Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 32




“Cảm ơn sự giúp đỡ của hai người.”

Điền An An và Thi Bách Thủy không biết Tô Chi và Tô Quân Bạch đã nhận nhiệm vụ quấy rối của tổ chương trình, cô ta còn vô cùng thân thiện cảm ơn họ.

“Tất cả đào của các anh đều đã bán hết rồi ư? Làm sao lại nhanh như thế?”

Khi cô ta và Thi Bách Thủy xuất phát đi bán đào, hai người Tô Chi còn chưa đi, bây giờ mới ban ngày mà bán xong trước các cô.

Tô Chi còn chưa nói, Tô Quân Bạch đã rất tự hào trả lời cô ta: "Đương nhiên đã bán hết tất cả, là Chi Chi nghĩ ra cách, tôi lăn lộn theo em gái.”

Anh nói câu bám váy phụ nữ mà vô cùng tự hào lại còn tự nhiên, không có tý ngượng ngùng nào, còn cực kỳ đắc ý.

“Buổi sáng tôi và Chi Chi còn đi dạo phố, buổi chiều mới bắt đầu bán đào.”

Nghe anh nói như vậy, Điền An An càng ngày càng tò mò họ làm thế nào bán được đào, buổi chiều mới bắt đầu bán, vậy mà có thể nhanh như thế.

“Vậy cũng quá nhanh, các cậu làm thế nào mà làm được?”

Thi Bách Thủy cũng rất tò mò làm thế nào mà làm được.

Mùa thứ nhất anh và Tô Quân Bạch cùng nhau quay Cực Hạn, có chút hiểu biết về phương diện tính cách và xử sự của cậu ta.

Tô Quân Bạch là ngôi sao xuất đạo từ tuyển chọn tài năng, nổi danh trong giới vì một gương mặt đẹp và giọng hát hay, xuất đạo lập tức trở nên cực kỳ nổi tiếng.

Cậu ta chừng hai mươi tuổi đầu, tính cách ngông cuồng, có khi chẳng phân biệt trường hợp nói chuyện rất thẳng thắn, nói dễ nghe một chút là ngay thẳng, khó nghe một chút thì chính là không có đầu óc, rất dễ đắc tội người khác.

Nhưng mà cậu ta đối xử với người khác tốt thì sẽ cực kỳ tốt, ghét một người cũng sẽ cực kỳ ghét, tương đối cực đoan.

Quan hệ của anh và Tô Quân Bạch không được tính là tốt, cũng không thể nói là xấu, rốt cuộc không đi chung một con đường, không có xung đột.

Vị trí của Tô Quân Bạch trong chương trình giải trí Cực Hạn vẫn luôn đảm đương việc gây cười, đi bug trò chơi.

Nhưng biểu hiện ở mùa đầu tiên không tốt như hiện giờ, tốc độ hoàn thành nhiệm vụ cũng không nhanh như vậy, cho nên hiện giờ là cậu ta đã tiến hóa?

Tô Quân Bạch nghe thấy được khen ngợi, tâm trạng rất tốt cười ra tiếng: "Ha ha, tôi cũng cảm thấy rất nhanh.”

Anh dừng một chút, hỏi: "Hai người thực sự muốn biết?”

“Vâng, muốn biết, anh chia sẻ một chút kinh nghiệm đi.” Điền An An trả lời anh với giọng mềm mỏng.

Thấy dáng vẻ vui mừng của Tô Quân Bạch, hẳn là rất muốn chia sẻ thành công với người khác, cho dù anh nói cái gì, đều phải khen ngợi anh.

Thi Bách Thủy cũng gật đầu: "Cậu nói đi.”

Tô Quân Bạch khụ khụ: "Không phải là không thể chia sẻ kinh nghiệm, một phần kinh nghiệm năm tệ, hai người đưa tiền trước đi.”

Nếu là bình thường thì anh sẽ không lừa bịp như này, dẫu sao anh không ghét Điền An An, chủ yếu là em gái không được chuyển đào nên không vui, con đường nhặt rác kiếm tiền còn chưa bắt đầu đã chết yểu.

Lừa từ trong tay khách mời, xí, tiền kiếm được là có thể sử dụng bình thường, cho nên anh có thể kiếm tiền thì sẽ kiếm một chút.

