Thần Chủ Ở Rể

Chương 1386




CHƯƠNG 1386

Mẹ cũng xem được rồi, trên mạng nói nước A định dùng vũ khí tối tân, nếu họ dùng thật con phải làm sao? Hãy thông minh hơn một chút, con không thể lén lút đối phó với những người kia sao? Dùng tất cả âm mưu, thủ đoạn với bọn họ, việc gì phải đánh nhau trực diện với bọn họ?”

Vương Bác Thần vội vàng nói: “Mẹ, con biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Trần Ngọc đặt đũa xuống, tức giận nói: “Lần sau? Con còn muốn có lần sao, một lần như thế này đã khiến người khác sợ chết khiếp rồi. Cả nhà chúng ta khó khăn lắm mới có ngày hôm nay, con nói xem nếu như con gặp chuyện không may, chúng ta phải làm sao? Lẽ nào còn muốn một bà già lớn tuổi như mẹ phải kẻ đầu bạc tiên người đầu xanh sao.

“Mẹ biết những điều con làm là đúng, nhưng con cũng phải nghĩ cách, “Binh pháp tôn tử” không phải cũng đã nói ‘binh giả, quỷ đạo dã’. Nên con dùng âm mưu, thủ đoạn với bọn họ, âm thầm đối phó với bọn họ, bây giờ thực lực của con mạnh như vậy, đối phó với bọn họ, lén lút ra tay, giống như thích khách mà trên cuốn sách đã nói, một đòn tấn công không thành trốn xa nghìn mét, con ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, bọn họ sao có thể là đối thủ của con.”

Vương Bác Thần nghiêm túc nói: “Mẹ, không ngờ mẹ còn đọc Binh pháp Tôn Tử, mẹ nói đúng, con nhất định sẽ rút kinh nghiệm.

Trần Ngọc thương cảm nói: “Mặc dù con là con rể của mẹ, nhưng trong mắt mẹ, con và Thanh Hà đều là con của mẹ, dù ai trong hai đứa xảy ra chuyện mẹ đều không chịu đựng nổi. Mẹ biết có một số chuyện con nhất định phải làm, nhưng con hãy nhớ kỹ, con không chỉ có một mình, con còn có người nhà, con còn có chúng ta. Vậy nên đối phó với những kẻ địch mạnh kia, con phải thông minh lên một chút. Mẹ với Thanh Hà cũng không giúp được gì cho con, chỉ có thể giúp con trông giữ tốt cái nhà này. Haiz, số của con quá khổ rồi…

Nói xong, giọng nói của Trần Ngọc đã trở nên nghẹn ngào, không nói được nữa.

Trong mắt người khác, Vương Bác Thần vô cùng chói lóa, một người khiến cả nước A phải cúi đầu, làm chấn động cả thế giới.

Nhưng trong mắt Trần Ngọc, đó là chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu như mấy người Stephen lòng dạ hiểm độc thêm một chút, thật sự không quan tâm đ ến mấy trăm nghìn người dân đang sống ở thành phố Vinal, dùng vũ khí tối tân, vậy thì người chết chắc chắn là Vương Bác Thần.

Thứ người khác nhìn thấy đều là sự quang vinh.

Nhưng chỉ có người thân mới quan tâm bạn có khổ, có mệt, có gặp nguy hiểm không.

Ví dụ mặc quần giữ nhiệt, có câu nói có một loại lạnh chính là mẹ bạn cảm thấy bạn lạnh.

Nhưng câu nói này chứa đựng tình yêu của mẹ.

Chỉ có mẹ, mới quan tâm con của mình có ăn no, có mặc ấm không.

“Mẹ, con biết rồi.”

Vương Bác Thần nghẹn ngào trả lời.

Kiềm nén để nước mắt không rơi xuống.

Trần Ngọc khiến anh nhớ đến mẹ của mình.

Năm đó, khi bị nhà họ Vương đuổi đi, mẹ thà để bản thân chết đói cũng muốn đưa miếng bánh bao kia cho anh.

Năm đó mẹ vì để anh được sống, mẹ đã dùng máu thịt của mình để chắn dao của Lý Kiệu, đẩy mình xuống sông Tiềm Long.

Giây phút đó, mẹ hoàn toàn không nghĩ đến bản thân.

Mà mẹ của anh từ khi sinh ra đã là vật thử nghiệm của Thiên Đình, người trong gia tộc đều bị Thiên Đình làm tổn hại.