ăn đi, tốt cho cơ thể.""

Tô Chi: ""...""

Cô cảm thấy hôm nay Lục Úc có gì đó là lạ, lúc trước cho dù hai người cùng nhau ăn cơm thì Lục Úc cũng rất quy củ, không giống như bây giờ.

Cho nên anh là bị cái gì kí.ch thích, hay là trong công việc gặp vấn đề khó khăn gì?

""Em không ăn sao?"" Lục Úc nghiêng đầu hỏi cô: ""Vậy em muốn ăn gì, tôi gặp cho em.""

Tô Chi: ""Tôi ăn.""

Nhiều đồ như vậy, trong bát cô đâu còn chỗ để nữa.

Vẻ mặt Lục Úc dịu lại, lúc nhìn về phía Giang Thế Lâu lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt: ""Tiểu Tô ăn rau, không ăn thịt.""

Giang Thế Lâu: ""...""

Tay gắp thịt của anh ta dừng lại, sau đó đặt vào bát của cửa hàng trưởng, anh ta cảm thấy Lục Úc hình như có chút ác cảm với mình.

Anh ta đã cảm nhận được cảm giác này từ rất sớm, chỉ là hôm nay thái độ của anh biểu hiện khá rõ, là vì Tô Chi sao? Hay là vì chuyện khác?

Lục Úc không quan tâm anh ta nghĩ gì, anh nhìn thấy động tác của Giang Thế Lâu, trong lòng không thoải mái, nghĩ thế nào thì làm như vậy.

Cửa hàng trưởng thấy bầu không khí lạnh đi thì cười nói: ""Rau và thịt đều phải ăn, đừng gắp thức ăn cho chúng tôi nữa, hai người ăn cùng đi.""

Đáp lại anh ta là ánh mắt lạnh nhạt của hai người, sau đó họ đồng thời gắp thức ăn, hình như còn cùng gắp chung một miếng rau, cũng đều không buông tay ra.

Cửa hàng trưởng nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, chọc cánh tay Tô Chi: ""Hai người bọn họ có việc gì vậy?""

Trước đó gặp nhau cũng không nói chuyện, nhưng cũng không đến nỗi đối chọi nhau như thế này.

""Không biết."" Tô Chi cũng cảm thấy kì lạ, cô đã giải quyết được nửa bát rau: ""Hai người không ăn sao?""

""Ăn.""

Hai người đều không buông tay, miếng rau bị họ chia thành hai, đặt vào bát xong lại để đũa xuống không ăn.

Biểu hiện của hai người rất kì lạ, Tô Chi nói: ""Hai anh muốn ăn rau sao? Tôi nhúng thêm cho hai người nhé.""

""Không ăn.""

Tô Chi: ""...""

Được thôi, lúc ăn, lúc không ăn, cô mặc kệ.

Nồi lẩu kết thúc trong bầu không khí kì quái, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng ăn cơm của Tô Chi, cô là một đầu bếp, cô mặc kệ.

Sau bữa ăn, cửa hàng trưởng nói: ""Đừng quan tâm, để anh dọn, mấy đứa đi học đi.""

Từ phòng bếp ra, trên người mấy người đều dính mùi lẩu.

""Mùi thật đậm."" Tô Chi ngửi quần áo, rất nồng.

Trong túi Giang Thế Lâu có nước hoa, anh ta chủ động hỏi: ""Muốn xịt chút nước hoa không?""

Tô Chi vẫn chưa trả lời thì Lục Úc đã nói trước: ""Nước hoa không át được mùi lẩu mà càng khiến khó ngửi hơn.""

""Trong xe tôi có mang quần áo mới giặt sạch, em muốn thay không?""

Thay quần áo là xong, mùi lẩu sẽ nhanh chóng biến mất.

Tô Chi xua tay: ""Được rồi, tôi đi rửa mặt.""

Sau khi Tô Chi rời đi, trong phòng chỉ còn Lục Úc và Giang Thế Lâu, chỉ là hai người đều không có chủ đề gì để nói với nhau, đều tự mình tìm chỗ ngồi.

Tô Chi rửa sạch mặt ra ngoài: ""Lục Úc, công việc anh xử lí xong rồi sao?""

Tô Chi cho rằng buổi chiều anh mới có thể đến được, dù sao gần đây anh cũng đang bận xử lí scandal.

Một tay Lục Úc đút vào túi: ""Ừm đúng, tuần này công việc không nặng.""

Anh nhìn đồng hồ: ""Nhanh lên, đi học đi.""

