Tham Lam Đích Xâm Chiếm (Xâm Chiếm Không Ngừng)

Chương 6




Dĩnh Hạ đi học là do Thành Chi trong Sơn Si Đường lái xe đưa đi, do đi bằng cửa sau, không đi qua cửa chính của Sơn Si Đường, thứ nhất là bởi vì nơi cha con họ Dĩnh sống gần với cửa sau của khu nhà hơn, thứ hai, phần tử xuất hiện ở phía trước rất phức tạp, Dĩnh Lạc không hi vọng con bị soi quá rõ.

Thành Chi tuổi còn trẻ, khoảng trên dưới 25, không mang theo mùi xã hội đen âm tàn mà ngược lại có mùi quân nhân, mở cánh cửa xe cao cấp đón cậu chủ nhỏ, người không rõ nội tình còn tưởng rằng Dĩnh Hạ là học sinh con nhà quyền thế nào đó.

Dĩnh Hạ mặc dù không thích, nhưng mà từ phản nghịch đến nhu thuận đều thử rồi, cha nếu yêu cầu phải có người đi cùng, cậu cũng liền im lặng tiếp nhận, đáng mừng là Thành Chi cũng không nói nhiều, động tác đâu ra đó, ở chung cũng dễ dàng hơn rất nhiều, còn có thể cùng gã đi vào hiệu sách trong thành phố mua sách tham khảo, xét về mặt nào đó, giống như là cha phái tới một con chó to bảo hộ mình.

Cuộc sống ở nhà mới cũng thích nghi rất nhanh, có dì Cố quan tâm cuộc sống hàng ngày của cậu, so với ở nhà ông bà ngoại lúc trước chỉ cần phạm một lỗi nhỏ liền bị phạt thì cuộc sống ở đây tốt hơn nhiều lắm, nơi này, ngoại trừ cha vô chừng làm phiền, thật ra so với thiên đường cũng không khác nhiều cho lắm.

Sau đó, cha dạo này rất bận rộn, về đến nhà cũng đã gần sáng, ngủ dậy thì Dĩnh Hạ đã đi học, hai người hình như gần hai tuần chưa có gặp nhau, thậm chí ngay cả nói cũng không thể nói được một câu, cái này ngược lại làm cho cậu có chút mất mát.

Mất mát vì cái gì, cậu cũng không biết.

Chung qui là hi vọng có người thương mình, yêu mình, nếu như không phải cha cứ theo bản năng dục vọng, mà cứ ấm áp, gần gũi thân thiết phát ra từ nội tâm, như là cha mẹ thật sự

Cậu rất cô độc, cũng không biết có thể sẽ phải sống cô độc cả đời hay không.

Tâm tình thương xuân tiếc thu kéo dài cũng không được bao lâu, bởi vì có phiền toái khác tìm tới cậu.

Trung học Hào Anh là trường công lập, bối cảnh của học sinh chênh lệch nhau rất nhiều, có người đến từ gia đình giàu có, cũng có người mang theo hoàn cảnh không quá đơn thuần, sau khi Dĩnh Hạ chuyển vào, bạn bè trên dưới duy trì kiểu khách sáo ban đầu, không có vấn đề gì lớn, bất quá, gần đây cậu phát hiện có mất học sinh bất lương thường ở khu nhà khác trong trường theo dõi cậu.

Lớp trưởng cũng chú ý tới tình huống này, kéo cậu đến một bên nói nhỏ: “Mấy người học năm hai kia cũng không quá sạch sẽ, hình như là trong bang phái nào đó, trong trường học còn lén lút bán đĩa CD cấm, còn lừa học sinh hút ma túy… Bạn cẩn thận một chút.”

“Uh, tôi sẽ cẩn thận.”

Trường học trước kia của Dĩnh Hạ cũng có học sinh cá biệt, sẽ tìm đến những học sinh gia cảnh không tồi mà trấn lột tiền bạc, tài sản này nọ, rồi còn đe dọa không được tiết lộ, trường học cũng chẳng muốn xử lí, làm cho những học sinh ác ôn này càng nhiều hơn, cũng chẳng ai có thể quản lí.

