Thầm Mến

Chương 7: Tin tức xấu




Sáu tháng cuối năm lớp 11 là bóng đen lớn nhất trong đời tôi, bởi mùa xuân năm ấy, Hạ Hàm kết hôn.

Giang Dạ cuối cùng vẫn bị tôi cự tuyệt. Cậu ta lộ ra nụ cười khổ khi gặp lại, nói: "Tôi đã biết cậu sẽ không trì độn đến mức mình thích người nào cũng không biết, lại có một chút chờ mong, thật sự muốn biết một đứa con gái lạnh nhạt như cậu khi thích một người sẽ là bộ dạng gì. Chẳng qua là sợ tôi không có cơ hội này rồi." Cuối cùng cậu ta như thường lệ sờ đầu tôi một cái rồi tiêu sái rời đi.

Muốn biết khi tôi thích một người là bộ dáng gì sao? Trong lòng tôi tự giễu trả lời câu hỏi của cậu ta, cậu không phải không có cơ hội, trên thực tế, cậu đã thấy rồi đấy. Khi tôi thích một ai, bề ngoài sẽ lạnh nhạt như trước. Nhưng trong nội tâm, từ lâu đã tan nát, mệt mỏi cùng cực. Phía xa Hạ Hàm vừa từ cầu thang bước xuống, đang cười lớn nói với một thầy giáo thể dục khác cái gì đó, thực “ánh mặt trời” a~ So sánh thì, tôi thật giống như một con chuột bình thường vừa trải qua mùa đông. Mẹ nó, vì sao tôi lại khiến mình trở nên thảm hại vậy hả? Tôi oán hận không tiếng động đặt câu hỏi với anh, cuối cùng lại chỉ có thể ôm loại tâm tình này trở về thế giới của bản thân.

Hầu hết tên bạn học thời cấp 3 bây giờ đã không còn nhớ rõ, nhớ kỹ được vài cái phần lớn cũng là lúc trước có giao tình không tệ. Trong đó cũng có một ngoại lệ, là Hàn Tuyết, chính là nữ sinh vô cùng hoạt bát trong lớp học đấy. Tôi nhớ rõ tên cô ấy, tuyệt đối không phải vì có giao tình không tệ, tuy rằng cô ấy là người đứng đầu phòng ký túc bọn tôi. Tôi nhớ rõ cô ấy là vì tin tức Hạ Hàm muốn kết hôn, chính là cô ấy mang về.

Gia vị trong cuộc sống trung học có rất nhiều, trong đó có một việc khiến bọn tôi làm không biết mệt đó chính là tranh mì ăn liền. Nhà trường không cho phép ăn cơm ở ký túc xá, nhưng bọn tôi luôn lén lút làm loại hành vi kích thích này. Lúc đó loại mì được yêu thích nhất là "Mùi vị tinh tế", trong các loại mùi vị tôi thích ăn nhất là gói màu xanh lục, chế nước sôi là mùi hương đăc biệt tỏa ra. Sở dĩ giành giật nhau ăn, cũng chẳng phải bởi vì nó ngon đến mức đó, mì ăn liền thôi mà, chính là vì ngửi mùi, ăn vô cũng thấy bình thường. Chẳng qua khi mọi người tranh cướp đồ ăn, sẽ cảm thấy cực kỳ thú vị. Ký túc xá có nhiều người, cậu một miếng tôi một miếng, cuối cùng thường giành giật đến ngay cả nước súp cũng chẳng thừa một miếng.

Hôm đó bọn tôi đang ở ký túc xá tranh ăn "Mùi vị tuyệt mỹ”. Hàn Tuyết ra ngoài đã trở lại, vừa mở cửa liền thần bí nói: "Hôm nay tớ mới phát hiện một tin tức lớn, là về thầy Hạ, các cậu đoán xem là cái gì?"

Có lẽ nguyên do là vì cô ấy thân thiết với Hạ Hàm, tôi vẫn thấy cô ấy không vừa mắt, đương nhiên bề ngoài sẽ không ngây thơ để lộ ra điểm khác thường gì, chỉ vướng víu ở trong lòng. Giờ đây nghe cô ấy nhắc đến Hạ Hàm, tôi thực lấy làm kinh hãi, muốn lập tức truy vấn, lại sợ mình biểu hiện khẩn trương quá mức. Mặt chỉ có thể giả vờ chậm rãi ăn, tai lại chộp lấy tiếng nói của cô ấy.

