Tham Lam Đích Xâm Chiếm (Xâm Chiếm Không Ngừng)

Chương 3




Dục vọng tuy lặng lẽ nhưng dần dần Dĩnh Lạc không có cách nào khống chế được, hưng phấn bừng bừng.

Tưởng rằng cả một đêm hoạt động miệt mài đã tiêu hao hết lửa nhiệt tình, sẽ tạm thời trở thành núi lửa ngủ đông, chờ đến kì phun trào tiếp theo, lại không ngờ rằng trong lúc đùa giỡn trêu ghẹo con, mà nham thạch nóng rực tích tụ bên dưới rất nhanh lại bội thu, dục vọng lần nữa lại bạo phát.

Hoàn toàn là vì bé con kia sao? Dĩnh Lạc rất đắc ý, con mình lớn lên có năng lực khiến cho hắn thần hồn điên đảo thế này, cho dù đã xác định quan hệ là cha con rồi, không nên làm loạn, để xung đột với nhu cầu của bản thân, như vậy, những câu tự hỏi cứ quanh quẩn trong lòng.

Hắn là dân xã hội đen, sống trong tranh đấu tàn nhẫn, là thế giới của kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, quan niệm về luật pháp đạo đức đối với hắn mà nói còn mỏng hơn tờ giấy, hết thảy chỉ là suy về lợi ích trước. Kết hôn cận huyết chứa nguy cơ đời sau sinh ra sẽ bị biến dị rất rao, bất quá, Dĩnh Hạ cùng có hồ đồ kiểu gì cũng không thể sinh ra em bé, cho nên —

Không có gì phải băn khoan cả, nhìn đi, bé thỏ như bữa ăn đầy màu sắc, chuẩn bị rất tốt, đặt trước mặt ác thú đang đói bụng kêu réo ầm ĩ, chờ bị hưởng dụng.

“… Có thể chưa ạ… Hết đau rồi…” Dĩnh Hạ phát hiện cha thất thần, lần nữa cất lên lời thỉnh cầu yếu ớt, nhắc nhở cần chấm dứt chuyện này.

“Nói bậy, dựa vào ngón tay cũng chỉ có thể bôi đến một số nơi thôi, còn ở sâu bên trong…” Dĩnh Lạc giả bộ tốt bụng nhắc nhở, “Con quên rồi sao, cha đâm vào rất sâu…”

Dĩnh Hạ đối với chuyện đó khắc ghi rất sâu đậm, tối hôm qua côn th*t như quái vật kia rất dài, ngón tay chẳng thể so sánh, mà mỗi lần xông tới đều rất nhanh, làm cho cậu có cảm giác bụng cũng sắp bị đâm thủng.

“Đừng nói…” Thanh âm nỉ non cũng không khác lắm với tiếng nức nở.

Cha tại sao lại không chịu để ý, một lần nữa lại đề cập đến như là tuyên bố cáo trạng của người phạm tội? Da mặt cậu mỏng, nói chung sẽ bị những từ trần trụi đó làm cho xấu hỗ quẫn bách không chịu được, hận không thể làm gì cho điều đó biển khỏi đầu óc của cả hai.

“Đừng nói cái gì?” Ngón tay vẫn trêu ghẹo nội bích mẫn cảm, Dĩnh Lạc cố ý nói một câu chẳng đâu vào đâu: “Nói… Tiểu Hạ của cha… Làm có sâu không?”

Dưới trêu ghẹo của ác thú, bé thỏ đạo hạnh còn thấp chỉ có thể mắc cỡ đến nóng hết người trước ngôn từ của cha.

“Không không không… Ở đó, ở đó không cần… Thật mà…”

“Cha nói muốn thương con, yêu con, không nỡ để con bị đau đớn rồi mà, thuốc nhất định phải bôi.” Dĩnh Lạc rút ngón tay ra: “Thêm một chút nữa là tốt rồi.”

