Thần Cố

Chương 77: Chúng chí thành thành (Bảy)




< Ý chí của quần chúng là thành trì kiên cố >

Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Biết được các thần ở Đông Côi Mạc sắp hiện thế, lập tức Ningya hóa thành tiểu sốt ruột, thúc giục Harvey mau chóng về Langzan thông báo cho gia đình.

Harvey không nhanh không chậm: “Hiếm khi mới tới Đông Côi Mạc một lần, không thưởng thức một chút cảnh đại mạc ầm ầm sóng dậy sao?”

Ningya nói: “Nó ầm ầm sóng dậy đối với em mà nói lại là nghĩ đến ký ức sợ hãi.”

“… Vậy liền trở về đi.” Harvey ở xung quanh Ningya bịt kín một tầng sương đen nhàn nhạt, làm cho cậu không phải thấy cảnh thương tâm.

Thế nhưng khi người bị trùm lại càng cảm thấy… Cái gì cũng không nhìn thấy còn kinh khủng hơn.

Hai bên thỏa hiệp một chút, Ningya cưỡi ngựa ngược lại, đầu chôn ở trong lồng ngực Harvey.

Ningya ngồi một lúc, ngẩng đầu liền thấy nụ cười thỏa mãn của Harvey, hậu tri hậu giác nghĩ, có thể Harvey vừa bắt đầu chính là đánh chủ ý này hay không, bản thân mình đề xuất ra hoàn toàn là gãi đúng chỗ ngứa? Có điều, cũng không có gì không tốt.

Cậu ôm eo Harvey, an tâm nhắm mắt lại.

Từ Senlisja đến Đông Côi Mạc, rồi từ Đông Côi Mạc đến Langzan, tính toán đâu ra đấy cũng phải Bán Nguyệt, thế nhưng tại Ningya giục, dưới sự trợ giúp của Harvey, hai người ba ngày đã đến. Chân Ningya bước lên quốc thổ Langzan, nhìn cảnh tượng hoang vu mà yên tĩnh, trong miệng còn có chút oán giận nhỏ: “Nếu có thể dịch chuyển tức thời, tại sao còn phải đi lâu như vậy?”

Harvey nói: “Ta sợ thân thể của em không chịu nổi.”

Ningya nói: “Thân thể em chịu nổi, chúng ta trực tiếp đến vương cung tìm Vương huynh đi?”

Harvey suy nhược đỡ lấy đầu: “Vừa nãy hao phí quá nhiều thần lực, thân thể của ta có chút không chịu nổi.”

Ningya mặt không đổi nhìn hắn.

Kẻ ác Harvey cáo trạng trước: “Em chẳng có tẹo nào đau lòng ta!”

Ningya một hơi ngạnh lại trong cổ họng, yên lặng nuốt xuống: “Em đỡ anh đi.”

Harvey lập tức đưa cánh tay khoát lên trên bả vai của cậu, đem một nửa trọng lượng cả người đều ép tới. Ningya ôm eo hắn, vừa đi vừa thương lượng: “Chờ chuyện Đông Côi Mạc kết thúc, chúng ta liền đi St Paders đi?”

Harvey nói: “Không kịp chờ đợi Dilin?”

Ningya nói: “Em muốn trở thành một “thổ” hệ Ma Pháp sư ưu tú.”

Harvey cười nói: “Thật muốn nhìn một chút Rena lúc nghe thấy Quang Chi Tử nói những lời này sẽ là vẻ mặt gì.” Dừng một chút, lại tự nhủ hừ hừ, “Ta có gì mà vui vẻ, em lại không muốn học Thần pháp Hắc Ám.”

Ningya quay đầu nhìn hắn: “Anh nói để cho em làm giáo hoàng Hắc Ám thần điện, còn tính không?”

“Đương nhiên.” Chỉ giáo hoàng mới có thể giữ ở bên người, chặt chẽ coi chừng.

Ningya mỉm cười nói: “Vậy thì, em nhiều học một chút cũng là tạo phúc cho Hắc Ám thần điện nha.”

Nói cỡ nào tri kỷ nhá, quả thực nói từ tận trong tâm khảm.