Nhà ông bà ngoại của cậu sa sút chẳng giàu có gì, cho nên cũng không có ở trong danh sách bị đe dọa, nhưng mà bây giờ, đồng phục của cậu được thiết kế riêng, mặc đồ hàng hiệu, đi về có xe đưa rước, bề ngoài lại có vẻ nhu nhược nhát gan, bị soi chằm chằm cũng là lẽ thường.

“Đừng đi một mình, cố gắng ở chung với những bạn khác, tan học thì phải về nhà ngay lập tức, đừng đi chơi lung tung, bây giờ là thời điểm quan trọng chúng ta cần tập trung học, có thể không cần dính vào rắc rối thì đừng dính.”

Lớp trưởng thấy Dĩnh Hạ bộ dạng cậu ấm khờ dại ngoan ngoãn, chắc là đến từ gia đình giàu có, chính là không biết bộ mặt thật của cuộc sống không biết cách tự bảo vệ bản thân, cho nên tốt bụng nhắc nhở, không ngờ được rằng người bạn học mới đến này có cha là dân “trên đường”.

Dĩnh Hạ cũng không muốn đem chuyện này nói với cha, nếu như dính vào, chuyện cậu là con của xã hội đen sẽ bị phơi bày ra ánh sáng, như vậu cậu trong trường nhất định sẽ bị chỉ chỉ trỏ trỏ, đến lúc đó, ngay cả lớp trưởng thân thiện cũng sẽ ngại mà tránh xa cậu.

Từ trong tận đáy lòng cậu đối với ba chữ “Xã hội đen” vốn có chút kháng cự lại.

Dĩnh Lạc gần đây bận rộn công việc trong bang, từ sáng đến 12 giờ khuya mới về được tới nhà, đi ngang qua cửa phòng Dĩnh Hạ mới phát hiện, hai người đã mấy tuần chưa gặp nhau.

Suy nghĩ đầu tiên chính là như vậy có thể bị nghẹn không, mặc kệ con ngày mai có phải đi học không, chính là muốn đi vào sờ sờ xoa xoa cho vui vẻ cái đã.

Vừa định mở cửa, liền nổi giận: “Lại khóa cửa rồi?”

Không phải đã nói là không cho phép khóa cửa? Bởi vì mệt mỏi, cơn điên của hắn giờ đã có thể so sánh với núi lửa phun trào, lầm bầm vài câu sau khi định mở cửa, vừa mới giơ chân lên, nhưng lại không cách nào đá xuống được, nghĩ đến lá gan nhỏ xíu của con, nhất định sẽ bị dọa đến kinh hoàng, làm cho cha già này không nỡ.

Nghĩ đi nghĩ lại, không nghe lời thì nên trừng phạt, cũng giống như hắn quản lí một rừng người ngợm, thưởng phạt nếu không phân minh, làm sao có thể khiến cho người tâm phục khẩu phục? Cho dù là con mình thì cũng giống như vậy.

Cầm lấy điện thoại, gọi A Hào qua đây ngay lập tức.

A Hào mấy hôm nay đi theo đại ca giải quyết công việc bề bộn, mệt đến dính xuống gối liền ngủ ngay, nhưng mà đại ca vừa gọi điện thoại đến thúc dục, cũng không dám oán hận, quần áo mới thay được một nửa liền mặc lại rồi chạy tới.

“A Hào, mở ổ khóa này ra cho tôi.” Chỉ vào cửa phòng Dĩnh Hạ.

“Muốn nói chuyện với thiếu gia, gõ cửa gọi người là được mà, cần gì phải phá cửa? Đây là nhà đại ca, cũng phải có chìa khóa sơ cua chứ?” A Hào khó hiểu hỏi.

“Chìa khóa sơ cua dì Cố giữ, tôi không muốn kêu bà ấy.”

Xã hội đen thì liền có thể ngược đãi thủ hạ có khả năng phá khóa sao? A Hào oán giận trong lòng.