Cảm giác khác thường giữa hai mông cũng không còn, Dĩnh Hạ thở phào một hơn, còn muốn cự tuyệt lại ý tốt của cha, vừa quay đầu lại, liền trợn tròn hai mắt, con ngươi trong nháy mắt phóng to lên mấy lần.

“Cha…”

Nhìn thấy Dĩnh Lạc cởi khuy quần, kéo khóa, kéo cả quần lót xuống, lông mao dày phủ xuống như hình tam giác màu đen, nam căn cấp bách nhảy ra, tư thế như là cự long ngẩng đầu.

Cho dù đã ăn qua, nói gì thì nói, Dĩnh Hạ vẫn không dám nhìn thẳng, đỏ mặt quay đầu qua một bên đồng thời dự cảm xấu cũng theo đó dâng lên, lại muốn lủi về phía trước chạy trốn.

Dĩnh Lạc sớm đã đoán ra, sức hắn mạnh, chỉ dùng một tay là có thể khống chế eo con, khiến cho con không có khả năng chạy trốn.

“Chỉ là bôi thuốc giống lúc nãy, một lần nữa là tốt rồi.” Nói nghe sao mà dễ dàng quá đi.

Dĩnh Hạ không tin, hành động hiện tại của cha với bôi thuốc cho dù có dùng cây đánh cũng chẳng có thấy chỗ nào giống.

“Cục cưng, cha không lừa con, nhìn này.” Giống như lấy kem đánh răng bôi lên bàn chải, Dĩnh Lạc lấy thuốc mỡ đổ lên trên nam căn của mình, trên đỉnh linh khẩu cùng qui đầu cũng bôi một lớp thuốc mỏng.

“Cha… Làm gì?” Dĩnh Hạ cảm thấy cực kì không ổn y như trước.

Tà tà cười, Dĩnh Lạc nói: “Con ngoan, như vậy mới có thể đưa thuốc đến chỗ con bị đâm đau… Đừng sợ, đừng chạy, lần này cha sẽ hết sức nhẹ nhàng…”

Dĩnh Hạ không trốn mới là lạ, đáng tiếc tư thế cong mông nửa quì nửa nằm của cậu vừa khéo chính là cơ hội để cho kẻ có tâm bất chính một đường đi thẳng vào, hơn nữa, eo bị nắm lấy, bất ngờ không kịp để phòng, vừa thở một hơi, giữa mông đã bị thứ gì vừa lạnh vừa cứng nhồi vào.

“A a…” Bật thốt lên tiếng kinh hô.

Đã bị khuếch trương qua, hậu đình Dĩnh Hạ dễ dàng nuốt gọn cả nam căn đến tận gốc, cảm giác mát lạnh từ thuốc mỡ thoáng xoa dịu cảm giác đau đớn nóng rực bên trong.

Thở hỗn hển đứt quãng, có lẽ cha thật lòng nghĩ cho mình, cho nên mới dùng phương pháp rất chi là không đứng đắn này để chữa trị vết thương, nhưng mà bạn nhỏ Tiểu Hạ vẫn nghi hoặc như trước, sau khi cha tiến vào, lập tức lặp lại động tác đêm qua, vẻ mặt cuống quít say mê, giống như là thích thú.

Đáng lẽ phải nhắc nhở cha rồi, nhưng mà cũng không biết là do ảnh hưởng của thuốc, hay là do bên trong được vuốt ve, khi côn th*t kia không ngừng cọ xát nội bích non mềm một đường đi thẳng vào trong liền khiến cho thân thể của cậu nổi lên cảm cảm giác run rẩy khó có thể nói bằng lời…

“Không… A a… Thả ra…” Rất sợ hãi.

Dĩnh Lạc làm sao có thể thả ra? Hắn chính là đang hưởng thụ cảm giác phân cùng nội bích trơn trượt cọ vào nhau, căn bản là vui đến quên cả trời đất.

