Thâm Tình Đến Muộn

Chương 3




9.

Trần Châu rất cố chấp, tôi vẫn luôn biết điều này.

Biết rõ tôi đã bỏ đứa nhỏ, cũng nhất định cắt đứt quan hệ với mình nhưng vẫn liều mạng làm chuyện vô ích.

Hắn như nổi điên mà tặng quà và hoa cho tôi.

Đồng nghiệp ở công ty biết trước đó tôi và Trần Châu đã đính hôn thì trêu chọc:

""Vẫn là Lâm Nguyệt của chúng ta biết dạy chồng, nhiều năm như vậy mà chồng em vẫn dính em như vậy.""

Tôi mỉm cười nhìn bó hoa trong tay rồi đưa cho đồng nghiệp, lạnh nhạt nói:

""Anh ta không phải chồng tôi, anh ta kết hôn với người khác rồi.""

""Hả, chuyện này...""

Đồng nghiệp ngây người.

""Vậy anh ta bây giờ...""

Tôi bình thản:

""Chắc là không biết xấu hổ rồi.""

Là rất không biết xấu hổ mới đúng.

Lúc tôi theo đuổi hắn, hắn chê tôi phiền.

Lúc tôi nói hắn và Nhậm An An giữ khoảng cách, hắn nói tôi ích kỉ.

Bây giờ tôi đã buông tay hắn còn dai dẳng như vậy.

Có lẽ bản chất con người chính là như vậy, luôn mất đi rồi mới biết quý trọng.

Buổi tối tan làm.

Tôi nhận được điện thoại của mẹ.

""Tối nay con về nhà một chuyến.""

Mẹ tôi gần như không gọi điện cho tôi, mấy lần gọi cũng là đòi tiền cho em trai.

Tôi đã sớm không còn chút tình cảm nào với bà.

""Bận việc rồi, buổi tối cũng phải tăng ca, có chuyện gì nói luôn qua điện thoại đi.""

Mẹ thấy tôi không muốn về cũng không nhiều lời, chỉ theo thói quen dùng giọng điệu ra lệnh cho tôi:

""Con quay lại với Trần Châu đi.""

""Mẹ nói cái gì?""

Tôi cho rằng bản thân nghe nhầm.

Mẹ tôi không kiên nhẫn nói: ""Giận dỗi mấy ngày là đủ rồi, làm lành với người ta sớm chút, đừng có để đến lúc Trần Châu không cần con nữa rồi ngồi đó mà khóc.""

Tôi tức đến bật cười.

""Mẹ, mẹ đang bắt con gái mẹ đi làm tiểu tam đấy à? Anh ta và Nhậm An An đã kết hôn rồi!""

Mẹ tôi không thèm quan tâm.

""Không phải là vì hết cách rồi sao? Hơn nữa Nhậm An An cũng sắp c.hết, con quan tâm cô ta làm cái gì?""

""Mẹ nói cho con biết, người đàn ông vừa biết kiếm tiền lại còn không ăn chơi sa đọa như Trần Châu bây giờ rất khó tìm được. Hơn nữa con cũng từng có con với nó, con không gả cho nó thì gả cho ai?"

Ngoài giọng nói gay gắt của mẹ ra, tôi còn có thể nghe được giọng nói phụ họa yếu ớt của Trần Châu trong điện thoại.

Âm thanh rất nhỏ.

Nhưng dù sao đã yêu nhau nhiều năm như vậy, tôi vẫn có thể hiểu được hắn là người thế nào.

Mỗi lần tôi nghĩ rằng Trần Châu như vậy đã đủ trơ tráo rồi thì hắn đều có thể vượt qua giới hạn đó mà trở nên trơ tráo hơn nữa.

Hắn biết rõ mẹ tôi đối xử với tôi như thế nào mà vẫn muốn lợi dụng bà để tạo áp lực cho tôi.

Ngoài ý muốn là, khi nghĩ đến những chuyện này, trong lòng tôi không dao động quá nhiều.

Có lẽ tôi cũng không còn yêu hắn nữa.

Vì yêu sinh hận cũng biến mất.

Thay vào đó là sự chán ghét.

Đơn giản mà chán ghét nhân phẩm và cách xử sự của người đàn ông này.

""Mẹ, đôi khi con rất nghi ngờ không biết mình có phải con gái của mẹ không nữa. Mẹ ghét tiểu tam nhưng lại muốn ép con gái mình thành loại người mẹ ghét nhất.""