Móc ra cái chìa khóa vạn năng, đó là một dây chìa khóa nhắm vào những cái ổ khóa khác nhau, kể có thể không cần dùng dây thép hoặc tua vít phá hư ổ khóa, ổ khóa nhà đơn giản hắn chỉ cầm 10 giây là có thể mở ra.

Dĩnh Lạc vung tay, A Hào quay về phòng ở khu nhà phía trước ngủ tiếp.

Căn phòng tối bởi vì cửa phòng bị mở ra mà lọt vào một lượng ánh sáng từ bóng đèn hành lang, vô tư rọi lên khuôn mặt ai kia đang ngủ say.

Người trên giường đang ở trong mộng đẹp, hơi thở mong manh làm cho cả căn phòng cũng trở nên ngọt ngào, hẳn là hình ảnh vốn rất ấm áp, lại bị nụ cười âm tàn của người đứng tựa cửa phá hư không còn cái gì.

Thật to gan nha, Tiểu Hạ bảo bối, giả bộ ngoan ngoãn, nhưng lại luôn tìm cơ hội ngỗ nghịch, đêm nay nếu cha không cật lực sử dụng quyền răn dạy, sau này chẳng phải là bị con trèo lên đầu lên cổ sao? Dĩnh Lạc nghĩ nghĩ nhe răng ra cười rồi đóng cửa phòng lại, căn phòng rơi vào bóng tối trở lại.

Mở ngọn đèn đầu giường, ánh sáng từ ngọn đèn làm Dĩnh Hạ lóa mắt, một phần là bởi vì đã ngủ sâu, mí mắt cậu chỉ giật giật một chút, xoay người ra sau tiếp tục ngủ, không phát hiện sói cha đã im lặng ngồi xuống bên cạnh.

Dĩnh Lạc xốc cái chăn mỏng lên, ai kia đang nằm đó, Dĩnh Lạc nhìn con từ đầu tới chân, rồi lại từ chân tới đầu, làm người nhìn thấy an ổi, nhất thời trong lòng cảm thấy trìu mến, hóa ra cảm thấy nếu quấy nhiễu giấc ngủ của con thì sẽ phạm phải tội nghiệt tày đình.

May mà cảm giác tội ác chỉ kéo dài được một giây thì liền tan thành mây khói, hắn bắt đầu tự hỏi, làm sao để có thể sử dụng quyền làm cha một cách danh chính ngôn thuận và có hiệu quả nhất.

Những người làm cha thường dạy dỗ bé con của mình như thế nào? Nhớ lại khi còn nhỏ, hắn ở nhà vốn là ông trời con, ngang ngạnh bướng bĩnh, ông già không quản lí được hắn, mà hàng xóm nếu có gan nổi giận, hình như đều là…

Cười gian.

Ngồi trên giường, trực tiếp bế con lên đùi, kéo quần ngủ xuống.

Dĩnh Hạ đang ngủ rất thoải mái, nằm mơ thấy mình đang đứng trên một chiến thuyền, ánh mặt trời ngoài biển khơi ấm áp, gió ***g lộng, ánh sáng rực rỡ, ánh sáng chói lóa làm cho hai mắt cậu gần như không thể mở ra được, đội nhiên một con sóng đánh tới, cả thuyền dao động, cậu bị tung lên giữa không trung rồi rơi xuống trở lại, tiếp theo là rơi vào trong lòng đại dương, nhưng lại không bị ướt, tò mò nhìn quanh, trời ạ, hóa ra cậu lại rơi vào trong miệng cá mập.

Cá mập lại còn nói: “Bé con đem lời của cha nói như là gió thoảng qua tai nên phải đánh vào mông.”

Cá mập há miệng, hàm răng nhọn hoắc nhắm vào mông cậu mà cắn, cơn đau nhức lập tức dâng lên.

“A!” Hét to.

Cả người Dĩnh Hạ nhảy dựng lên, nhưng lại bị áp chế xuống ngay lập tức, cảm giác bỏng rát đau đớn kéo cậu bừng tỉnh khỏi giấc mơ, mới phát hiện quần ngủ của mình bị kéo xuống tới đầu gối, cả người đang nằm trên đùi cha.

