Thần Bí Thương Nhân

Chương 43: Ai muốn chuộc đồ?




Phạm Hiên giơ tay ra hiệu cho bọn họ chờ một chút. – “Chiêu Tài, đưa bô đây!” – Hắn vỗ mông con mèo béo làm cho lớp mỡ dày ở mông nó nảy lên một cái, tim của mười tên cao thủ Kim Đan ngoài cửa cũng theo đó mà nhảy lên một cái.

Bọn này là bị đánh tới sợ a.

“Là Vô Địch, không phải Chiêu Tài.” – Con mèo béo khẽ trở mình, ôm chặt Tụ Bảo Bồn trong bụng, cảnh giác nhìn Phạm chưởng quỹ. – “Ngươi muốn nó làm gì, đừng quên giao kèo ban nãy.”

“Có diệu dụng khác, bảo đảm không để ngươi thiếu một con cá.” – Phạm Hiên cũng không vô sỉ tới mức lật lọng, hắn chỉ là muốn sử dụng chức năng còn lại của Tụ Bảo Bồn, không có ham muốn đổi bảo.

“Được rồi, nhớ đấy.” – Con mèo béo ném cái bô cho hắn, sau đó quay mặt ra ngoài cửa tiệm nhe răng cười một cái, cuối cùng tiếp tục cuộn mình lại ngủ.

Mặc dù đứng ở xa nhưng bọn Lưu Vân Kiếm Sư vẫn thấy được nụ cười của nó a, sợ đến nỗi lùi sâu tám thước, tim đập thình thịch. Đến kẻ tài cao gan lớn, vừa mới ngưng tụ kiếm tâm như Lưu Vân Kiếm Sư cũng không nhịn được run rẩy thân mình.

“Đừng có dọa khách của ta!” – Phạm Hiên cóc đầu con mèo béo, cảnh cáo nó. Sau đó, hắn quay sang nói với Từ Thịnh. – “Từ đạo hữu ngồi đợi một chút, ta đón vài vị khách hàng cái đã.”

‘Khách hàng?’ – Từ Thịnh ngồi xuống ghế, ánh mắt khó hiểu nhìn ra ngoài, trông thấy bọn tu sĩ Kim Đan ngoài kia có bộ dáng nơm nớp lo sợ, nào giống khách hàng? Thấy lạ, y cũng quyết định ở lại xem sao, ba ngàn ngự lâm quân và Tiêu Tĩnh đã được y giao phó cho Lê Minh coi sóc, lại còn phải đợi Triệu Ngữ Yên đột phá xong, nên giờ y khá là rảnh rỗi, có thể ăn dưa hóng chuyện.

Trông thấy Tụ Bảo Bồn trên tay Phạm Hiên, y rất là tò mò. – ‘Kia lại là bảo bối gì? Không thể nhìn ra phẩm cấp a.’ – Phạm chưởng quỹ cầm một vật dụng giống cái bô vàng trên tay, thế mà lại cho y cảm giác hòa hợp vô cùng, giống như đạo trời nên vậy.

Trong ánh mắt nhiều chuyện của Từ Thịnh, Phạm Hiên đi ra trước cửa, ngoắc tay về phía bọn Lưu Vân Kiếm Sư. – “Vào đây, vào đây! Đứng xa như vậy làm gì? Bản chưởng quỹ là mở cửa buôn bán, không phải ăn thịt người a.” – Hắn nở nụ cười hiền hòa nhất có thể.

Bọn họ chừng chừ, cảnh tượng Ngân Tiên Tán Nhân suýt thì hương tiêu ngọc vẫn xảy ra mới đây thôi, họ làm sao có thể quên mau như vậy được. Nhưng nghĩ đến chưởng quỹ thả ra một con yêu thú Tứ Giai cũng chỉ đánh chết mỗi Lưu Xuyên, họ đành cắn răng một cái đi vào tiệm, tạm tin là Phạm Hiên sẽ không làm gì họ.

Phạm chưởng quỹ sẽ làm gì sao? Ha ha, hắn chỉ muốn bán hàng kiếm lợi nhuận thôi. Đúng, chỉ như vậy thôi, khặc.

Phạm Hiên giữ nụ cười cầu tài, dang tay đón chào mười vị cao thủ Kim Đan vào trong Vạn Năng Thương Hội. Nhìn theo bóng lưng bước vào cuối cùng của Thiên Trượng Lão Tiên, trên mặt hắn hiện lên một vẻ quỷ dị khó lường, trong mắt lóng lánh linh thạch.

Kịch!

Phạm Hiên đóng cửa lại, bọn Lưu Vân Kiếm Sư lập tức giật nảy cả mình.

Trên mặt Từ Thịnh hiện lên tiếu dung, y có chút hứng thú muốn xem Phạm chưởng quỹ đối đãi thế nào với lũ tu sĩ Kim Đan này. Y cũng biết bọn này từng tụ họp lại với nhau muốn cướp Hợp Hồn Đan của chưởng quỹ, để xem hắn sẽ xử lý ra sao.

