Thần Chủ Ở Rể

Chương 752




CHƯƠNG 752

Quần áo cả nhà bà mặc còn chẳng quý giá bằng áo khoác ngoài của cô Yên Nhiên, thế mà bà ta lại dám nói như vậy!

Ai cho bà ta lá gan đó?

“Ấy? Đây chẳng phải là cô Trần Ngọc, cô cả Nhà họ Trần trước kia đã chạy theo một người đàn ông lang thang đó sao?”

“Đúng vậy, anh vừa nói thế tôi cũng nghĩ đến. Năm ấy cô cả Nhà họ Trần bỏ trốn cùng với Triệu Hồng Chí, không ngờ thế mà bây giờ lại quay về.”

“Chẳng trách sắc mặt Trần tổng trông rất xấu, hóa ra là bà ta.”

Rất nhiều người khe khẽ xì xào bàn tán.

Năm đó cô cả nhà họ Nhà họ Trần có danh tiếng lẫy lừng.

Nghe thấy mấy lời đó, sắc Trần Vinh lại càng trở nên xấu hơn, ông ta đen mặt nói: “Nghe thấy không? Nỗi nhục này đều là cô mang đến cho Nhà họ Trần!”

Lúc này Trần Yên Nhiên cũng mới tỉnh táo lại, cô ta vọt đến trước mặt Trần Ngọc rồi thét chói tai, mắng: “Hóa ra là bà, bà là nỗi nhục của Nhà họ Trần! Bây giờ bà còn dám đến tận cửa, đến đây có âm mưu gì! Bà dẫn theo đứa con hoang mà bà sinh đến nhà tôi chẳng phải để lửa tiền hay sao? Cút nhanh, kể cả có xin cơm cũng đến nơi khác mà xin, nhà bọn tôi không thông cảm cho các người đâu!”

“Nghe nói bà khắc chết chồng, bây giờ bà bảo vệ con rể mình như vậy, có khi nào bà có gì đó với con rể hay không? Có khi mẹ con mấy người sống chung chồng. Bà không biết xấu hổ như thế, có khi buổi tối còn hầu hạ người đàn ông lang thang này cùng với con gái bà!”

Bốp!

Trần Yên Nhiên vừa mới nói xong, trên mặt lại bị ăn một cái tát thật mạnh.

Người ra tay là Trần Ngọc!

Trần Ngọc tức đến xanh mặt, nhưng bà không thể hiện ra bên ngoài như người đàn bà đanh đá, mà chỉ nhìn chằm chằm Trần Yên Nhiên với ánh mắt lạnh lùng.

Cái tát này làm cho cả Vương Bác Thần lẫn Triệu Thanh Hà đều cảm thấy hoảng sợ, không ngờ bà lại có thể ra tay đánh người.

Trong ấn tượng của hai người, ở nhà Trần Ngọc cũng hay mắng đùa họ, nhưng bà lại rất lúng túng trước mặt người ngoài, nếu không đã không bị mấy người Triệu Long bắt nạt nhiều năm như thế.

Nhưng bây giờ, thế mà mẹ vợ lại ra tay!

Hơn nữa, vừa nãy mẹ vợ còn bảo vệ anh. Điều này làm Vương Bác Thần cảm thấy như mặt trời mọc ở đằng Tây, thậm chí anh còn xúc động muốn khóc.

Dù sao thì, trong khoảng thời gian dài như vậy, anh vẫn luôn tìm mọi cách để thay đổi cái nhìn của mẹ vợ với mình.

Bây giờ, mẹ vợ lại bảo vệ anh, đứa con rể ở rể này, trước mặt nhiều người như vậy, rõ ràng bà đã coi anh thành người một nhà.

Điều này khiến Vương Bác Thần cảm thấy tất cả những gì mình bỏ ra lâu như vậy đều đáng giá.

“Đánh cô, để cô nhớ cho kỹ, con rể của tôi chưa đến lượt cô xoi mói.”

Lúc này Trần Ngọc như một con phượng hoàng kiêu ngạo, trong ánh mắt bà ngập tràn sự khinh thường.

Càng giống như một con gà mái bảo vệ con, nhìn những người này với ánh mắt hung ác.