Trong lúc tỉnh tỉnh mơ mơ, cá mập biến thành cha từ lúc nào vậy?

“Chuyện đã đồng ý với cha lại không thực hiện, nếu không cảnh cáo cho đúng, sau này trong nhà còn có qui củ gì nữa?”

Dĩnh Lạc lại dùng sức, chát chát hai cái vang lên, cánh mông Dĩnh Hạ vị đánh trúng hai cái, vừa nóng vừa đau, liền ứa nước mắt ngay lập tức.

“Cha…” Vẫn không rõ tình trạng hiện tại cho lắm.

Dĩnh Lạc xuống tay rất nặng, mấy lần đánh xuống liên tiếp, tiếng động vang lên rõ mồn một, chát chát rất chi là dễ nghe, nhưng chỉ khổ cho Dĩnh Hạ thôi, mấy cái đầu tiên còn có thể chịu được, nhưng mà cái mông càng lúc càng đau, da thịt cũng nóng lên, sưng vù, mỗi một lần đánh xuống lại như trầm trọng thêm, ngay cả người cũng nóng rực theo.

“Đau quá, đau quá…” Dĩnh Hạ òa khóc.

“Không nghe lời, không để cha vào trong mắt, sau này có phải liền phản nghịch trốn nhà bỏ đi?” Mỗi một lời khiển trách lại đánh xuống một cái.

“Không… oa oa, sẽ không…”

“Nói không khóa cửa, để cho cha lúc nào cũng có thể quan tâm con, con lại hết lần này đến lần khác ăn gan hùm, uống mật gấu, thích đối nghịch, muốn làm tổn thương trái tim cha sao?”

Nói xong lời cuối cùng, hận rồi, liền hướng cánh mông đỏ rực nhéo một cái, đợi nghe tiếng con mình kêu rên,

mới cảm thấy mĩ mãn rồi lại vỗ xuống mất cái, trong lúc nhất thời cũng đã quên ý định ban đầu là muốn cảnh cáo con.

Trời sinh cánh mông con vừa mền vừa tròn, lúc tay đánh lên có cảm giác vô cùng tốt, hại hắn đánh tới nghiện, dừng không được.

Dĩnh Hạ đau muốn chết, túm chặt khăn trải giường, khóc đến nước mắt nước mũi ròng ròng, hơi quay đầu lại, dùng đôi mắt hồng hồng cầu xin: “Đừng… Đừng đánh vào mông nữa…”

Tiếng khóc nức nở lọt vào trong tai, Dĩnh Lạc lặng đi một chút, nhìn con khóc đáng thương quá, cho dù không muốn dừng tay, trong đầu lại trở nên ôn nhu, hình như tiếng khóc của Dĩnh Hạ giống như một cây kim, lặng lẽ đâm vào đáy lòng hắn.

Chính là như vậy tự nhiên nảy sinh thương tiếc, hắn đánh không được nữa, bị tơ lòng bó buộc tay hắn.

Sinh vật gọi là “Con” làm cho người ta yêu chiều thương tiếc, trong lòng Dĩnh Lạc cũng đau, có chút hối hận vì đã đánh con mạnh tay như vậy, nhưng muốn hắn thừa nhận đã làm sai thì tuyệt không có khả năng đâu.

Dĩnh Hạ vẫn còn thút thít hít hít mũi, vẻ mặt tủi thân không hiểu gì cả.

“Con không dám nữa… Cha…”

“Không cho phép có thêm lần nào nữa.” Đem người ôm vào trong lòng, khàn khàn nói.

Hẳn đây là thuần túy của bản năng tự bảo vệ, Dĩnh Hạ mềm nhũn ôm lấy cổ cha, nói chân thành: “Sẽ không mà…”

Sự yếu ớt như vậy thỏa mãn tâm tính muốn nắm giữ mọi thứ trong tay của cha.

“Cha hình như quá cưng chiều con rồi.”

Đúng vậy, quá cưng chiều rồi, cưng chiều đến không nỡ làm chuyện xấu với con, chỉ có thương yêu.