""Đi thôi.""

Hai người cùng nhau vào phòng, Giang Thế Lâu nhìn theo, tay viết chữ dừng lại, mãi đến khi bóng hai người biến mất anh ta mới cúi đầu xuống viết chữ.

Nhưng trong lòng lại nghĩ, Lục Úc đối xử với Tô Chi rất đặc biệt, nhưng dường như hai người họ cũng không ý thức được.

*

Lục Úc giảng những đề khó Tô Chi ghi lại và những đề bình thường cô làm sai.

Mỗi môn Tô Chi đều được bố mẹ và anh cả ôn tập, còn có cả Lục Úc nhận thầu, mỗi người phụ trách một hoặc hai môn.

Lục Úc giảng hai môn cho cô là toán học và vật lí, hai môn này cũng là thế mạnh của Lục Úc, lúc trước đi học anh cũng tham gia không ít cuộc thi, được không ít giải thưởng.

Giống anh cả cô, là một học bá siêu cấp.

Nhưng anh cả cô nhảy lớp, Lục Úc không có.

""Đề này rất đơn giản, tôi giảng cho em trước, sau đó sẽ tìm đề tương tự cho em làm.""

Tô Chi gật đầu: ""Được.""

""Hàm số lượng giác đã biết...""

Giọng nói của Lục Úc rất hay, thanh âm trầm thấp, nghe thôi cũng là một kiểu hưởng thụ, cô chống tay nhìn sườn mặt Lục Úc, anh tuấn tinh tế, đường cong từ hàm đến xương quai xanh rất đẹp.

Lúc vào trong phòng anh đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nút trên cùng đã được cởi ra, hơi mở ra để lộ xương quai xanh tinh xảo.

Có câu người nghiêm túc là người đẹp trai, xinh gái nhất, lời này không sai chút nào.

""Sao vậy? Trên mặt tôi có gì sao?""

Lục Úc còn cố ý xoa một chút, anh không muốn làm bất kì chuyện gì ảnh hưởng đến hình tượng trước mặt Tô Chi.

""Có, có sự đẹp trai.""

Tô Chi thốt ra suy nghĩ chân thật, cứu mạng, đây là lời thổ lộ tâm tình mà mỗi ngày Lâm Mạt đều gửi lên nhóm nên cô nhớ luôn rồi.

Lục Úc: ""...""

Lục Úc: ""Cảm ơn.""

Tô Chi thấy Lục Úc dường như không để ý, cô yên tâm xua tay: ""Đừng khách sáo, lời thật lòng mà thôi.""

Lục Úc: ""...""

Lục Úc đưa tay che mặt, đột nhiên cảm thấy trong phòng hơi nóng.

Chuyện nhỏ qua đi, Tô Chi chăm chú nghe Lục Úc giảng bài, thỉnh thoảng sẽ hỏi một số vấn đề không hiểu rõ.

Lục Úc cẩn thận giải đáp cho cô cho đến khi cô nghe hiểu mới thôi.

""Hiểu không? Có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tiếp.""

""Cũng tương đối rồi.""

""Vậy được, tôi tìm một đề tương tự cho em làm.""

Lúc Tô Chi đưa tay nhận vở đã không cẩn thận làm rơi bút trong tay, khi cô xoay người lại nhặt, Lục Úc cũng đưa tay ra.

Tay hai người đụng nhau giữa không trung, Tô Chi không có cảm giác gì, phản ứng của Lục Úc lớn hơn cô, anh lập tức thu tay về.

Tô Chi nhặt bút lên hỏi anh: ""Lục Úc, anh sao vậy? Sao nhìn giống như bị điện giật vậy? Tay tôi bị tĩnh điện sao?""

Sau khi cô rửa tay xong còn cố ý bôi kem dưỡng da cho tay không khô.

Lục Úc đúng là bị điện giật, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền đi khắp người rồi thẳng đến trái tim, anh đưa tay đè lên trái tim.

Lục Úc ho nhẹ một tiếng, che giấu cảm xúc khó hiểu trong lòng: ""Không có, là vấn đề của tôi.""

Gần đây anh như bị bệnh vậy, mỗi lần lại gần Tô Chi đều sẽ xuất hiện cảm giác này.

Tô Chi thấy sắc mặt anh không ổn: ""Không sao thì tốt, nhưng nhìn anh không quá thoải mái thì phải, hay là nghỉ ngơi chút đi.""

Hôm nay Lục Úc vừa đến cô đã cảm thấy anh không bình thường, quả nhiên là cơ thể không thoải mái.

