Thần Chủ Ở Rể

Chương 1135




Chương 1135

Không ngờ lại có thể lấy cả nhà cậu đến đòi quà săn hàng, cậu là đến cày đồ sao.

Vương Bác Thần từ trong sơn động bay ra, đập vỡ tấm bia có khắc hai chữ “Cấm địa” bên ngoài.

“Keo kiệt, sống hơn hai trăm tuổi, nghèo như vậy.”

Vương Bác Thần phủi phủi bụi trên người, bĩu môi khinh thường.

Hơn hai trăm tuổi nghèo kiết xác.

Ha ha.

Ông già nghèo kiết xác hơn hai trăm tuổi.

Nhưng mà thu hoạch vẫn là rất nhiều.

Đợi sau này đưa Thanh Hà và Dao Dao đến, ông già này sẽ không ngại mà không đưa quà sao?

Đến lúc đó nếu để mẹ vợ nhận người cha nuôi, ông cụ này còn không biết xấu hổ mà không đưa quà?

Vương Bác Thần cười nhạt một tiếng, Cổ Hách cũng ngu xuẩn, một ông nội đặt ở đây như vậy không dùng, tự mình dốc sức làm việc.

Bản thân dốc sức làm việc có thoải mái bằng nằm không cũng thắng không?

“Thiên chủ, không sao chứ?”

Bên ngoài cấm địa, Ninh Danh vội vàng đi đến, ông ta nhìn thấy Vương Bác Thần bị đánh bay ra, vẻ mặt lo lắng.

Vương Bác Thần ho nhẹ một tiếng, thở dài nói: “Ông già này cứ phải muốn tặng công pháp làm quà cho tôi, thân phận của tôi nào có thể nhận được chứ, nên tranh chấp. Ông ta bị thương cũng không nhẹ, này không phải cũng không dám ra ngoài gặp người sao. Ông biết là được, đừng truyền ra ngoài, ông già người ta cũng cần mặt mũi.”

Ninh Danh vội vàng gật đầu.

Vương Bác Thần lại nói: “Chuyện liên quan trọng đại, chuyện ở đây không nên truyền ra ngoài, về phần những người còn lại của nhà họ Cổ, sẽ bị loại bỏ trí nhớ liên quan.”

Ninh Danh nào dám không đồng ý, không thấy hôm nay đến thiên chủ đều là “bay” ra ngoài sao?

Đến tiền viện, Cổ Hách đã khống chế toàn bộ người của chi thứ hai, sự biến động trong nhà họ Cổ tạm thời vẫn bị đè lại, không truyền ra bên ngoài.

Bao Chức trực tiếp xông lên ôm lấy Vương Bác Thần, trong mắt khó nén lo lắng: “Anh Thần, anh cuối cùng cũng ra rồi, làm em sợ muốn chết. Ông cụ kia có làm khó dễ anh hay không? Em thiếu chút nước muốn xông lên dập đầu với ông ta cứu anh ra.”

Vương Bác Thần không ngờ, tam thế tổ này là thật sự lo lắng cho mình.

Ánh mắt của một người chắc chắn không biết lừa người, tam thế tổ thật sự là xem Vương Bác Thần là đại ca.

Một mặt là vì sùng bái, mặc khác cũng là muốn Vương Bác Thần cứu mạng mình.

“Anh Vương.”

Cổ Linh Linh đã đi đến, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, mặc dù nội chiến nhà họ Cổ làm cô ta có chút khó có thể chấp nhận, nhưng dù sao ba của cô ta cũng không xung đột với Vương Bác Thần.

Hơn nữa cô ta cũng không quen nhìn dáng vẻ ngang ngược càn rỡ của chi thứ hai, nhà họ Cổ trở nên chướng khí mù mịt như bây giờ, chính là do chi thứ hai gây ra.

Vương Bác Thần trêu chọc nói: “Sau này cô không thể gọi tôi là anh đâu, phải gọi tôi là chú, ông cố của cô bây giờ đã là ông nội của tôi rồi.”