Điền An An: "…”

Câu khen ngợi của cô ta suýt chút nữa được nói ra, may mà dừng đúng lúc.

Thì ra anh vui vẻ như vậy không phải là vì chia sẻ kinh nghiệm, mà là vì chia sẻ kinh nghiệm có thể kiếm tiền.

Thi Bách Thủy: "…”

Mùa đầu tiên cũng không thấy cậu ta thích kiếm tiền điên cuồng như vậy, còn tưởng tóm được họ để chiếm lợi, một chút tiền trên người cũng bị lột sạch.

Tô Chi: "…”

Cô âm thầm rút chân về.

Anh hai được lắm, rất giỏi, biết kiếm tiền của người khác.

Còn may anh không có sự quan tâm đặc biệt dành cho nữ chính, nếu không thì cô sẽ làm cho anh hai biết được “mùi vị của quan tâm đặc biệt”.

Trong lòng Điền An An không vui thế nào thì trên gương mặt thanh thuần cũng sẽ không biểu hiện ra.

“Hóa ra không phải hai người thật lòng muốn giúp đỡ nhỉ, em còn tưởng rằng… Là em nghĩ nhiều rồi.”

Cô ta mỉm cười, lại nói: "Cho nên, giúp đỡ mà các anh nói là bảo bọn em bỏ tiền vốn ra sao?”

Đương nhiên Tô Quân Bạch gật đầu: "Đúng vậy, cô phải nghĩ thế này, một phần kinh nghiệm mới năm tệ, các cô hoàn thành nhiệm vụ thì có ba mươi tệ, tính toán một chút, các cô vẫn kiếm được hai mươi lăm tệ, cũng không lỗ tý nào.”

Anh nói như vậy cũng không có gì sai, nếu họ không đồng ý thì cũng chẳng sao, dù sao chỉ là nhân tiện kiếm tiền của bọn họ, nhiệm vụ chủ yếu của các anh là trà trộn vào quầy hàng của hai người Thi Bách Thủy.

Nếu họ đồng ý thì dễ xử lý, anh không chỉ không trà trộn, còn giúp họ bán, không chỉ có thể kiếm được hai mươi tệ của tổ chương trình, còn có thể kiếm được năm tệ của họ.

Quả thực tiền đến nhanh hơn nhặt rác.

Hoàn hảo.

Anh cũng thật thông minh, ha ha ha.

Điền An An: "…”

Tô Quân Bạch mà cô ta biết từ trong miệng của Thi Bách Thủy và những người khác cũng không phải là kiểu người này, há mồm ngậm miệng đều là tiền, tuy rằng tính cách hơi xấu, nhưng nghe theo anh thì tốt rồi.

Rốt cuộc mọi người đều thích nghe lời ngon ngọt, mà từ nhỏ đến lớn thứ cô ta am hiểu nhất chính là nói lời dễ nghe.

Nhưng tình huống trước mắt không giống với cô ta nghĩ.

Tô Quân Bạch kiếm tiền kiếm đến nghiện rồi sao? Ngay cả việc này mà cũng muốn coi là cách để kiếm tiền, anh không sợ làm thái quá, khiến cho dân mạng ghét sao?

Hình tượng của cô ta ở trong mắt fan hâm mộ là cô gái tích cực hướng về phía trước, loại chuyện lấy tiền mua kinh nghiệm này vẫn nên bỏ qua thôi.

“Cách kiếm tiền của các anh thật sự rất nhiều, ngay cả kinh nghiệm cũng lấy ra bán, nếu các anh thật lòng giúp chúng em, chúng em sẽ rất cảm kích. Còn bỏ tiền ra, có lẽ chúng em không cần. Còn mấy tiếng nữa đến sáu giờ, em và chú nhất định có thể làm được, chúng em sẽ cố gắng.”

Cô ta cười dịu dàng, dáng vẻ thanh thuần xinh đẹp như một đóa hoa bách hợp.

Sau đó tự làm cho mình động tác cố lên đáng yêu lại tỏa sáng.

Fan hâm mộ của cô ta kích động thét chói tai cổ vũ cô ta: "An An giỏi nhất, nhất định có thể làm được, cố lên cố lên!”

Thi Bách Thủy: "…”

Anh cảm thấy cái tên này còn xấu xa hơn mùa một, mùa một cậu ta chỉ gài bẫy người khác, không có ý định thu tiền.