“Chặt quá… Tiểu Hạ bảo bối… Đúng vậy, kẹp chặt vào… Kẹp chặt như vậy…”

“Đừng nữa mà… Cha… A… Xin cha mà…”

Tiếng khóc nâng cao tạo nên một loại nhu mỵ, Dĩnh Hạ biết mình đáng lẽ phải biểu hiện ra thái độ tức giận kiên quyết hơn nữa, nhưng mà miệng hé ra, không tự chủ được mà nói ra những lời khẩn cầu như là đang nũng nịu.

Đứa con thật hoàn mĩ, Dĩnh Lạc nghĩ: đáng thương làm cho người ta muốn thương yêu chiều chuộng, bị suồng sã mạ lại gợi cảm kinh người, làm cho bản thân mình đồng dạng là giống đực mà huyết mạch cũng sôi sùng sục không cách nào khắc chế, quên mất đi lời hứa sẽ ôn nhu, một lần lại một lần khuấy đảo.

Đã không có cách nào chỉ dạo chơi nữa, thật sự muốn toàn tâm đầu nhập vào.

Dĩnh Hạ bị ôm chặt, nghe thấy cha chuyển động kịch liệt cùng mùi mồ hôi đổ ra, bản thân mình cũng muốn hôn mê, bao nhiêu tư thế được bày ra, chỉ biết rằng cha muốn mình mãnh liệt, một giây cũng không thể ngừng.

“Ô ô… Cha… Nhẹ…” Tiếng nỉ non cũng rất thấp.

“… Ngoan… Tiểu Hạ bảo bối…”

Dĩnh Lạc thích gọi con là bảo bối, Dĩnh Hạ đúng thật là bảo bối mà hắn mất rồi tìm lại được.

Ôm đối diện nhau, tình ái kịch liệt làm cho hai khỏa hồng anh nhỏ xinh trước ngực thiếu niên đứng thẳng lên, bị nước miếng của người đàn ông tẩm bổ, cảm giác ngứa ngáy hóa thành dòng điện xâm nhập khắp thân thể.

Khóc muốn đẩy cha ra, Dĩnh Hạ rất non nớt, không chịu được kích thích như vậy.

“Ngứa… A… Con không được… Ô ô…”

Nắm chắc hai cánh mông mềm mại của con, nâng người con lên để phía dưới có thể đem phân thân của mình mút vào nhả ra, Dĩnh Lạc một bên hưởng thụ cảm giác say mê không thể dùng lời để diễn ta, một bên còn cố ý dùng lời khiêu khích.

“Trong lòng cũng ngứa ngáy… Có phải không…”

“… Có thể được chưa… Thật sự… A a… Con từ bỏ…” Đứa con khóc đỏ cả mắt cầu xin.

“Còn chưa được… Để cho cha thương con…”

Người của cha hưng phấn nóng rực lên, thứ kia cũng đem một phần lớn nhiệt độ truyền qua, Dĩnh Hạ cảm thấy bản thân mình cũng sắp bị lửa thiêu tới nơi, giống như là phát sốt, bị bệnh, bệnh đến thân xác này như không còn là của mình, toàn bộ tri giác bị người khác nắm trong tay.

Tại sao cha lại làm ra chuyện này đối với mình? Dĩnh Hạ thật sự không biết.

“… Thật sự không được mà…” Ngay cả thanh âm cũng thiếu điều bị dục hỏa cắn nuốt, tiếng cầu xin nỉ non nhỏ gần như không nghe thấy được.”

“Bé con hư nói dối này… Đây là cái gì?” Dĩnh Lạc xấu xa nói.

Dĩnh Hạ cúi đầu, phân thân mềm mại cũng lặng lẽ ngẩng đầu dậy tự bao giờ, cậu không biết bởi vì tuyến tiền liệt trong người không ngừng bị cha kích thích, cho nên cái kia cũng tự động cứng lên.

“Con… Con…” Cậu xấu hổ không chịu được, hận không thể tìm một con dao tự chém vào người.

“Thật *** đãng nha…” Trêu ghẹo, cười nhạo: “Rõ ràng hi vọng cha mạnh hơn mà…”

“Không có… Con không có…”

“Không có sao?”