Lục Úc gật đầu: ""Cũng được.""

Tô Chi rót cho Lục Úc một cốc nước ấm rồi sắp xếp đồ đạc trên bàn, mỗi lần cô quay đầu đều đối diện với ánh mắt của Lục Úc, cô nhìn qua Lục Úc sẽ nghiêng đầu nhìn về phía khác, hoặc là muốn che giấu gì đó mà uống nước.

Lục Úc hôm nay thật lạ, lạ hơn trước rất nhiều.

Tô Chi không nhịn được mà nói: ""Lục Úc, nếu như anh không thoải mái thì hôm nay chúng ta học đến đây thôi, anh về nghỉ đi.""

Công việc hàng ngày của Lục Úc rất bận lại còn cố ý dành thời gian phụ đạo cho cô, không thể để anh kiệt sức được.

""Không cần, tôi không sao."" Lục Úc nhìn đồng hồ: ""Ba giờ rưỡi chúng ta bắt đầu.""

Anh kiên trì như vậy thì Tô Chi cũng không nói thêm gì, cô sửa soạn xong đồ trên bàn, ba giờ rưỡi lại bắt đầu học.

Sau khi nghỉ ngơi xong, tình trạng của Lục Úc đã tốt hơn nhiều, buổi phụ đạo ngày hôm nay cũng kết thúc tong bầu không khí kì lạ như vậy.

Mấy ngày sau Lục Úc đúng là rảnh hơn nhiều, xế chiều mỗi ngày đều sẽ đến đúng hẹn, biết Tô Chi dễ đói bụng, mỗi lần anh đến đều sẽ mang đồ ăn vặt bánh ngọt gì đó, nửa đường cũng sẽ mua đồ uống, Tô Chi cảm thấy cô bị Lục Úc cho ăn đến mập cả lên rồi.

Người khác ôn tập đều bị áp lực mà gầy đi, cô thì tâm trạng thoải mái, béo lên mà vẫn có thể ăn được.

Một tuần nhanh chóng trôi qua, ngày mai sẽ thi đại học, sau khi Lục Úc phụ đạo xong cho Tô Chi còn cố ý dặn dò các điều cô cần chú ý trong cuộc thi ngày mai.

""Tôi biết rồi, chờ thi xong tôi nhất định phải mời anh ăn cơm, một bữa thật thịnh soạn, muốn ăn thế nào thì ăn, phần thưởng vì sự vất vả gần đây của anh.""

Trước đó Lục Úc nói muốn ăn cơm cô nấu, Tô Chi vẫn còn nhớ rõ nhưng cô vẫn luôn không có thời gian để thực hiện, thi đại học xong chắc sẽ có thời gian làm.

""Vậy tôi đợi trước."" Lục Úc hỏi: ""Em muốn vào chuyên ngành nào?""

Dựa vào năng lực của Tô Chi, cho dù ở lĩnh vực nào thì nhất định cũng có thể trở thành người giỏi nhất.

""Có thể sẽ chọn khoa ngôn ngữ."" Tô Chi muốn học ngôn ngữ của các quốc gia, đi đến thăm các nước khác nhau, tìm con gái của bố mẹ nuôi và những đứa trẻ bị bắt cóc.

Lúc trước cô nghi ngờ An Tuyết Tuyết là con gái của bố mẹ nuôi, đã nhờ anh cả giúp đỡ kiểm tra, nhưng tin tức quá ít, đến bây giờ vẫn chưa có kết quả.

Lục Úc hơi bất ngờ: ""Tôi cho rằng em sẽ chọn tài chính hoặc những chuyên ngành khác.""

""Tôi thích học ngôn ngữ.""

Nguyên nhân khác chỉ chiếm một phần, quan trọng vẫn là Tô Chi thích.

""Thi cố lên."" Lục Úc nói: ""Không cần căng thẳng, tất cả đều bình tĩnh đối mặt.""

""Yên tâm, tôi sẽ không căng thẳng.""

Cho dù lần này không thi tốt thì Tô Chi vẫn còn có thể thi đại học vào năm sau, cho nên không có gì phải căng thẳng.

""Hôm nay không cần học, em về nghỉ ngơi sớm đi.""

""Vậy được, anh cũng về sớm đi.""

Buổi tối Tô Chi nhận được tin nhắn cổ vũ của Lâm Mạt, An Nguyệt Nguyệt và tất cả các bạn học bạn bè, ai cũng mong đợi cô có thể thi được thành tích tốt.