Thần Ẩn

Chương 14




Ánh sáng bạc gần như tan biến ngay lập tức, Phượng Nhiễm và trưởng lão Phượng tộc trên cao đài bên ngoài điện Phượng Hoàng sắc mặt đại biến, đột nhiên cùng nhau đứng dậy bay về hướng rừng cổ ngô đồng.

Chúng Tiên quân bên ngoài điện ngơ ngác nhìn nhau, đều có vài phần lo lắng không yên. Vẫn là Thường Thấm bắt đầu, hất tay áo bào, với khuôn mặt buồn bã dẫn theo chúng Tiên quân đang bất an trong lòng bay về phía rừng cổ ngô đồng.

Trong rừng cổ ngô đồng, cây ngô đồng xung quanh cây tổ đều bị tàn lửa trắng thiêu rụi sạch sẽ. Rừng cổ thường ngày xanh biếc, sum suê giờ như là trải qua một trận đại nạn. Ở giữa chỉ còn lại một cây tổ ngô đồng trụi lủi bên ngoài đang ngoan cường chống đỡ.

Một thân hình mập mạp rực lửa đang đứng lẻ loi, trơ trọi dưới gốc cây. Tóc của Cổ Tấn bù xù, áo bào bị cháy sạch biến dạng hoàn toàn, lông mày trên mặt đều bị đốt mất một nửa. Cả người đen thui chỉ có thể nhìn rõ một đôi mắt nhỏ giấu trong khuôn mặt núc ních thịt. Bộ dáng này của hắn, quả thực quá mức đáng thương, thê thảm.

Mặc dù Phượng Nhiễm và các trưởng lão mang theo nộ khí ngút trời mà đến, nhưng sau khi Cổ tiểu béo xoay người lại, nhìn thấy đáng thương, đều không khỏi dừng chân lại, sự tức giận đã giảm đi vài phần.

Phía sau bọn họ, Tiên quân do Thường Thấm dẫn đầu cũng đã đáp xuống trong rừng tổ ngô đồng. Rừng cổ bị thiêu rụi sạch sẽ và cái dáng đứng như đang ngủ kia làm cho tất cả mọi người phải dừng chân lại.

Hiển nhiên là vị Tiên quân béo kia chính là thủ phạm cản trở tiểu Phượng quân niết bàn giáng thế. Chúng tiên đều khó chịu, từ thân thể mập mạp của Cổ Tấn và trang sức quý hiếm trên người mà đoán ra được thân phận của hắn. Bên hông vị Tiên quân béo này đeo ngọc Đông Châu so với ngọc trên vương miện của mấy vị Long Vương còn to hơn. Trong tiên giới, ngoại trừ Thanh Trì Cung và Ngô Đồng Đảo, cũng chỉ có Đại Trạch Sơn mới có cái sự tự tin này.

Các Tiên quân râu tóc bạc phơ Đại Trạch Sơn biết rõ sư thúc nhà mình gây họa, ở một bên lo lắng nhìn Cổ Tấn mà lo sợ bất an, lông mày cái mũi xém chút dồn thành một khối.

Hồng Tước trong đám người nhìn thấy Cổ Tấn phá hoại chuyện tiểu Phượng quân niết bàn, hoảng hồn, chân tay luống cuống nhìn Hoa Thù.

Hoa Thù đứng sau lưng Khổng Tước vương, thần sắc tỉnh táo, trấn định, nhưng bàn tay trong tay áo nhịn không được mà run rẩy. Phượng hoàng bá đạo, kiên cường, lại cực kỳ bao che, nếu như biết rõ Cổ Tấn đến rừng cổ ngô đồng là vì mình muốn Hỏa Hoàng Ngọc, thì tộc Khổng Tước trong vòng trăm năm nhất định chịu sự lạnh nhạt của toàn bộ Tiên giới...

Vị Cổ Tấn này có thể gây ra sóng to gió lớn như thế, thành sự không có, bại sự có thừa. Hoa Thù liếc mắt nhìn Cổ Tấn, trong mắt hiện lên sự không kiên nhẫn và tức giận.

Sau khi đánh giá xong Cổ tiểu béo, ánh mắt của mọi người mới hướng đến hồng y thiếu nữ đang ngủ say giữa không trung bên cạnh Cổ Tấn. Chỉ với một cái liếc mắt, ánh mắt đồng loạt ngừng lại. Tóc đen áo hồng, vẻ mặt tươi sáng, lông mày tự hào, có thể nhìn ra được khuôn mặt thiếu nữ có thể là vẻ đẹp có một không hai ở Tam giới trong tương lai.