Trừng phạt con tội khẩu thị tâm phi, Dĩnh Lạc liên tục xỏ xuyên vào trong, rút ra để nơi tương liên giữa hai người chỉ còn kết hợp vài cm liền đâm mạnh vào, mỗi lần đều đâm hết cả chiều dài, ép con không được qua loa nữa, phải đem toàn tâm toàn ý rơi vào trong lần tình ái này cùng mình.

“Không được… Con… Không được…” Khóc òa, không cách nào tự kềm chế.

Bộ dáng òa khóc đáng thương làm cho cha càng thêm sôi sục, cho nên túm tóc sau gáy con, thưởng thức vẻ mặt đau đớn đáng thương, không ngừng hôn lên gò má đỏ bừng còn đong đầy lệ, tận tình dâng trào trong cơ thể con, hưng phấn đến không cách gì khống chế.

“Chỗ nào không được?” Tiểu Hạ *** đãng vẫn cắn chặt cái gì đó của cha không nhả mà…”

“Không phải… Không phải cố ý mà…”

Dĩnh Hạ khóc, thầm nghĩ chuyện nan kham này nhanh chấm dứt nhanh một chút đi, cơ thể lại bị bức đến ranh giới giữa sung sướng và thống khổ, dưới kĩ thuật khiêu khích cao siêu của cha, hưng phấn như từng đợt sóng cứ dâng đến bao trùm lấy lí trí, nhu cầu phát tiết cấp bách vô cùng thống khổ làm cho cậu không kềm được cơn kích tình mà chụp lấy bả vai cha, móng tay bấu vào trong da thịt.

“Cha… Con… Xin cha…”

“Xin cái gì?” Dĩnh Lạc biết con sắp phát tiết, cố ý gây khó dễ.

“Giúp con… Giúp con mà…” Dĩnh Hạ bất chấp cái gì gọi là xấu hổ, thỉnh cầu vô cùng đáng thương.

“Muốn cha giúp, tự mình cũng phải cố gắng…” Dĩnh Lạc dừng lại, để cho cơ thể hai người kết hợp khắng khít với nhau, mới nói: “Cục cưng, tự mình chuyển động eo đi…”

Dĩnh Hạ vịn chặt lấy khuôn ngực cường tráng, cái eo dưới sự hướng dẫn của cha, vô thức đong đưa theo tiết tấu.

“Tốt lắm, như vậy đó… Bé ngoan, ngậm chặt vào…” Dĩnh Lạc không ngờ con mình có thiên phú như vậy, nhẹ nhàng nhúc nhích eo thôi cũng khiến cho hắn điên cuồng, mỗi lần đâm vào, liền hết lòng ca ngợi: “Thật sướng… Tiểu Hạ bảo bối… Giỏi quá…”

Rất nhanh sau đó Dĩnh Hạ liền phát tiết, eo cũng nhũn ra, không có cách nào chuyển động được nữa Lúc này Dĩnh Lạc cũng muốn bắn tinh, nhưng lại băn khoăn vấn đề mặt mũi của kẻ làm cha, cố gắng chịu đựng, thật vất vả chờ cho con lên đỉnh trước, sau đó mới đem tất cả tinh hoa bắn vào.

Thỏa mãn vô cùng, giống như được lên thiên đàng, rồi mới từ từ nhập hồn trở lại.

Sau đó, Dĩnh Lạc tìm được y phục của Dĩnh Hạ ở trong tủ đồ phòng dành cho khách, mặc vào cho con đã mệt muốn chết rồi bế xuống dưới lầu, lúc này đã là giờ ăn cơm tối.

Cái ghế ở bàn ăn rất cứng, Dĩnh Hạ toàn thân đau nhức chẳng thể ngồi được, Dĩnh Lạc phân phó cho dì Cố đem thức ăn đến bàn trà, hắn bế con đi đến ngồi xuống cái ghế salon bọc da bò mềm mại.