Về chuyện Hợp Hồn Đan, Từ Thịnh cũng không tin là nó có ở trong tay Phạm Hiên a. Bố trí Cửu U Luyện Hồn Trận để luyện đan, xong còn ở lại hiện trường giễu võ giương oai, hoặc kẻ đó là đại năng Phản Hư Kỳ, hoặc là một thằng điên. Thậm chí dù là đại năng Phản Hư Kỳ cũng chưa chắc dám làm như vậy, bởi vì bị một đám đại năng Hóa Thần Kỳ vây công cũng không phải là chuyện dễ chịu gì cho cam.

Và trên hết, sẽ không có đại năng Phản Hư Kỳ nào muốn ra oai ở cái nơi khỉ ho cò gáy trong góc Bắc Minh Vực này hết, việc đó làm nhục thân phận của họ, sẽ bị cả tu chân giới từ Luyện Khí đến Độ Kiếp cười chê.


Theo cách nghĩ của y, rất có khả năng là thế lực thần bí chuyên săn lùng thiên tài đã bày ra cái trận này hòng bắt lại Triệu Ngữ Yên, nhưng cuối cùng không thành vì đối thủ của bọn chúng là Phạm chưởng quỹ quá mạnh. Sự thật thì ai cũng biết rồi, đúng là như vậy.

Phạm Hiên đi ra sau quầy, nằm dựa lên ghế bành, Tụ Bảo Bồn đặt ở trên bụng, hai tay chắp ra sau đầu, dùng ánh mắt hài hước nhìn mười vị khách hàng vừa được hắn mời vào.

“Chư vị a…, chậc chậc!” – Hắn khẽ gọi, sau đó lắc đầu, tặc lưỡi như tiếc nuối điều gì.

Hai chục con mắt từ đầu tới cuối đều tập trung nhìn sắc mặt Phạm chưởng quỹ, không dám liếc đi chỗ khác một giây, như sợ làm cho hắn bất mãn. Vừa nghe hắn gọi, bọn họ càng thêm phần cẩn thận, đứng khép nép như một đứa học sinh phạm lỗi.

Thân là một tiểu tu sĩ Luyện Khí Tứ Trọng, lại gặp phải cảnh chục tên Kim Đan sợ sệt, thận trọng đối đãi mình, Phạm Hiên lại không hề có cảm giác đắc ý nào mà lại có chút ngượng ngịu. Hết thảy những thứ này đều là do trận pháp và con mèo béo mang lại a, bản thân hắn hiện giờ chưa có tư bản để khiến người ta phải kính sợ.

Nhưng thôi, đã lỡ cáo mượn oai hùm thì phải mượn cho trót, sự dối trá mà lừa được tất cả mọi người thì chẳng phải cũng là sự thật hay sao?

Thế là hắn lôi ra từ trong túi thần kỳ mười cái nhẫn trữ vật, một thanh kiếm, đặt hết thảy những thứ đó lên trên quầy.

Khóe miệng Phạm Hiên nhếch lên, giọng của hắn hời hợt. – “Ta cũng không nhiều lời, có ai muốn chuộc đồ không?” – Ánh mắt của hắn đảo qua từng người.

Chuộc đồ?

Hà Dương Ngũ Tử nhìn nhau, Đại Lực Tam Sư Vương nhìn nhau, Thiên Trượng Lão Tiên sờ đầu không thấy tóc, Lưu Vân Kiếm Sư thì ngó chòng chọc vào Vân Vụ Kiếm.

Sau một hồi thương nghị, Hà Dương Ngũ Tử không muốn chuộc đồ. Trong nhẫn trữ vật của bọn họ ngoại trừ một ít Linh Khí Trung Phẩm thì không có gì quá quý giá, có thể trở về đạo quán để bổ sung cũng được, không cần thiết chuộc lại.

Đại Lực Tam Sư Vương cũng thế, trừ bỏ nửa cuốn Kim Giáp Thần Sư Luyện Thể Quyết đã bị bọn họ chôn giấu ở chỗ bí mật, tất cả những đồ vật còn lại đều không quan trọng để bỏ tiền ra chuộc.

Thiên Trượng Lão Tiên cũng là như thế.

Chỉ có Lưu Vân Kiếm Sư là khác biệt, trong nhẫn trữ vật của hắn còn có ngọc giản ghi lại Vân Vụ Bát Thức, là một bộ công pháp rất là quý giá. Nhưng Lưu Vân Kiếm Sư cũng không có ý định chuộc lại nó, dù sao hắn đã học xong cả rồi, cũng được như nguyện trở thành kiếm tu chính thức, bước lên Kiếm Tiên Lộ.

Thứ hắn để ý bây giờ là Vân Vụ Kiếm a. Thân là một kiếm tiên mà không có bảo kiếm trong tay, rõ là một trò cười của giới kiếm tu.