Cho nên cái gì đã khiến cho trong mắt cậu ta chỉ có tiền.

“Ừm, vậy chúng em không nghe nữa.”

Ngày hôm qua tiêu không ít tiền trên người họ, hôm nay thì thôi vậy, có thể tự mình làm thì tự mình làm, dù sao kiếm tiền không dễ dàng, còn không có cơm ăn.

Dân mạng xem phát sóng trực tiếp.

“Ha ha ha, Tô Quân Bạch kiếm tiền kiếm đến nghiện rồi, chân trước nhặt rác kiếm tiền, sau lưng lại bán kinh nghiệm.”

“Tiểu Bạch đúng là nhân tài, ngày càng có nhiều biện pháp kiếm tiền, làm cho Thi Bách Thủy và Điền An An không biết phải làm gì.”

“Tôi cảm thấy bán kinh nghiệm kiếm tiền khá hay, mọi người đều là quan hệ cạnh tranh, dựa vào cái gì đòi miễn phí giúp đỡ đối phương, quả thực Điền An An nghĩ hơi nhiều, không thân với cô, cần gì phải giúp cô.”

“Tán thành, mọi người đều dựa vào bản lĩnh để kiếm tiền.”



Tô Quân Bạch rất tiếc hỏi: "Các cô thật sự không nghe sao? Vậy được thôi, sau này muốn nghe thì sẽ tăng giá đấy.”

Anh đã chơi rất vui, từ lúc nhặt rác trở đi đã giải phóng bản thân, hình như còn rất không tệ.

Thi Bách Thủy, Điền An An: "…”

Tăng giá thì tăng giá, dù sao họ cũng sẽ không mua.

“Chi Chi, họ không cần thì đáng tiếc quá.” Tô Quân Bạch đi tới: "Vậy thì chúng ta bắt đầu đi.”

Tô Chi phối hợp gật đầu: "Được.”

Thi Bách Thủy, Điền An An: "???”

Bắt đầu cái gì, hai người còn chưa đi sao? Chẳng lẽ thay đổi ý định giúp họ?

Biểu hiện của Tô Quân Bạch đã chứng minh là họ đã nghĩ quá nhiều, đúng là các anh đang giúp, nhưng là giúp đuổi khách.

Đúng lúc khó khăn lắm mới có một vị khách hỏi giá cả, họ còn chưa trả lời, Tô Quân Bạch đã thay họ nói trước: "Đào mười tệ một cân, bao ngọt, không ngọt không lấy tiền.”

Tô Chi ở bên cạnh gật đầu: "Đúng vậy, mười tệ một cân, chúng tôi bán từ mười cân.”

“Ha ha, mười tệ một cân? Bán từ mười cân? Vậy thì tôi… vẫn nên đi chỗ khác mua thôi.” Vị khách ngại ngùng lại không thất lễ mà bỏ đi.

Rốt cuộc Thi Bách Thủy ở trước quầy hàng phản ứng lại hành động của hai người họ “Thì ra hai người các cậu tới đây để phá hoại phải không???”

Dù sao anh đã quay không ít chương trình giải trí, hiểu rõ một số kịch bản của chương trình giải trí, thấy dáng vẻ này của họ nên đoán được.

Tô Quân Bạch cười dịu dàng: "Xem anh nói kìa, phá hoại khó nghe đến mức nào, chúng tôi là người tốt tạo thêm niềm vui cho cuộc sống của các anh.”

Người tốt cười vô cùng thân thiện, nhưng mà hành động làm người ta tức điên vô cùng.

Thi Bách Thủy nói: "Thật sự cảm ơn ý tốt của các cậu, chúng tôi không cần, hai người các cậu đi mau đi.”

Không kiếm được tiền của họ, còn muốn phá hoại, cái tên này thật là xấu xa.

“Hóa ra không phải các anh muốn giúp chúng em, mà là tới phá hoại.” Dáng vẻ Điền An An vừa kinh ngạc vừa đau lòng.

Dù gì thì ngay từ đầu cô ta còn cảm ơn họ tử tế, hóa ra đây mới là gương mặt thật của họ.