Bạn cùng ký túc đoán vài lần cũng chưa đúng, tôi dần dần mất kiên nhẫn, thật muốn níu lấy cổ cô ấy để cô ấy nhanh nhanh nói ra. Cuối cùng khi cô ấy hét to lên: "Thầy Hạ tuần sau sẽ kết hôn!", mắt của tôi bỗng nhiên tối sầm, chiếc đũa trong tay rơi “cạch” xuống đất. Trong ký túc xá phát ra một trận thét chói tai, đều truy hỏi cô ấy có phải là thật hay không. Tôi ngưng thở nghe câu trả lời của cô ấy. Cô ấy chỉ lên trời mà thề, là từ chính miệng thầy ấy biết được.

Tan nát cõi lòng là cảm giác thế nào? Lúc ấy tôi đã biết được. Để tôi nhớ lại phản ứng lúc đó của mình là gì, khi ấy chuyện tôi muốn làm nhất kỳ thật là nhào lên giường khóc lóc giống như trước đây Đinh Na nhớ nhà. Nhưng không biết vì sao tôi cũng hét lên một tiếng theo các cậu ấy, sau đó ra vẻ hết sức phấn khởi nói theo các cô ấy: "Oa, là thật sao! Nhất định phải đòi thầy ấy bánh kẹo cưới!" (T.T tội bạn Lộ quá, đã đau khổ mà còn cố giả vờ vui vẻ)

Đòi bánh kẹo cưới? Tôi trốn ở một góc sâu trong lòng lạnh lùng bật cười, dẹp đi! Bánh kẹo cưới của anh ta mà cho tôi ăn, chỉ sợ đắng khiến tôi muốn nôn!

Cách tuần sau còn 4 ngày nữa, biết được việc anh ta muốn kết hôn. Tiết thứ nhất của buổi chiều vốn là tiết thể dục mà tôi hết sức chờ mong, cũng là tiết thể dục cuối cùng trước khi kết hôn của anh. Thế mà chiều hôm đó tôi không đi, tôi công khai, triệt để không đặt anh vào mắt, vênh mặt, tiết học á, cho qua! Tôi ích kỉ nghĩ rằng, tôi có quyền bỏ tiết học này. Trên thực tế là tôi không còn chỗ nào để đi, thế là tôi tới vườn hoa nhỏ dưới lầu, ở ban công lầu hai không động đậy nhìn anh qua trọn một tiết học.

Tôi đăm đăm nhìn vào một chỗ, giống như lâm vào mộng cảnh không thoát ra được. Trong mộng xuất hiện lần gặp đầu tiên khi anh lười biếng dùng xương hông đi lại, xuất hiện lần đầu tiên khi ở trên xe anh gọi tên tôi, còn xuất hiện lần ở trước căn tin anh tinh nghịch cười, còn cả lần đó khi anh nhặt dép lê cho tôi, cuối cùng suy nghĩ của tôi dừng lại ở biểu tình vừa chờ mong vừa đau khổ của anh khi nghe nửa câu thổ lộ của tôi. Hạ Hàm, tôi không biết có phải tôi hơi tự luyến không, tuy rằng chúng ta chưa từng nói bất cứ điều gì, nhưng thâm tâm mách bảo tôi rằng anh đối với tôi cũng có cảm giác, vì sao chuyện lại trở thành như vậy? Anh có biết là tôi đã chuẩn bị thi vào trường đại học sau đó sẽ chính thức thổ lộ với anh? Nếu nỗi lo lắng của anh là vì quan hệ thầy trò, vậy lúc đó sẽ không còn ai nói ra nói vào nữa chứ? Nếu anh lo lắng tôi còn nhỏ, tình cảm không kiên định, vậy thì tôi có thể nói cho anh biết, tôi vốn là một người nghiêm túc, một khi tôi nói thích, như vậy nhất định là tôi đã trải qua muôn vàn lo lắng để đưa ra kết luận này, chẳng nhẽ anh vẫn không hề có ý tứ gì với tôi? Vậy hãy trả lời tôi, tại sao anh lại nhìn tôi như thế? Vì sao lại cười vậy với tôi? Tại sao lại có loại biểu tình giãy dụa như vậy?!

Ánh sáng mùa xuân thật tươi đẹp, mặt trời to lớn chiếu rọi khiến người tôi ấm lên, đến cả mặt cũng phát nóng, nhưng nội tâm tôi lại lạnh như mùa đông khắc nghiệt. Thân thể ấm áp này, vẫn, liên tục khẽ run rẩy.