“Ăn không vô…” Dĩnh Hạ thật sự không muốn ăn.

“Không được làm nũng.” Dĩnh Lạc trầm mặt: “Là con trai, phải ăn nhiều vào cho cha.”

Dĩnh Hạ khổ sở hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, không phải cậu muốn làm nũng, mà là không thích cha ở bên cạnh, khiến cho cậu hết sức khẩn trương, thật muốn chui vào trong chăn ngủ một giấc, trốn vào trong mộng đẹp.

Dì Cố thấy sắc mặt Dĩnh Hạ tái nhợt, lo lắng hỏi: “Tiểu Hạ thật sự không thoải mái sao?”

Dĩnh Lạc nâng khuôn mặt con lên hỏi: “Rất không thoải mái à?”

Cụp mắt xuống, Dĩnh Hạ nhỏ giọng đáp: “Rất… Mệt…”

Thì ra là cha không cẩn thận mà làm cho bảo bối mệt muốn chết, Dĩnh Lạc chẳng những không tỉnh lại một chút, ngược lại rất đắc ý, trong miệng con nói “Mệt”, chẳng phải là gián tiếp ca ngợi khả năng của cha sao?

“Dì Cố, từ ngày mai hầm thuốc bổ cho Tiểu Hạ bồi dưỡng, thể lực của nó kém quá rồi.” Tấm tắc nói: “Ở với cha, phải biết rèn luyện thân thể, nghe không?”

“Con, con muốn…” Tim Dĩnh Hạ đột nhiên đập thình thịch, tự cổ vũ tinh thần cho thêm hăng hái nói: “Con muốn ra ngoài…”

“Không được!” Dĩnh Lạc hét lớn: “Con là con cha, con đương nhiên phải sống với cha!”

Dĩnh Hạ tủi thân cúi đầu, cha mười mấy năm nay đối với con không nghe không thấy không quan tân, vì sao bây giờ lại như bị quỉ ám, dây dưa không chịu buông tha?

Dì Cố thấy bộ dáng đáng thương của Dĩnh Hạ, thấy cậu bị tủi thân, cậu chủ Dĩnh Lạc vốn là đại ca xã hội đen, bình thường quát tháo đàn em rất tự nhiên thô tục, nhưng mà bây giờ là con của mình, lại là một học sinh trong trẻo, người luôn nghe lời như dì không nhịn được mà phải lên tiếng.

“Cậu Dĩnh, Tiểu Hạ vừa mới đến còn lạ chỗ, chưa thể quen được. Cha con mười mấy năm chưa từng gặp mặt, cần phải bồi dưỡng tình cảm…”

“Tôi không phải đang bồi dưỡng tình cảm sao?” Dĩnh Lạc ôm chầm con vào lòng, trên khuôn mặt tươi cười mang theo sát khí lãnh khốc, “Bảo bối, con còn dám nói một câu ra ngoài ở một mình, cha sẽ rất rất rất tức giận…”

Dĩnh Hạ không thể động đậy, cánh tay cường tráng của cha đối với cậu mà nói chẳng khác gì ***g giam bằng sắt, ngăn cản tất cả đường sống của cậu, lại thêm uy hiếp lạnh lẽo khiến cho cậu càng thêm run sợ trong lòng.

Cha thật sự rất xấu xa, so với mấy lời trong nhà ông ngoại nói còn tệ hơn nhiều.

Dĩnh Lạc rất hài lòng vẻ mặt của Dĩnh Hạ hôm nay, giống như bé thỏ giả chết cứng ngắc, mắt đỏ hồng, thêm nước mắt rơm rớm. Hắn không phải chưa từng thấy vẻ mặt tương tự như vậy trên mặt người khác, nam nữ đều có cả, nhưng mà xem ra vẻ đáng thương của con lại đặc biệt đáng yêu.

“Muốn khóc sao?” Cố ý hỏi.