Tôi cười khổ.

""Trần Châu, tôi biết anh đang nghe. Lúc yêu tôi, anh và Nhậm An An mập mờ không rõ, bây giờ kết hôn với Nhậm An An rồi anh lại đi quấy rầy tôi, anh không làm chuyện có lỗi thì anh thấy khó chịu à?""

""Tôi có tay có chân, tôi có thể tự nuôi sống bản thân. Lương anh còn chưa cao bằng lương tôi đâu, đừng có tự đi rước nhục vào người nữa! Anh biết xấu hổ chút đi, đừng có quấn lấy tôi nữa!""

Giọng Trần Châu nghẹn ngào:

""Nguyệt Nguyệt, rõ ràng em yêu anh như vậy, vì sao nói bỏ đứa nhỏ là bỏ, vì sao em nói chia tay là chia tay vậy?""

""Không phải em nói em yêu anh nhất thế giới sao?""

""Tình cảm của chúng ta sâu đậm như vậy, sao em có thể dễ dàng buông xuôi vậy? Có phải lúc trước em đều gạt anh không?""

Đúng vậy.

Tôi đúng là đã từng rất yêu rất yêu hắn.

Yêu đến mức chưa từng nghĩ sẽ chia tay hắn.

Yêu đến mức xem hắn thành một bộ phận khác của mình.

Nhưng Trần Châu.

Là anh bỏ rơi tôi trước.

Không phải tôi.

""Trần Châu, anh không cần ở đây để làm tôi cảm động, cũng đừng có tự mình tẩy não mình nữa, tôi đã không còn tình cảm với anh nữa rồi. Tôi không yêu anh nữa.""

""Tôi thật lòng chúc anh và Nhậm An An hạnh phúc mỹ mãn, sống c.hết có nhau!""

Nói lời nguyền rủa độc ác nhất xong, tôi thẳng tay cúp điện thoại.

Lần này tôi kéo cả số điện thoại của bố mẹ vào danh sách đen.

Là bọn họ chọn không quan tâm đến tôi trước.

Đã như vậy thì cuộc sống của tôi cũng không cần bị họ trói buộc nữa.

Cuộc sống của tôi thuộc về chính tôi.

10.

Sau khi chia tay với Trần Châu, tôi chú tâm đến công việc và cuộc sống của mình hơn.

Mỗi ngày tan làm đều nhàn hạ tản bộ.

Lúc tôi tản bộ còn thỉnh thoảng gặp Phó Thanh Tự đang dắt chó đi dạo.

Phó Thanh Tự là con nhà hàng xóm của tôi, anh học tiểu học, cấp hai, cấp ba với tôi, mãi đến đại học mới đường ai nấy đi, sau khi tốt nghiệp đều quay về thành phố Lâm làm việc, cũng được coi là nửa trúc mã của tôi.

Lúc trước chúng tôi rất thân nhau.

Nhưng sau khi ở bên Trần Châu, tôi và Phó Thanh Tự bắt đầu xa cách.

Cho dù làm việc chung thành phố cũng rất ít khi gặp nhau.

Buồn cười thật.

Trần Châu không quan tâm đến chuyện thân thiết với người khác giới có làm tôi tổn thương không.

Còn tôi lại cảm thấy phải biết rõ giới hạn với người khác để không làm tổn thương Trần Châu.

Cho nên tôi dần xa cách Phó Thanh Tự.

Sự thật chứng minh.

Người tự biết chừng mực vì không muốn tổn thương người khác sẽ ý thức được việc tự giữ khoảng cách.

Người không có giới hạn, cho dù có khiến người khác tổn thương, xin lỗi hay hối cải xong cũng sẽ phạm sai lầm y chang.

Hắn không phải không biết bạn sẽ đau lòng.

Hắn chỉ không quan tâm mà thôi.

Phó Thanh Tự đứng từ xa nhìn tôi, bây giờ là cuối thu, anh mặc áo len lông xù màu xám và quần thể thao đậm màu, nhìn rất tuấn tú, có chút gì đó hào hoa phong nhã.

Chó của Phó Thanh Tự nhiệt tình hơn anh nhiều.

Vừa thấy đã nhào lên người tôi.

Một cục lông xù trắng như tuyết lao đến.

Tôi vô thức lùi lại thì nghe Phó Thanh Tự quát một tiếng:

""Nguyệt Nguyệt quay về!""