Vẻ lo lắng của hắn tiêu tan, người trong lòng mềm mại ấm áp, mới lúc nãy bị đánh, làm cho cả người đều đỏ ửng, gương mặt cũng hồng hồng, khóe mắt cũng hồng hồng, thật sự rất tươi đẹp, gợi cảm thuần khiết đến cực hạn.

Dĩnh Lạc bắt đầu hưng phấn, *** mãnh liệt ập đến làm cho ngay cả hắn cũng không thể ngờ tới là sẽ đến mức như vậy, rõ ràng rất mệt, muốn ngủ sớm một chút, nhưng mà tình hình bây giờ, nếu không nã vài phát súng, đêm nay khẳng định sẽ trằn trọc khó ngủ.

“Tiểu Hạ bảo bối…”

Dĩnh Hạ còn đang khóc, cơn đau từng đợt từ mông truyền lên làm cho cậu không phát hiện, hai mắt cha đang lóe lên sự nguy hiểm.

Dĩnh Lạc một khi đã lên cơn động tình thì cái gì cũng bất chấp, hắn rất nhanh cởi quần ra, côn th*t thô to cương cứng, nhảy bổ vào trong cơ thể nóng rực của con.

Về phần Dĩnh Hạ, cảm giác toàn thân của cậu đều tập trung vào cơn đau trên cánh mông, khi thứ thô to kia nhét vào lại không cảm thấy đau đớn, nhưng mà bị động tác mạnh của cha làm cho cả người run rẩy không ngừng, rồi lại bị cha ra vào liên tục mà phong bế hết mọi suy nghĩ.

Dĩnh Lạc giống như là muốn bù lại hai tuần trôi qua, cho nên tận tình xâm phạm con, sử dụng khí lực toàn thân.

“Không được… Cha…” Dĩnh Hạ biết cha mỗi khi kích tình, không mất vài tiếng sẽ không bỏ qua cho cậu: “Ngày mai con còn phải đi học…”

“Ngày mai xin phép nghỉ.” Không hề nghĩ ngợi, Dĩnh Lạc nói.

Đi học so với cha quan trọng hơn sao? Dĩnh Lạc ghen đến trái tim cũng muốn moi ra, đã vậy thì không cần nhẫn nại nữa, kiểu gì cũng phải làm cho con ngày mai chẳng thể đến trường.

Buổi sáng dì Cố theo thói quen sẽ đến gõ cửa, gọi Dĩnh Hạ rời giường, hôm nay gõ vài cái, không nghe người sau cánh cửa trả lời, bà lo lắng bồn chồn, sau khi gõ mười mấy cái, nhỏ giọng kêu người, cánh cửa rốt cuộc mở ra.

“A, cậu Dĩnh!” Không nghĩ tới người mở cửa không phải là Dĩnh Hạ, mà là ông chủ.

Dĩnh Lạc chỉ tùy tiện mặc một cái quần dài, dây kéo chỉ kéo một nửa, quần lót bên trong cũng không có mặt, tóc tai bờm xờm cùng đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, hơn nữa vóc dáng như vận động viên, hiện tra chính là một loại gợi cảm đặc biệt của đàn ông đã trưởng thành, dì Cố nếu không phải đã lớn tuổi, nhất định trái tim sẽ chạy loạn như nai con.

“Để cho Tiểu Hạ ngủ nhiều chút, đừng làm ồn nó.” Dĩnh Lạc giao lại, trong lời nói còn nhừa nhựa khi mới ngủ dậy.

Dì Cố lui đi. Bà đương nhiên biết cha con này làm cái gì trên giường, nhưng mà chỉ là phỏng đoán, có lẽ Dĩnh Hạ không phải là con ruột của Dĩnh Lạc, làm gì có cha con nào bề ngoài khác biệt đến như vậy? Dĩnh Lạc hẳn là nhận con nuôi cho nên để cho Dĩnh Hạ nhập hộ khẩu, cũng chính là biến tướng của việc kết hôn.

