Thần Chủ Ở Rể

Chương 1089




Chương 1089

Tông Hán thở phào: “Lão nô hiểu rồi.”

Vương Bác Thần quá quỷ dị, bây giờ sự việc càng lúc càng phức tạp, không thể ứng phó đơn giản, thái độ này phải tinh chỉnh.

Vẫn may, gia chủ không bị thù hận làm mụ mị đầu óc, nếu không nhà họ Cổ không có chỗ tốt gì cả.

Đối với thế gia mà nói, trừ lợi ích ra, yên ổn mới là điều quan trọng nhất.

Vì một chút lợi ích, làm hỏng kế hoạch lớn trăm năm của gia tộc, vậy thì rất không đáng.

“Thầy Vương, qua thảo luận và nghiên cứu trong khoảng thời gian này của chúng tôi, rượu đó không có vấn đề gì. Chúng tôi suy đoán, nếu rượu đó không có vấn đề, rất có khả năng không phải sử dụng thuốc loại k1ch tình.”

Khoảng thời gian này, Hoa Mạnh Trường luôn cùng với đám người của điện Huyền Hồ, nghiên cứu Vương Bác Thần bị bỏ thuốc gì.

Thuốc mà ngay cả Vương Bác Thần cũng không phát giác, điều này đối với bọn họ mà nói là một khiêu chiến rất lớn.

“Không phải thuốc loại k1ch tình ư?”

Vương Bác Thần nhíu mày, anh rất chắc chắn mình xảy ra quan hệ với Trần Yên Nhiên, tuyệt đối là bị bỏ thuốc.

Điều mấu chốt nhất là với y thuật của anh, vậy mà không biết đó là thuốc gì, cho nên mới bảo Hoa Mạnh Trường và sáu đại thần y của điện Huyền Hồ cùng nhau nghiên cứu.

“Cũng không phải thuốc độc.”

Trong đôi mắt không có lòng trắng của Hồ Vụ toát ra một tia ngưng trọng.

Ngay cả mấy người bọn họ cũng không biết đối phương dùng thuốc gì, chuyện này rất nghiêm trọng.

Điều này cũng khiến bọn họ sinh ra lòng hiếu thắng.

Không khí ở bên cạnh Quỷ y Tả Sương cũng giống như bị đông cứng, những người khác cũng cách xa ông ta, quá rợn người rồi.

Ông ta u ám nói: “Tôi suy đoán, nếu không phải dùng thuốc, vậy rất có khả năng là khống chế ở mặt cảm xúc. Lão Cổ có thể sẽ có ý tưởng.”

Mọi người nhìn sang Cổ y Triệu Linh.

Triệu Linh há miệng, ông ta nín nửa ngày, nín tới đỏ mặt thì mới nhả ra hai chữ: “Có thể…”

Mọi người tiếp tục nhìn ông ta.

Đợi mấy phút thì Triệu Linh mới nói ra một từ khác: “Là…”

Mọi người đợi tới khó chịu, rất sốt ruột.

Vương Bác Thần lặng lẽ đưa điện thoại cho ông ta, nói: “Ông gõ chữ đi.”

Mọi người cùng nhau nói: “Đúng đúng đúng, ông gõ chữ đi.”

Triệu Linh: “…”

Dáng vẻ này của các người, tôi rất không có cảm giác trải nghiệm.

Triệu Linh lặng lẽ nhận lấy chiếc điện thoại, giống như đối đãi với kẻ địch, rất nhanh trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi chi chít.

Vương Bác Thần liếc nhìn, được lắm, nửa tiếng đồng hồ không gõ ra được mười chữ, còn dùng hai ngón tay, ấn một cái sau đó nghĩ nửa ngày, rồi lại ấn, còn có không ít lần gõ sai chữ!