Chú chó Samoyed nghe xong lập tức ngoan ngoãn chạy đến chân Phó Thanh Tự cọ cọ, đôi mắt đen như bảo thạch sáng long lanh nhìn anh, hai chân trước để lên chân anh, vẻ mặt ngoan ngoãn như thiên thần.

Tôi ngẩn người.

""Chó của anh... tên là gì?""

Ánh mắt Phó Thanh Tự chuyển sang chỗ khác.

Tôi tức giận mím môi, nhào đến b.óp cổ anh.

""Phó Thanh Tự, cậu đi c.hết đi!""

Đùa nghịch một lúc, Phó Thanh Tự đột nhiên hỏi tôi:

""Chia tay?""

Tôi gật gật đầu.

Phó Thanh Tự không hỏi thêm gì, chỉ hỏi tôi có muốn đi ăn đồ nướng không.

Tôi suy nghĩ chút rồi đồng ý.

Tôi và Phó Thanh Tự mang chú chó Samoyed về nhà rồi đến một nhà hàng nướng gần đó.

Phó Thanh Tự không nói lời nào, hai chúng tôi cứ vậy yên lặng ăn rồi lại uống.

Rõ ràng không uống rượu.

Nhưng tôi lại cảm giác mình có chút say.

Tôi ngồi nhìn Phó Thanh Tự bên cạnh, hàng mi dài của người đàn ông hơi hạ xuống, ngón tay thon dài đang bóc tôm, khuôn mặt vốn tuấn tú càng tinh xảo hơn dưới ánh trăng mờ ảo.

Một lúc sau.

Phó Thanh Tự để tôm đã bóc xong vào bát tôi, sau đó lại lấy đĩa sò cháy tỏi trước mặt tôi đi.

""Cậu ăn tỏi sẽ tiêu chảy, quên rồi à?""

Tôi bỗng nhiên cảm thấy mắt cay cay.

Tôi hít một hơi, giọng buồn buồn:

""Phó Thanh Tự, cậu nói xem lúc đó mình nghĩ gì mà lại đi thích Trần Châu chứ không phải cậu nhỉ?""

Tôi nghĩ không thông.

Nói đến bề ngoài, khuôn mặt của Phó Thanh Tự có thể ném Trần Châu đến tám con phố.

Nói thành tích, từ cấp hai trở đi Phó Thanh Tự đã là học bá đừng đầu trường, cuối cùng còn lấy thân phận trạng nguyên khoa học tự nhiên thành phố Lâm để thi vào đại học Bắc Thanh.

Nói đến hoàn cảnh gia đình, nhà tôi và Trần Châu chỉ có thể xem là bình thường, còn nhà Phó Thanh Tự thì đúng là có giàu nghiêng thùng đổ gánh.

Nếu như không phải hồi nhỏ Phó Thanh Tự từng bị bắt cóc thì chú Phó sẽ không cần khiêm tốn chuyển đến tiểu khu nhà chúng tôi.

Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai ba trăm sáu mươi độ không góc c.hết của Phó Thanh Tự, nghĩ thế nào cũng không hiểu, tại sao tôi lại bỏ qua viên ngọc sáng chói có bề ngoài, gia thế, tính cách tốt như Phó Thanh Tự mà đến với Trần Châu chứ?

Phó Thanh Tự lúng túng dời ánh mắt.

Tôi cảm thấy mặt anh hình như ửng hồng, nhìn kĩ lại giống như bị ánh đèn ven đường chiếu lên, vẻ mặt bình thản.

Một lát sau, anh nói nhẹ một câu.

Tôi nghe không rõ nên hỏi lại anh vừa nói gì.

Phó Thanh Tự nhìn tôi.

""Mình nói cậu có muốn ra ngoài du lịch giải sầu không? Cậu muốn đi thì mình sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho cậu. Đúng lúc kì nghỉ đông năm nay mình chưa có việc gì làm.""

""Được thôi!""

Tôi cũng muốn ra ngoài giải sầu, tiện thể tránh sự dây dưa của Trần Châu.

Phó Thanh Tự thấy tôi đồng ý thì mím môi cười, đôi mắt đen nhánh như phát sáng.

Trong nháy mắt tôi cảm thấy anh giống như bé Samoyed kia.

Khi mang nó về nhà Phó Thanh Tự đã cho nó ăn, lúc đó đôi mắt nó cũng long lanh như thế này.