Nhìn Dĩnh Lạc thương yêu Dĩnh Hạ như vậy, hẳn là thật tâm thích đứa bé này, dì Cố ở đây làm quản gia đã lâu, ông chủ bởi vì tâm tình biến đổi mà làm ra một vài động tác ảo cũng không thể gạt được bà.

Bất quá, dì Cố cảm thấy Dĩnh Hạ rất đáng thương, lúc trước Dĩnh Lạc đưa người về nhà làm loạn, sau đó đều là bà thu dọn, năng lực của ông chủ kinh người đến bao nhiêu bà biết rất rõ, bây giờ chỉ có một người chịu đựng, hi vọng đứa bé Dĩnh Hạ này có thể ở bên cạnh được.

Dĩnh Lạc quay vào trong phòng đóng cửa lại, rồi lại nằm xuống bên cạnh Dĩnh Hạ. Dĩnh Hạ bị hắn lăn qua lăn lại không biết là đang ngủ hay ngất xỉu nữa, đôi mắt lúc này thâm đen, chăn mền bị đá qua một bên, dưới chân dính nhớp nháp, cánh mông vừa sưng vừa đỏ, chỉ có nằm sấp ngủ mới không bị đụng tới chỗ đau.

Dùng mười hai vạn phần công lực nhẫn nại, kẻ làm cha mới có thể khắc chế bản thân không xoa xoa bóp bóp lên cánh mông tròn tròn, hay là xỏ xuyên vào trong lúc người kia ngủ mà mặt mũi lúc trắng lúc hồng.

Ánh mắt di chuyển đến lãnh địa thuộc về hắn, nhưng mà một khi đã chú ý đến một chỗ bất thương, lập tức làm cho hắn nhíu mày, tối hôm qua tranh tối tranh sáng, hắn hóa ra quên mất, cho tới bây giờ mới phát hiện trên người con có chỗ không bình thường.

Có cần đánh thức con dậy hỏi cho rõ ràng? Thấy Dĩnh Hạ vẫn ngủ say, hắn nghĩ chờ con dậy rồi sẽ hỏi sau.

Cho nên, để cho bảo bối tiếp tục ngủ đi.

Dĩnh Hạ sống rất có qui luật, cho dù là bởi vì đêm hôm qua bị làm rất thảm, nhưng khoảng mười giờ cũng đã tỉnh lại, nhìn đồng hồ báo thức, đã quá giờ đi học rồi, cậu luôn luôn tuân thủ bổn phận nên cho dù rất mệt vẫn vùng vẫy muốn ngồi dậy.

Cánh tay Dĩnh Lạc còn vòng trên ngực cậu, ép cậu đến khó thở, lại sợ cha sau khi tỉnh lại sẽ lấy lí do này nọ, cậu chẳng thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng cầm cánh tay, từng chút từng chút dịch chuyển.

Sao không nhúc nhích, thật sự là rất nặng, nghẹn một hơi, dùng hay tay cố gắng đấy ra, khuôn mặt cũng đỏ bừng, cơ thể của cha không có miếng mỡ thừa, rất săn chắc rắn rỏi, cậu mất chín trâu hai hổ mới có thể kéo được cánh tay đặt lên đầu mình, hít hít thở thở.

Từ lúc cậu bắt đầu, Dĩnh Lạc cũng đã sớm tỉnh dậy, phát giác ý đồ của con, nhưng lại bởi vì bộ dáng thú vị, cũng không lên tiếng, nhìn bé thỏ mồ hôi mồ kê đầm đìa khắp người, sau đó —

“Muốn làm cái gì?” Lạnh lùng hỏi.

Làm cho bé con kia giật mình thiếu điều giây trước thì còn sống giây tiếp theo đã lăn quay ra chết, phản ứng ngay lập tức bằng cách chụp cái chăn bên cạnh trùm kín đầu, nhúc nhích cũng chẳng dám giả bộ ngủ.

Dĩnh Lạc kéo cái chăn ném xuống đấy, nhéo lên đầu gối chân trái con, hỏi.

“Cái này là sao?”