Một thanh bảo kiếm Linh Khí Thượng Phẩm, đối với hắn mà nói cũng không khó để tìm, nhưng một thanh kiếm Linh Khí Thượng Phẩm đã gắn bó với hắn nhiều năm như Vân Vụ Kiếm thì lại khác, nó đã sinh ra cộng minh với hắn, gia tăng uy lực nhiều hơn, sử dụng cũng tiện tay hơn mấy thanh kiếm bình thường rất nhiều. Quan trọng hơn nữa nó còn là một món Bảo Khí Thượng Phẩm bị hư hại chứ không phải Linh Khí thông thường, giá trị không thể so sánh được.

Cho nên, khi chín người kia im lặng thì hắn lại lên tiếng. – “Ta muốn chuộc kiếm.” – Lưu Vân Kiếm Sư nói ra, thần thái dù có chút e ngại nhưng càng nhiều là sự kiên định.


Phạm chưởng quỹ liếc hắn. – “Ngươi a? Thanh kiếm này? Hưmm, không phải Linh Khí Thượng Phẩm bình thường, muốn chuộc thì cầm bảy mươi vạn Linh Thạch Trung Phẩm đến đây, dùng vật trao đổi, thế chấp cũng được.” – Phạm Hiên dùng Giám Bảo Nhãn giám định Vân Vụ Kiếm rồi mới ra điều kiện cho Lưu Vân Kiếm Sư.

Người sau cũng gật đầu. – “Được, ngài chờ ta.” – Nói xong liền quay người đi, không chút chần chừ.

Ai mà không có tài sản bí mật, nhất là mấy tên đã lập gia đình. Tu sĩ cũng không ngoại lệ, cho nên việc lúc này mà Lưu Vân Kiếm Sư làm chính là để cho khoản tài sản bí mật ấy lộ ra ánh sáng.

‘Chỉ vậy thôi sao?’ – Từ Thịnh cảm thấy Phạm chưởng quỹ quá hiền hòa rồi.

Chín tên tu sĩ Kim Đan còn lại cũng thấy vậy, bọn chúng nhìn theo bóng lưng Lưu Vân Kiếm Sư, sau đó lại nhìn sang Phạm Hiên.

Thiên Trượng Lão Tiên khom người, trước tiên ôm quyền lên tiếng. – “Phạm chưởng quỹ, tiểu nhân có mắt không tròng, chẳng nhìn thấy Thái Sơn nên mạo phạm ngài. May sao lão nhân gia ngài đại nhân đại lượng, không chấp nhặt tiểu nhân. Tiểu nhân không có nhu cầu chuộc lại đồ đạc làm gì, chỉ đợi lần sau, chuẩn bị chu đáo, tiểu nhân ắt sẽ đến để hiếu kính cho ngài, đội ơn ngài khoan dung độ lượng.” – Lão cúi người gần chín mươi độ, giọng nói, thái độ kính cẩn vô cùng.

Đáng tiếc, Phạm Hiên không thấy a.

Hắn nghe một tràng dài, giương mắt ngó dáo dác mà không thấy được người nói là ai, phải đứng dậy thì mới thấy được một người lùn đang khom người trước quầy.

“Ừm, ngươi đúng thật là tiểu nhân a.” – Phạm Hiên nén cười nói ra câu này, sau đó dùng vẻ mặt lạnh nhạt, gật đầu bảo rằng. – “Ta cũng không phải người khó tính gì, đã thu lấy đồ đạc của các ngươi xem như trừng phạt thì thôi, ngươi không cần phải đòi hiếu kính này nọ.”

Thái độ của hắn hết sức phóng khoáng, tùy ý, cho bọn họ cảm giác như được tắm gió xuân, sự bất an trong lòng cũng lắng xuống, đối với Phạm chưởng quỹ càng nhiều thêm một ít tôn sùng, tự bản thân cũng sinh ra một chút hổ thẹn.

Từ Thịnh cũng khẽ gật đầu. Mặc dù y không đồng ý cách làm ‘lấy đức báo oán’ này của Phạm Hiên, nhưng việc đó cũng không ngăn được y kính nể ‘nhân cách’ của Phạm chưởng quỹ, cảm thấy hắn là một người đáng giá giao hữu.

Thở phào một hơi, cho rằng bản thân đã qua cơn nguy hiểm, đến lượt Kim Diệu Tử lên tiếng. – “Lòng dạ của Phạm chưởng quỹ như đại hải vô ngần, chúng vãn bối không sao sánh được, chỉ có thể kính ngưỡng nhìn lên. Sau này có dịp, chúng vãn bối chắc chắn sẽ quay lại trả ơn tha mạng hôm nay, ân cần phụng dưỡng.” – Gã chắp tay định cáo từ.

Đại Lực Tam Sư Vương và Thiên Trượng Lão Tiên cũng nói lời từ biệt, định rời khỏi cửa tiệm nhỏ.

Chỉ là…

“Khoan đã!” – Phạm chưởng quỹ cao giọng gọi.

Hoa cúc thít chặt, không lẽ chưởng quỹ đổi ý? Chín tên tu sĩ Kim Đan thầm lo sợ, hâm mộ Lưu Vân Kiếm Sư đã rời đi từ trước.