11.

Một tháng sau đó Phó Thanh Tự mang tôi đi du lịch khắp nơi.

Ở cạnh Phó Thanh Tự một thời gian, khoảng cách giữa chúng tôi từ từ ngắn lại.

Giống như chúng tôi đã quay về khoảng thời gian quan hệ cả hai tốt nhất vậy.

Nhìn cảnh thiên nhiên như bức tranh thủy mặc trước mặt, những nỗi đau đớn từng tra tấn tình yêu của tôi dần nguôi ngoai, tôi lại nhớ đến ngày phát hiện giấy hôn thú của Trần Châu và Nhậm An An, ngày đó như đã được bao phủ một lớp vải trắng, không còn cảm xúc mạnh mẽ khi nhớ lại, chỉ cảm thấy hơi buồn.

Có lẽ tôi đã buông xuôi thật rồi.

Trong thời gian này bạn chung của chúng tôi gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại, nói Trần Châu không tìm thấy tôi, hắn uống rượu ở quán bar đến mức xuất huyết, nói tôi về xem hắn thế nào.

Bạn của Trần Châu vẫn gọi tôi là chị dâu.

Tôi mỉm cười chỉnh lại cho anh ta:

""Trần Châu đã kết hôn với Nhậm An An rồi, anh nên gọi cô ấy là chị dâu mới đúng.""

Bạn Trần Châu trợn tròn mắt.

""Cái gì?""

Tôi thở dài.

""Cho nên chuyện này thì mời mọi người đi tìm vợ Trần Châu, đừng tới tìm tôi nữa, được không?""

Nói xong tôi cúp điện thoại.

Nhìn danh sách đen càng ngày càng dài, tôi thở dài.

Phó Thanh Tự ngồi cạnh tôi, anh tự nhiên nghiêng người sang xoa bóp huyệt thái dương giúp tôi.

Hơi ấm quen thuộc và mùi bạc hà sạch sẽ nhàn nhạt của người đàn ông chậm rãi bao bọc lấy tôi.

""Nguyệt Nguyệt, cậu có nghĩ đến chuyện... bắt đầu một đoạn tình cảm mới không?""

Tôi lắc đầu.

""Không muốn, bây giờ mình càng muốn làm tốt công việc của bản thân hơn.""

Tôi đã từng xem tình yêu là cả thế giới, từng xem Trần Châu là cả thế giới của mình.

Giây phút thấy giấy hôn thú của Trần Châu và người khác, thế giới của tôi đã sụp đổ.

Tôi dùng sự hận thù của bản thân giành cho Trần Châu để ép bản thân phải loại bỏ hắn ra khỏi thế giới của mình.

Nhưng cảm giác này quá đau đớn.

Giống như trái tim bị khoét một lỗ thủng, xương cốt cũng bị ai đó bẻ gãy.

Tôi không muốn tiếp tục xem một người khác là cả thế giới, cũng không muốn tiếp tục cho người khác một mái nhà nữa.

Một lúc lâu sau Phó Thanh Tự không nói gì.

Gió biển ban đêm nhè nhẹ thổi khiến tôi buồn ngủ, hai mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau.

Phó Thanh Tự nhẹ nhàng nói:

""Lâm Nguyệt, lúc nào muốn yêu đương cậu hãy quay đầu lại nhìn nhé.""

Lần này tôi nghe rất rõ.

Buổi tối tôi lập tức gặp ác mộng.

Mơ thấy Phó Thanh Tự tỏ tình với tôi, tôi nói bây giờ không muốn yêu đương, Phó Thanh Tự lập tức biến thành một con cá mập nuốt chửng tôi.

Tôi bị dọa sợ đến mức ánh mắt nhìn Phó Thanh Tự ngày hôm sau cũng trở nên kì lạ.

Phó Thanh Tự nhíu mày:

""Tại sao lại nhìn mình như vậy?""

Tôi ấp a ấp úng, cuối cùng cũng không nói câu ""mình cảm thấy hình như cậu thích mình"" thành lời.

Nghĩ cái gì vậy trời!

Phó Thanh Tự xuất sắc như vậy sao có thể thích tôi được?

Hơn nữa...

Nghĩ đến quá khứ của mình và Trần Châu, tôi có chút khó chịu hạ mắt xuống.

Tôi nhớ đến lời mẹ nói ngày hôm đó.