“Không cần khách sáo với tôi, tôi rất vui lòng giúp các cô.” Dĩ nhiên Tô Quân Bạch sẽ không đi, anh mới bắt đầu phá hoại, còn chưa tới giờ mà.

Thi Bách Thủy không nhận sự trợ giúp như này, tiến lên xua đuổi anh.

Tô Chi ở bên cạnh làm trở ngại chứ không giúp gì, Thi Bách Thủy còn chưa kịp tới trông chừng cô, thì lúc một vị khách tới đây, cô dựa theo lý do từ chối trước đó đã đuổi khách thành công.

Anh hai nỗ lực như thế, dĩ nhiên cô cũng không ngáng đường.

Điền An An vốn tham gia vào vụ giằng co ngươi đẩy ta cản của Tô Quân Bạch và Thi Bách Thủy, nhưng không biết là xảy ra chuyện gì, đột nhiên cô ta bị ngã xuống, hướng ngã xuống vừa khéo vào chỗ Tô Quân Bạch.

Tô Quân Bạch gần như duỗi tay đỡ người theo bản năng, đúng lúc nắm được cổ tay của cô ta, tránh cho cô ta bị ngã xuống.

Trên mặt Điền An An lộ ra biểu cảm hoảng hốt lại yên tâm, nở nụ cười hoàn hảo tuyệt đối với anh: "Cảm ơn ạ.”

Nhưng mà cô ta cảm ơn hơi sớm, bởi vì Tô Quân Bạch không đứng vững, bị lực ngã xuống của cô ta kéo về trước, cả người nghiêng về phía trước, trông như sắp ngã xuống cùng với cô ta.

Cô ta vẫn là một cái đệm, mặc dù sẽ rất đau, nhưng có thể làm Tô Quân Bạch áy náy trong lòng thì cũng tốt.

Nhưng ý tưởng của cô ta không thực hiện được, bởi vì Tô Chi kịp thời bắt được cánh tay của Tô Quân Bạch, hai người họ không bị ngã xuống.

Hai người khoảng hơn một trăm cân, Tô Chi dùng cơ thể mảnh khảnh để đỡ hai người họ.

Mưa bình luận bị cảnh này spam.

“Mẹ kiếp! Tô Chi cũng quá đỉnh rồi đấy, một người chịu trọng lực của hai người.”

“Chi Chi khỏe quá rồi đấy, bạn trai lực max*, nhìn rất có cảm giác an toàn a a a, tôi rất thích chị gái như vậy! Đẹp trai quá!”

*Bạn trai lực max: chỉ người có những biểu hiện và hành động của người bạn trai lý tưởng đạt mức độ tối đa.

“Sao Điền An An lại bị ngã vậy? Chẳng phải vừa rồi cô ta còn yên lành à? Tại sao đứng cũng không vững?”

“Giống như bị họ không cẩn thận chạm vào một cái, là bị ngã.”

“Điền An An quá hạnh phúc, trước có siêu sao, sau có ảnh đế, cuối cùng còn có em gái Chi Chi.”



“Các anh có thể đứng lên không?”

Mặc dù Tô Chi rất khỏe, nhưng chơi kiểu này cũng không chịu nổi, hơn nữa tư thế của hai người vẫn nghiêng xuống phía dưới, rất là nặng, nếu vẫn không đứng dậy, cô sẽ buông tay.

Sau khi Thi Bách Thủy phản ứng lại, tiến lên hai bước giơ tay đỡ sau lưng Điền An An để đỡ cô ta lên.

“Không sao chứ?”

“Không sao.” Điền An An lắc đầu với vẻ nai con bị hoảng sợ, sau đó cô ta nhìn về phía Tô Quân Bạch, chân thành nói lời cảm ơn: "Tô Quân Bạch, vừa rồi cảm ơn anh, không thì em đã bị ngã.”

Lúc này Tô Quân Bạch cũng đứng thẳng người, anh vừa rồi hơi mất mặt, kéo được người ta rồi, nhưng chính anh cũng suýt bị ngã.

Nhưng mà cũng không thể trách anh, Điền An An nhìn gầy, không ngờ rất nặng, cái lực ngã kia suýt chút nữa kéo anh theo.

“Không cần khách sáo.” Anh nói: "Tôi cảm thấy bình thường cô có thể ăn ít một chút.”

Anh lại nói thêm một câu: "Cô hơi nặng.”