Nhéo xuống một cái hơi mạnh, Dĩnh Hạ hít hà một hơi, kêu lên đau đớn.

“Nói.” Ép buộc.

“Giờ học thể dục… Không cẩn thận… Bị té…” Sau khi nói xong, Dĩnh Hạ cũng không dám hé mắt nhìn cha.

Dĩnh Lạc thả đầu gối Dĩnh Hạ ra, ở đó bị rách một miếng da, vốn chỉ cần sát trùng đơn giản, bất quá tối hôm qua cha trong lúc giao hoan không biết khống chế, lại làm ra vài vết thương mới, cũng thật làm giảm khả năng chịu đựng của Dĩnh Hạ.

“Tại sao không nói?”

Dĩnh Lạc tức giận, nếu sớm biết trên người con có thương tích, hắn sẽ tránh không đụng đến vết thương của con.

Dĩnh Hạ tủi thân nghĩ thầm: Tối hôm qua cha cho con có cơ hội nói sao?

Áp suất thấp trên giường quay vòng vòng, Dĩnh Hạ mặc dù biết hai mắt cha đang trừng trừng, vẫn giả bộ làm như không có chuyện gì, yên lặng chống lại cơ thể đau nhức bò xuống giường.

“Đi đâu?” Dĩnh Lạc hỏi.

“Dạ đi tắm… Đi học…”

“Người đã như vậy có thể đi học sao?”

“Dạ…”

Dĩnh Hạ là người có nguyên tắc, không có thói quen bỏ học, ở trường so với bên cạnh cha vẫn dễ chịu hơn, phương pháp của cha nói chung làm cho bé thỏ nhát gan cảm thấy áp lực rất lớn.

Rất nhanh tắm qua nước nóng, xóa bỏ tất cả dấu vết ***, trong phòng tắm ra cha đã rồi đi, Dĩnh Hạ hít một hơn, lưng theo cặp đi xuống lầu, ăn vài miếng đồ ăn sáng dì Cố cố ý để sẵn cho cậu, mà Thành Chi cũng đã khởi động xe chờ sẵn ngoài cửa.

Trường đang trong giờ học nên rất yên tĩnh, phần lớn học sinh cùng giáo viên đang trong phòng học, những viên chức khác thì vội vàng làm chuyện khác, những cây cổ thụ cùng cỏ bụi trong trường, không bị không khí ồn ào quấy nhiễu, Dĩnh Hạ không tự giác mà nhẹ bước chân qua cửa lớn, đầu óc vẫn còn suy nghĩ, phải giả bộ dùng lí do gì đây.

Tất nhiên là không thể nói chính là cha hại cậu đi học trễ, nhưng mà, Dĩnh Hạ không biết nói dối đối với mấy chuyện gạt người này lại không có thuần thục, không thể làm gì khác hơn là vắt hết óc nghĩ: Ngủ quên, đau bụng, đi học gặp tai nạn, lấy lí do nào để cho thầy giáo tin đây?

Phòng học năm ba tập trung ở khu nhà cuối cùng, cậu vừa đi vừa nghĩ, khi đi qua cầu thang của năm hai, bị người gọi giật lại.

“Hày, anh bạn, bây giờ mới đi học à?”

Bầu không khí an tĩnh thình lình phát lên âm thanh, thật sự là có thể hù cho người ta giật bắn cả người, Dĩnh Hạ cũng không ngoại lệ, kinh hồn chưa bình tĩnh được trở lại nhìn về phía người nói chuyện, trong lòng lập tức kêu khổ, hóa ra sẽ phải đụng trúng ba học sinh lưu manh, đầu gối của cậu lúc này lại đau mơ hồ.

Ngày hôm qua lúc học thể dục, cậu cùng người phụ trách trực nhật đi trả lại cầu lông và bóng ném, từ phòng thể dục đi ra, bạn học muốn chạy lên căn tin mua nước uống, Dĩnh Hạ liền tự mình quay lại phòng học, trên đường thoáng thấy mấy người học sinh lưu manh nhắn về hướng cậu, bối rối bỏ chạy, trên đường bị vấp rễ cây nên bị té, may mà chạy được, nhưng đầu gối cũng bị thương.