Không thể phủ nhận, lời nói ngày đó của bà vẫn ảnh hưởng đến tôi.

Tôi không cho rằng một người tốt như Phó Thanh Tự, một người có ngoại hình, gia thế, tính cách và sự nghiệp không thể bắt bẻ như anh sẽ thích người như tôi.

Phó Thanh Tự như thấy tâm sự cất giấu trong lòng của tôi.

Ngón tay trắng thon dài bắt đầu gấp hoa, chỉ một lát sau, một chiếc khăn tay in hoa văn bông tuyết đã biến thành đóa hồng nở rộ trong lòng bàn tay anh.

Anh thả bông hoa hồng đó vào tay tôi.

""Nguyệt Nguyệt, mình thích cậu.""

Tôi lúng túng nhận bông hoa.

""Nhưng... Nhưng mà...""

Tôi suy nghĩ rất nhiều, nhưng lời nói ra lại trở thành lời lẽ cay nghiệt mà mẹ từng nói với tôi:

""Phó Thanh Tự, có lẽ cậu không biết, mình đã vì Trần Châu mà bỏ một đứa bé...""

""Cậu xứng đáng với một cô gái tốt hơn.""

Trong mắt Phó Thanh Tự xuất hiện sự phẫn hận, tức giận và một chút tự trách mà tôi không hiểu.

""Lâm Nguyệt, cậu rất tốt, rất ưu tú. Thành tích của cậu tốt, cậu có sự nghiệp của riêng mình, cậu cũng rất hiền lành, cậu chưa từng chủ động làm người khác tổn thương, người tốt đẹp như cậu nên được yêu, nên được tất cả mọi người đối xử thật tốt.""

""Mình thích cậu là chuyện của bản thân mình, cậu không cần cảm thấy gánh nặng về chuyện đó, cũng không cần vì muốn thoát khỏi sự đau đớn của cuộc tình kia mà yêu đương tiếp.""

""Nhưng cậu nhất định phải biết, những tổn thương cậu chịu đều do Trần Châu tạo nên. Cậu sinh non không phải vì cậu không tốt, không phải vì cậu không tình yêu thương, cậu và Trần Châu đã từng đính hôn, đã là vị hôn phu hôn thê của nhau, là anh ta vượt quá giới hạn ngoại tình kết hôn với người khác biến cậu thành người thứ ba, là anh ta không tốt, không phải lỗi của cậu!""

""Cậu chỉ yêu đương, thích một người mà thôi.""

Anh nhấn mạnh, lặp đi lặp lại câu nói ""cậu rất tốt"", giống như muốn khắc sâu chuyện này vào trong đầu tôi vậy.

Nói xong anh ngượng ngùng gãi đầu, gò má trắng trẻo hơi ửng đỏ, dáng vẻ thẹn thùng hoàn toàn ngược lại với sự lão luyện trầm ổn bình thường.

""Lúc đầu mình không muốn nói luôn bây giờ với cậu, ít nhất cũng muốn chuẩn bị cho kĩ... Nhưng cậu cũng đã nhận ra rồi, mình không muốn vì sự tự ti của mình mà bỏ lỡ cậu.""

""Cậu không cần lập tức đồng ý hay từ chối mình, lúc nào cậu muốn yêu đương thì có thể quay lại xem xét mình đầu tiên là được.""

Ánh mắt anh lấp lánh nước, đôi mắt đen nháy như được rửa qua, lúc này đang long lanh tỏa sáng.

Tôi lại theo bản năng liên tưởng đến chú Samoyed nhà Phó Thanh Tự.

Tại sao chủ và chó lại giống nhau vậy chứ!

Tôi vô thức đưa tay lên xoa đầu Phó Thanh Tự, khi ngón tay chạm đến mái tóc mềm mại của anh, tôi đột nhiên phản ứng lại kịp muốn thu tay lại.

Phó Thanh Tự nắm lấy tay tôi đặt lên đầu mình, ngữ khí như than thở:

""Nguyệt Nguyệt, mình đã từng có một suy nghĩ rất ích kỉ, nếu như cậu bị anh ta phản bội rồi chia tay thì tốt, đến lúc đó mình nhất định sẽ nhân cơ hội chen chân vào sau đó buộc chặt cậu ở bên mình.""

""Nhưng mình lại cảm thấy cậu vui vẻ hạnh phúc mới là quan trọng.""