Tiểu Phượng quân nhỏ như vậy còn chưa giáng thế đã vẫn lạc, thật là đáng tiếc!

Phá hủy chuyện niết bàn của tiểu Phượng quân Ngô Đồng Đảo, mặc dù là tiểu đồ đệ của lão Thượng quân Đông Hoa, trước cơn thịnh nộ của Thiên Đế và Phượng tộc, chỉ sợ là cũng sẽ bị nghiền nát đến nỗi ngay cả mảnh vụn cũng không còn.

Chúng tiên hít một tiếng, có chút không đành lòng để xem cảnh tiếp theo.

Cổ Tấn cầm Hỏa Hoàng Ngọc đã bị nghiền nát, nhìn thấy xa xa là khuôn mặt lạnh băng của Phượng Nhiễm, nhìn qua bên cạnh là Phượng Ẩn đang lơ lửng ở giữa không trung, trong lòng tràn đầy sự hối hận và tự trách.

Nếu không phải là hắn chỉ vì cầu một nét mặt tươi cười của Hoa Thù, mà lỗ m ãng xông vào trong cây tổ nơi Phượng Ẩn niết bàn, sẽ không làm hại nàng như thế.

Vụ va chạm thần lực vừa rồi, linh lực của Phượng Ẩn bị căn nguyên hỗn độn của Cổ Tấn hút sạch, ba hồn bảy vía cũng theo Hỏa Hoàng Ngọc bị nghiền nát mà tiêu tán không còn một mảnh. Vốn dĩ Phượng Ẩn bình an giáng thế lại bị hắn kiên quyết làm hại rơi vào trạng thái ngủ say. Nếu như không tìm hồn phách trở lại, e là khó thức tỉnh.

Chuyện đó và chuyện tiểu Phượng hoàng bị giết ở Ngô Đồng Đảo cũng gì khác nhau? Dù cho Cổ Tấn được các trưởng bối trong nhà cưng chiều thành cái tính tình trời không sợ, đất không sợ, nhưng cũng không phải là người không biết tốt xấu. Biết rõ lần này mình gây ra đại họa, hắn vẻ mặt thấy chết không sờn, ôm Phượng Ẩn đi về hướng Phượng Nhiễm. Chỉ là còn chưa chờ hắn tới gần, đại trưởng lão Phượng Vân của Phượng tộc lòng nóng như lửa đốt đã đoạt lấy Phượng Ẩn, để tay lên trán nàng tìm kiếm.

Hồng quang ẩn vào bên trong trán Phượng Ẩn, nhưng nửa điểm đáp lại đều không có. Khi phát hiện, mặt Phượng Vân trực tối sầm lại, hắn đè nén tức giận nhìn Phượng Nhiễm khó nhọc nói: "Bệ hạ, linh lực trong cơ thể A Ẩn toàn bộ đều không có, ba hồn bảy vía một chút cũng không còn."

Phượng Vân càng nói càng tức giận, mãnh liệt giương mắt nhìn Cổ Tấn, cả giận nói: "Ngươi là người phương nào, dám cản trở người thừa kế Phượng tộc ta niết bàn, nói mau, ngươi là đệ tử của sơn phủ nào, lại lớn gan như thế!"

Hồn phách toàn bộ đều tản đi, quả thực hết cách xoay chuyển. Phượng Nhiễm cau mày nhìn Cổ Tấn, trong mắt mang theo sự nghiêm khắc và tức giận chưa từng có.

Nàng biết rõ A Khải quen thói vô pháp vô thiên, lại không nghĩ rằng hắn càn rỡ đến mức này, gây ra tai họa. Tàn lửa của Phượng Ẩn niết bàn có thể đốt cháy vạn vật, nên nàng không để cho trưởng lão ở một bên bảo vệ, nhưng đã quên mất chuyện sức mạnh hỗn độn trong cơ thể A Khải.

Phượng Vân giơ tay lên, Hỏa Linh Thừng bao phủ hướng Cổ Tấn trói lại. Linh lực của đại trưởng lão Phượng tộc có thể so với Bán thần, một kích này mang theo tức giận dâng trào, nếu như chạm vào Cổ Tấn, sẽ bị tổn thương gân cốt, huyết nhục mơ hồ.

Các lão Tiên quân Đại Trạch Sơn gấp đến độ giậm chân.