Hôm nay lại không có may mắn như hôm qua, bị bọn họ chụp cổ rồi, muốn chạy cũng chạy không được, liền bị hai người trong đó túm lấy, kéo về phòng nhạc đang còn trống.

Phòng nhạc được thiết kế cách âm, bên ngoài cửa cũng chẳng sợ Dĩnh Hạ kêu gào, ba người lôi cậu ấn xuống dưới ghế, vây quanh không cho đứng dậy.

“Làm, làm cái gì?” Cậu sợ hãi hỏi.

Học sinh nam cầm đầu to béo có biệt danh là Hùng ca, giọng nói ồm ồm: “Anh trai, bọn em gần đây không có tiền lên mạng, mượn chút tiền đi?”

“Tôi, trên người tôi chỉ có một trăm đồng…”

Dĩnh Hạ chính là nói thật, mặc dù cha cho rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng mà cậu chỉ có thói quen đem theo một trăm đồng theo người, để phòng ngừa sách vở bút viết hết mực này nọ thì có thể lên căn tin mua bổ sung.

“Anh trai ngày nào cũng có xe đưa rước đi học, trong nhà rất có tiền, trên người tại sao chỉ có một trăm đồng? Coi bọn tao là đồ ngu hả?”

“Không có…” Để lấy niềm tin của bọn đó, Dĩnh Hạ thật sự kéo ví ra, đem toàn bộ tiền rút ra, nếu như một trăm đồng này có thể đuổi ba vị ôn thần đi, cậu cũng xem như là gặp may.

Tên vừa đen vừa ốm bên trái tên A Hầu cướp lấy một trăm đồng, nói: “Định gạt người à? Bọn mình lúc soát người nó cùng cặp sách đi!”

Tên mặt đầy mụn lập tức cướp lấy cặp Dĩnh Hạ, đem toàn bộ đồ dùng bên trong trút ra ngoài, sách vở bút viết rơi tán loạn, hắn dùng chân thô lỗ đá qua lật lại, A Hầu thì lục soát túi của Dĩnh Hạ, chỉ tìm được một cái khăn tay.

Dĩnh Hạ nhìn sách dưới chân bị đạp dơ, thiếu điều muốn khóc: “Tôi thật sự… Không có tiền…”

Hùng Ca rất không nhịn được mà dùng sức xô cậu, lạch cạch, Dĩnh Hạ bị mất trọng tâm mà té xuống, lưng đập vào cạnh bàn, đau thấu trời, chật vật muốn ngồi dậy, ánh sáng trên cổ tay lóe lên trong mắt ba tên kia.

“Trên tay thằng nhóc chính là đồng hồ hiệu nha? Lấy đi bán cũng có thể được không ít tiền.” A Hầu chỉ vào tay Dĩnh Hạ.

Hùng ca a một tiếng, đi về phía trước khom người định giật cái đồng hồ đó xuống, Dĩnh Hạ bất chấp cơ thể đau đớn, cản lại, cậu không phải yêu thích cái đồng hồ này, nhưng lại lo lắng thứ này nếu bị người khác cướp đi, rất khó giải thích cho lọt với cha, lại càng không muốn tâấy cha bởi vì vậy mà bị cấp trên trách tội, cho nên vô luận thế nào, cậu cũng phải giữ cái đồng hồ này.

Mấy tên học sinh côn đồ không nghĩ đến Dĩnh Hạ đột nhiên lại quật cường như thế, Hùng ca giật vài cái cũng rơi vào chống cự, nóng giận, một quyền đấm thẳng vào đầu, đầu óc Dĩnh Hạ quay mòng mòng, bị nắm đấm kia tống ngã qua một bên, mơ mơ màng màng cảm thấy đồng hồ trên tay bị tháo đi.

“Có can đảm tố cáo với bất kì ai, tao sẽ tìm xã hội đen xử mày!” Ba tên trước khi đi còn không quên đe dọa.

Lại là xã hội đen sao… Dĩnh Hạ hôn mê bất tỉnh.