""Cho dù niềm hạnh phúc đó là ai cho cậu.""

12.

Quay về thành phố Lâm được một tháng.

Lúc tôi và Phó Thanh Tự đang ăn cơm, chúng tôi gặp Trần Châu.

Một tháng không tìm được tôi, dạo gần đây Trần Châu đã từ bỏ việc tìm kiếm tôi, cũng nhờ vậy mà tôi có thể yên lặng đi làm mấy ngày.

Đột nhiên thấy tôi, ánh mắt Trần Châu sáng lên, vẻ mặt cũng rất vui mừng.

Hắn mặc kệ bạn bè đang đi với mình mà lao đến chỗ tôi.

""Nguyệt Nguyệt! Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi! Em đi đâu vậy? Anh hỏi đồng nghiệp của em họ đều nói không biết, nói em xin nghỉ một tháng.""

""Nguyệt Nguyệt, em đừng giận dỗi với anh nữa có được không? Anh đã ly hôn với An An rồi, anh biết em để ý quan hệ của anh và cô ấy, bây giờ anh đã biết sai rồi, sau này anh sẽ không qua lại với An An nữa, em về đi, được không?""

""Nguyệt Nguyệt, em muốn một gia đình, anh cho em, bây giờ chúng ta lập tức đi kết hôn.""

Tôi không nói gì, Phó Thanh Tự bật cười chế giễu.

""Anh thật biết nói chuyện đấy Trần đại tình thánh."

"Sao lúc ngoại tình anh không thâm tình như vậy đi?"

Lúc này Trần Châu mới chú ý đến Phó Thanh Tự, sắc mặt hắn trầm xuống.

"Phó Thanh Tự, sao anh lại ở đây?"

Lúc Trần Châu và tôi yêu nhau, hắn đã từng gặp Phó Thanh Tự.

Khi đó ngày nào hắn cũng ghen với Phó Thanh Tự.

Về sau tôi có ý thức ít tiếp xúc với Phó Thanh Tự hắn mới không ghen nữa.

Trần Châu nhìn Phó Thanh Tự rồi lại nhìn tôi.

Ánh mắt hắn như hiểu ra điều gì đó.

"Một tháng này em đi cùng với Phó Thanh Tự?"

"Bây giờ anh đã hiểu vì sao em tàn nhẫn như vậy rồi, đứa nhỏ nói bỏ là bỏ! Em đã sớm qua lại với Phó Thanh Tự rồi, phải không? Nhậm An An cũng chỉ là cái cớ của em thôi!"

"Đại học anh đã nghi ngờ hai người dan díu với nhau, bây giờ thì đúng rồi."

Trần Châu cười lạnh.

"Đứa nhỏ là của ai cũng không rõ nữa..."

Phó Thanh Tự không thể nhịn được nữa, anh xông lên đấm cho Trần Châu một cái.

"Anh con mẹ nó đang nói tiếng người đấy à?"

"Chính bản thân anh vượt quá giới hạn đi ngoại tình với người khác, đừng có dùng suy nghĩ bẩn thỉu của anh để áp lên Nguyệt Nguyệt!"

Trần Châu cũng không yếu thế, hắn nâng tay đấm lại.

"Đó là chuyện giữa tôi và Nguyệt Nguyệt, liên quan gì đến anh? Anh có tư cách để nói chuyện này sao?"

"Ai nói tôi không có quan hệ gì với anh ấy?"

Tôi giang hai tay chắn trước mặt Phó Thanh Tự.

Nhìn khuôn mặt người đàn ông mình từng yêu ở trước mặt, tôi chỉ cảm thấy hắn xấu xí vô cùng.

"Bây giờ Phó Thanh Tự là bạn trai của tôi, đương nhiên anh ấy có tư cách nói chuyện."

Tôi nhắc lại.

"Trần Châu, tôi nói lần cuối cùng cho anh nhớ, tôi sẽ không quay đầu, cũng sẽ không quay đầu."

"Nếu như anh còn đến quấy rối tôi lần nữa, tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát."

Sắc mặt Trần Châu trắng bệch.

Hắn nhìn Phó Thanh Tự rồi lại nhìn tôi.

Nét mặt tôi vô cùng kiên quyết.

Dường như cuối cùng hắn cũng ý thức được chuyện tôi không yêu hắn cũng sẽ không quay lại bên cạnh hắn nữa, sắc mặt hắn tối lại, lảo đảo rời đi.