Dĩnh Hạ lắc đầu, bĩu môi thể hiện một chút quật cường, Dĩnh Lạc bởi vậy cảm giác trong lòng lại càng thêm tốt, múc lấy một muỗng cháo dì Cố nấu cho Dĩnh Hạ, đưa đến bên môi con.

“Ăn.”

Dĩnh Hạ giả bộ không nghe thấy, không há miệng, cậu cũng có cá tính chứ bộ, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng vẫn có lúc biểu hiện ra một chút.

Mình sẽ không ăn.

“Thật sự bệnh rồi sao?” Dĩnh Lạc liếm liếm khóe môi của mình, giọng điệu khi hỏi có chút cao lên vì hưng phấn: “Tiểu Hạ bảo bối, ba dùng miệng thay con…”

Dĩnh Hạ có thể nào là đối thủ của Dĩnh Lạc xét về đạo hạnh mưu đồ chuyện xấu xa? Giật mình, miệng tự động mở ra, rất là không tình nguyện mà, trước vươn đầu lưỡi nho nhỏ thử độ ấm của cháo, thấy không có nóng, mới nuốt xuống sạch sẽ.

So với đôi môi tái nhợt, đầu lưỡng nhỏ xinh xem ra đỏ hồng khác thường, làm cho Dĩnh Lạc ngồi gần quan sát cũng không khỏi nảy sinh vọng tưởng.

Đầu lưỡi non mềm nó nếu như liếm phân thân của mình, rồi lại lấy môi hôn thân mật, dùng khoang miệt ẩm ướt bao bọc lấy, cảm giác như vậy nhất định sẽ rất sướng, Dĩnh Lạc chỉ là vẽ lại hình ảnh ấy trong đầu, liền cảm thấy cả người nóng muốn nổ tung.

Thật muốn ở ngay đây mà hung hăng hôn lên môi con, bất quá có dì Cố nhìn, A Hào cũng ở đây, hắn chỉ có thể nén lại, tạm thời dùng hình ảnh con đang ăn cháo mà liên tưởng đến hình ảnh *** loạn.

Đáng yêu quá mà, con mình ngay cả ăn thôi mà cũng khiến cho trí tưởng tượng của người ta bay xa.

Ăn xong một muỗng, một muỗng cháo khác lại lập tức được đưa qua, trong mắt dì Tẩu đang nhìn, bức tranh này có biết bao nhiêu là ấm áp? Lau nước mắt, nói với A Hào sự xúc động của bản thân.

“Tôi làm quản gia cho cậu Dĩnh đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy cậu ấy quấn lấy người nào như vậy, đây là thân tình a.”

A Hào ở một bên cũng trợn mắt há miệng, gã biết đại ca nhà mình biểu hiện ra ngoài lúc nào cũng kiên cường, cho dù trong quán bar có vừa ý tiểu thư thiếu gia nào, cũng chỉ để cho người khác hầu hạ, có khi nào đem người ta xem như là bảo bối mà ôm vào lòng đâu?

Bởi vì là con trai độc nhất, mới có thể yêu thương chiều chuộng như vậy sao? Gã cũng cảm thấy cảm động sâu sắc, lập tức hình thành ý định lập gia đình, suy nghĩ tìm một phụ nữ gia cảnh trong sạch, sinh một trai một gái, khi về nhà là có thể tận hưởng niềm vui bất tận giống như đại ca bây giờ.

“Nếu cậu Dĩnh có thể tìm được thêm một mợ chủ mới thì quá tốt rồi, đàn ông đó, có vợ có con mới tính là đầy đủ.” Dì Cố vẫn tiếp tục nói.

“Đúng vậy, đúng vậy…” A Hào hùa theo, trớc mắt tính toán xem trong mấy bang phái xã hội đen, ở đâu có người xứng đáng kết hôn với đại ca, có thể tranh thủ cưới ngay, mở rộng thế thực của Sơn Si Đường.