Cổ Tấn tự biết đã làm sai, không tránh né mà đứng nguyên tại chỗ, bộ dáng anh dũng hy sinh. Chúng tiên không dám nhìn, có không ít người kinh hô.

Lại không nghĩ chốc lát sau, cảnh tượng thiêu đốt máu thịt như trong tưởng tượng lại không xuất hiện. Trong rừng cổ vẫn là yên tĩnh dị thường, lặng yên không một tiếng động.

Chúng tiên giương mắt nhìn lên, nhao nhao sửng sốt.

Một đôi tay thon dài nắm chặt Hỏa Linh Thừng đang gào thét ở trong tay của Phượng Vân, linh thừng khó khăn lắm tới gần góc áo của Cổ Tấn, khó tiến lên nửa bước.

Chúng tiên kinh ngạc không phải vì hắn, mà vì người cầm chặt Hỏa Linh Thừng, dĩ nhiên là Thiên Đế Phượng Nhiễm.

Nếu như nói trên dưới Tam giới, bao che cho con, bao che đến nỗi không có quy tắc, Phượng Nhiễm nhận đứng thứ hai, tuyệt không ai dám nhận đứng thứ nhất. Tính tình nàng đường hoàng, rắn rỏi như vậy, vậy mà lại bảo vệ người phá hủy hồn phách của tiểu Phượng quân, quả thực không thể tưởng tượng nỗi.

Phượng Nhiễm làm việc luôn luôn có quy tắc, tuyệt sẽ không tùy ý dung thứ cho người mạo phạm Ngô Đồng Đảo. Phượng Vân thấy Phượng Nhiễm ra tay, cho dù không tình nguyện, vẫn thu hồi Hỏa Linh Thừng.

Phượng Nhiễm nhìn Cổ Tấn vẻ mặt thấy chết không sờn, trầm giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi thay mặt sư phụ đến chúc mừng, tại sao lại xuất hiện ở chỗ Phượng Ẩn niết bàn? Như thế nào lại làm cho toàn bộ hồn phách Phượng Ẩn biến mất?"

Một tiếng quát hỏi này không làm mọi người kinh sợ, mà chỉ làm cho chủ tớ Hoa Thù biến sắc, rất hồi hộp. Chỉ là những lời này của Phượng Nhiễm cũng làm cho chúng tiên suy nghĩ ra một vấn đề, Thiên Đế và Thượng quân Đông Hoa tình nghĩa không phải là nông cạn, e là đối với tiểu đồ đệ này của ông ấy cũng có chút ý hạ thủ lưu tình.

Cổ Tấn là do Phượng Nhiễm một tay nuôi lớn, Phượng Nhiễm thương hắn giống như chính tròng mắt của mình. Hắn chưa bao giờ nghe qua giọng nghiêm nghị như thế của Phượng Nhiễm, trong nội tâm không khỏi có chút buồn, rủ xuống mắt, thấp giọng nói: "Bệ hạ, ta..." Cổ Tấn nhìn về hướng Hoa Thù, nhìn thấy thần sắc nàng lo lắng, hắn khe khẽ thở dài, trả lời: "Bệ hạ, ta nghe nói Hỏa Hoàng Ngọc của tiểu Phượng quân là dị bảo Thượng Cổ, muốn qua chỗ nàng lấy xem thử, ta nhất thời lỗ m ãng, xông vào cây tổ ngô đồng nơi tiểu Phượng quân niết bàn, phá vỡ Hỏa Hoàng Ngọc tụ hồn của nàng, mới làm hại nàng hồn phi phách tán, không thể niết bàn."

Cổ Tấn nhìn Phượng Nhiễm và các trưởng lão Phượng tộc đang phẫn nộ, cúi người, "Cổ Tấn đã phạm sai lầm lớn..." Hắn thành khẩn nói: "Hy vọng các vị trưởng lão có thể cho ta bù đắp sai lầm, cho phép ta tìm ba hồn bảy vía của Phượng Ẩn đem về. Đợi sau khi ta tìm đủ hồn phách, nhất định đích thân lên Ngô Đồng Đảo thỉnh tội với bệ hạ cùng chư vị trưởng lão, mặc cho chư vị trừng phạt. Chỉ là làm nhiễu loạn tiểu Phượng quân niết bàn là sai lầm do một mình ta làm, cùng đồng môn Đại Trạch Sơn và gia sư không liên quan, kính xin bệ hạ cùng chư vị trưởng lão đừng giận lây sang Đại Trạch Sơn ta."