Nhưng Dĩnh Lạc thì không có nghĩ xa như vậy, hoàn cảnh làm cho hắn đối với bất kì kẻ nào đều không bao giờ tin tưởng thật sự, lúc nào cũng đề phòng đồng bọn trong tổ chức hoặc thuộc hạ quay lại cắn một cái con thì không giống như vậy, cùng mình huyết nhục tương liên, còn hơn cả người ngoài gọi là vợ kia thì còn thân mật khăng khít hơn.

Càng đừng nói đứa con này hợp ý hắn biết chừng nào, quả thực là lễ vật mà ông trời ban cho.

Chén cháo được giải quyết rất nhanh, Dĩnh Hạ lác đầu nói đủ rồi, lắc lắc người nghĩ muốn rời khỏi vòng tay cha.

Dĩnh Lạc hừ một tiếng, giữ chặt cơ thể mảnh dẻ của con, cố ý khi dễ nói: “Món dì Cố nấu ăn không được sao? Không hợp khẩu vị thì nói cha liền cho dì Cố nghỉ việc, đổi người khác.”

Dĩnh Hạ liền khẩn trương, dì Cố là người tốt, không thể chỉ bởi vì một câu nói của cậu mà bị đuổi đi, vì vậy vội vàng nói: “Cháo ngon lắm, con, con thật sự no rồi.”

“Đem trái cây đến đi.” Dĩnh Lạc hài lòng rồi, gọi dì Cố.

Dì Cố vui vẻ đem dĩa táo được cắt thành hình bé thỏ đưa lên, vẫn còn lẩm bẩm: “Ai ui Tiểu Hạ, ăn cháo trắng là không được nha, con đang dậy thì, phải chú ý dĩnh dưỡng…”

Dĩnh Lạc thuần thục cầm lấy miếng táo, bé thỏ sao, cho Dĩnh Hạ ăn là thích hợp nhất, lại đưa đến bên môi. Người kia không dám cự tuyệt, hé miệng ra cắn một miếng, vị táo cao cấp chua chua ngọt ngọt, lâu lắm rồi chưa từng được ăn.

Nhà ông bà ngoại của cậu sa sút, rất nhiều đất đai tài sản đều bị hai người cậu phá sạch, sau khi ông bà mất, con cháu tranh giành tài sản, cho nên các cậu đem cậu trở thành củ khoai lang nóng phỏng tay quăng qua quăng lại, chính là không muốn phải gánh vấn đề sinh hoạt phí cùng học phí của cậu.

Cho nên Dĩnh Hạ biết, trước hết phải học cách tự lập, cậu cái gì cũng không có, ngay cả mẹ cũng xem cậu như là đồ thừa thãi không muốn đưa ra nước ngoài cùng, duy nhất chỉ còn mình cha, nhưng mà nói thế nào nhỉ? Biến thái…

Phải kiên nhẫn sao?

“Ngọt không?” Dĩnh Lạc hỏi.

“Dạ.” Im lặng nhai.

Cô độc đã rất lâu rồi, đối với sự chú ý như vậy, cho dù có chút ép buộc, Dĩnh Hạ lại không có bất kì sức lực nào để chống cự lại.

“Con chuyển đến trường trung học Hào Anh năm thứ ba…” Dĩnh Lạc cũng ăn trái cây, nhớ lại thông tin của con, “Khi nào thì đi học?”

“Dạ thứ Hai tuần sau…” Nhỏ giọng trả lời.

Dĩnh Lạc búng tay với A Hào, thuộc hạ trung thành lập tức bước lên phía trước, nghe chỉ thị.

“Trung học Hào Anh ở trung tâm thành phố phải không? Chọn một huynh đệ nào lái xe tốt đưa đón Tiểu Hạ đi học, tôi không muốn bé có bất kì chuyện gì.”

“Thành rất được, không có tiền án cũng không có bất kì dây dưa gì với bang phái, đến nơi như trường học cũng sẽ không gây chú ý nhiều.”

“Được, chính là nó.” Hài lòng vuốt cằm.