Mặc dù Cổ Tấn đã phạm phải sai lầm lớn vì một lý do không giải thích được, nhưng đối mặt với sự nổi giận của trưởng lão Phượng tộc còn có thể không tự ti cũng không kiêu ngạo mà nói ra lời nói chịu trách nhiệm, dĩ nhiên làm cho chúng tiên nhìn với cặp mắt khác xưa.

"Khốn nạn, hồn phách tiêu tán nghìn năm khó tụ họp, ngay cả Thượng Cổ Chân Thần năm đó cũng tìm không được hồn phách của Bạch Quyết Chân Thần, huống chi là ngươi, chúng ta chẳng lẽ còn có thể để mặc ngươi tiêu dao tự tại nghìn năm hay sao!" Trưởng lão Phượng tộc Phượng Chỉ tính khí nóng nảy, không chút suy nghĩ dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt thỉnh cầu của Cổ Tấn.

Cổ Tấn nghe thấy lời này, sắc mặt tái nhợt, hắn rủ xuống mắt, trong mắt hiện lên sự thương cảm và quật cường hiếm thấy.

Ngược lại là Đại trưởng lão Phượng Vân nghe ra điểm mấu chốt, hắn ngăn Phượng Chỉ muốn tiến lên hành hung Cổ Tấn, híp mắt nhìn Cổ Tấn. Tàn lửa trắng lúc Phượng Ẩn niết bàn có thể đốt cháy vạn vật trong Tam giới, ngoại trừ Phượng hoàng căn bản không ai có thể đến gần. Nhưng vị Tiên quân này lại có thể phá vỡ tàn lửa, đến gần bên cạnh Phượng Ẩn, chẳng lẽ... Phượng Vân cẩn thận đánh giá Cổ Tấn vài lần, hít sâu một hơi, đoán được chân tướng Phượng Nhiễm hạ thủ lưu tình khi nãy.

Mặc dù Cổ Tấn béo đến nỗi không ra thể thống gì, nhưng nhìn cẩn thận, vẫn có vài phần bóng dáng năm đó của Bạch Quyết Chân Thần.

Phượng hoàng đâu phải cho Thượng quân Đông Hoa của Đại Trạch Sơn mặt mũi, nàng rõ ràng là không nỡ đả thương vị tiểu Thần quân ở Thượng Cổ giới mà bản thân tự nuôi lớn!

Quả nhiên như dự đoán, Phượng Nhiễm nhướng mày, nhìn lướt qua Phượng Chỉ, trong mắt phượng tràn đầy uy nghi.

Phượng Chỉ bị trừng mắt sững sờ, tự biết vừa rồi bản thân lỡ lời, ngượng ngùng thối lui ra sau lưng Phượng Vân không dám nói nữa.

Đám người đứng xem từ trên xuống dưới, e rằng chỉ có Phượng Nhiễm biết rõ những lời vừa rồi của trưởng lão Phượng tộc đã tổn thương Cổ Tấn. Thấy Cổ Tấn cụp mắt xuống và không nói gì, nàng nhướng mày, nhịn không được có chút đau lòng.

Phượng Ẩn khó có thể niết bàn, mặc dù nói là Cổ Tấn sai, nhưng có lẽ cũng là số mệnh đã định trước trong vận mệnh của nàng.

Rút cuộc cũng là bản thân nuôi lớn tiểu hài tử, không chịu được sự đau lòng của A Khải. Nhưng tính tình của A Khải, nếu không chịu chút đau khổ, tương lai không thể đảm bảo sẽ gây ra đại loạn gì nữa. Huống chi Phượng Ẩn là bảo bối của Phượng tộc, hắn làm hại hồn phách Phượng Ẩn tiêu tán, trừng phạt nhẹ quá, cũng khó ăn nói với trên dưới Phượng tộc.

Lôi hình cửu thiên, phạt roi băng chùy, những hình phạt mà Tiên giới sử dụng trong lòng Phượng Nhiễm đều lướt qua một lần, nhưng cái nào cũng đánh chết không chút lưu tình.

Đúng lúc Phượng Nhiễm khó xử, một đạo thần lực hùng hậu từ phía chân trời quét qua, hoa sen ngũ sắc che khuất bầu trời cùng với tường vân bay đến, trong khoảnh khắc che phủ khắp trên bầu trời rừng ngô đồng.