Dĩnh Hạ không nghĩ được đối đãi như vậy, vội vàng nói: “Không… Con, con có xem lộ trình xe bus… Con có thể tự mình…”

Dĩnh Lạc nghiêm khắc liếc mắt một cái, âm trầm nói: “Tiểu Hạ bảo bối, con hẳn đã biết, cha con ở thế giới không có tinh khiết…”

“… Dạ biết…” Dĩnh Hạ cúi đầu, cha cậu vốn là đại ca xã hội đen, làm những hoạt động phi pháp, lúc nào cũng có khả năng bị cảnh sát chộp trúng điểm yếu, tống vào tù.

“Con là con cha, lúc nào cũng có thể bị đối thủ của cha dòm ngó, bắt cóc để uy hiếp ngược lại cha.” Thanh âm trầm thấp, Dĩnh Lạc tàn khốc nói: “Khi quan trọng, cha sẽ hi sinh con để bảo toàn bang phái, đến lúc đó đừng oán hận cha con…”

Trong lòng Dĩnh Hạ lạnh run, nhưng cũng biết đây là sự thật, vì vậy nhẹ nhàng gật đầu.

Thì ra không ai thật sự quan tâm đến mình, cậu đã biết từ trước rồi.

Dĩnh Lạc thấy mới nói vậy đã hù được con, rất vui vẻ, xoa xoa mái tóc mềm mại của con, nói: “Ngoan ngoãn nghe cha sắp xếp mọi thứ.”

“Dạ.”

Thấy con nhu thuận nghe lời, làm cho Dĩnh Lạc hưởng thụ vui sướng của kẻ có quyền làm cha, vừa cầm tiếp một miếng táo đưa lên miệng con, lúc này A Hào nhắc nhở.

“Anh Hai, tối nay bang chủ gọi bốn người phụ trách đường khẩu đến bàn công việc, cũng phải chuẩn bị đi rồi.”

Dĩnh Lạc trêu con đến cao hứng, căn bản chẳng muốn ra ngoài, nhưng yêu cầu của bang chủ lại không bỏ được, vì vậy thả người ra, gọi dì Cố.

“Dì Cố, cuộc sống thường ngày của Tiểu Hạ giao cho dì, ở trong phòng bé có thấy bất kì chuyện gì lạ cũng không được hỏi nhiều, cũng không được nói ra ngoài, tôi không thích ở bên ngoài có bất kì lời ra tiếng vào gì.”

Phải dặn dò như vậy, là bởi vì cùng con mình làm ra chuyện bí mật đủ khiến cho người ta nghe xong hoảng sợ, hắn muốn thông báo với dì Cố trước một chút.

Dì Cố mặc dù cảm thấy yêu cầu này kì cục, nhưng cũng biết chuyện gì nên hay không nên làm, lập tức đáp ứng, lập tức lên lầu sửa sang lại căn phòng mà cậu chủ nhỏ đang ở tạm thời.

Dĩnh Lạc dặn dò xong, lại nâng cái cằm xinh xắn của con lên, nói: “Con không phải nói mệt sao? Tối nay ngủ sớm một chút đi, ngày mai cha sẽ ở cùng với con.”

Không cần đâu, Dĩnh Hạ nói trong lòng.

Dĩnh Lạc từ trong ánh mắt bé thọc đọc được tin tức cự tuyệt, cười lạnh lạnh nói: “Chán ghét cha sao?”

Chán ghét. Bất quá Dĩnh Hạ thông minh không có nói ra hai chữ này.

“Chán ghét cũng không được, ai bảo con là bảo bối của cha.” Nói xong Dĩnh Lạc liền cười, mặc kệ A Hào còn bên cạnh, sau khi khoa trương hôn lên khuôn mặt trắng mềm của con, mới đứng dậy đi lên lầu, về phòng của mình thay đổi y phục đi ra ngoài.

Dĩnh Hạ chờ đến khi không thấy cha nữa, lấy mu bàn tay chùi đi nước miếng dính trên mặt, đây là kháng nghị nho nhỏ của cậu.