Nhưng mà Harvey cũng không vui. Nhóc con ngốc lúc trước giống như sắp biến thành tiểu giảo hoạt, càng ngày càng hiểu được làm sao đón hợp chính mình, đây cũng không phải là tin tức tốt gì. Trước đây cậu chống đối chính mình, bản thân còn biết là lạ ở chỗ nào, nếu sau này cậu đều dùng một chiêu này đối phó với mình, chính mình không phải là bị bán đi còn đần độn mà giúp cậu đếm tiền à?

Con ngươi Harvey chuyển động xoay vòng, tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Ningya: “Ta thích em như bây giờ.”

“Nhưng mà em không thích.”

Ningya nói rất nhẹ, cơ hồ âm lượng  chỉ nói đủ cho mình nghe, nhưng đối với Harvey mà nói, chỉ cần có âm thanh, thì tuyệt đối không thể không nghe thấy.”Như bây giờ có cái gì không tốt?”

Ningya tựa hồ không nghĩ tới hắn sẽ trả lời, quay đầu liếc mắt nhìn: “Không đủ mạnh.”

Harvey nói: “Ta mạnh mẽ còn chưa đủ sao?”

Ningya nói: “Thế nhưng tại thời điểm anh mệt mỏi, em chống đỡ không nổi anh.”

Harvey chú ý tới Ningya đi càng ngày càng chậm, mới ý thức tới thể trọng của mình đã đối với cậu tạo thành gánh vác. Hắn đứng thẳng người, thu lại trọng lượng, cúi người ôm lấy Ningya, mỉm cười nói: “Không sao, thời gian ta mệt mỏi rất ngắn.”

Thời điểm dịch chuyển tức thời đến cửa lớn vương cung Langzan, mặt trời đang kết thúc công việc về nhà, bầu trời nửa sáng nửa tối.

Ningya lộ mặt tại cửa, liền bị mời vào.

Quốc vương trẻ tuổi lập tức từ chối hết sắp xếp đêm đó, cùng vua của tuổi trẻ sau đồng thời đuổi tới đón tiếp. Cách lần chia tay trước, thời gian cũng chưa qua đi quá lâu, nhưng mà đối với Ningya mà nói, đã là vượt qua hai đoạn sinh mệnh. Từ Ningya đến Quang Chi Tử, từ Quang Chi Tử lại trở về Ningya. Còn đang  xoắn xuýt thân phận, tại thời điểm nhìn thấy Leon, cảm giác mới lạ như trong tưởng tượng như chưa từng xuất hiện. Mười mấy năm tình thân sớm chiều làm bạn trong lúc lơ đãng đã ghi lòng tạc dạ. Ningya vào đúng lúc này xác định, cậu không phải Ningya biến thành Quang Chi Tử, mà là nắm giữ Quang Chi Tử trải qua Ningya.

Bởi vì Ningya cho mình, không chỉ là một xác định thân phận, còn là tình thân cùng ấm áp. Những thứ này là Quang Chi Tử không có phải hâm mộ.

Cậu lao tới, ôm thật chặt lấy Leon nghênh đón.

Leon sửng sốt một chút. Cậu biết rõ tính tình của em trai mình, ngoài mềm trong chứng, trong tình huống bình thường, tuyệt sẽ không biểu lộ tình cảm như thế ra ngoài. Hắn ngẩng đầu, có chút bất thiện nhìn về phía người cùng đi với Ningya. Đúng lúc, Harvey cũng đang nhìn hắn chằm chằm.

Leon cảm thấy tay có chút đau, mặt cũng có chút đau. Hắn buông Ningya ra, sờ sờ mặt của mình.

“Vương huynh, em đã trở về.” Ningya một lời hai ý nghĩa.

Leon không biết em trai mình đã từng trải qua  nhiều hơn một tầng thân phận, vô cùng phấn chấn vỗ vỗ vai: “Quá tuyệt vời! Tối hôm nay có thịt dê em thích ăn nhất.”

Vương hậu trẻ tuổi của Langzan Mela không chút lưu tình vạch trần hắn: “Thịt dê sắp xếp không phải ngài thích ăn nhất sao?”

“Đúng vậy sao?” Leon cười khan một tiếng nói, “Ta muốn dành món thích ăn nhất để cho em trai ta yêu quý nhất!”

Mela nói: “Được rồi, tối hôm nay ngài một miếng cũng đừng ăn.”

Leon không thể tin nhìn thê tử mình. Người này với người buổi tối cùng đắp chăn ngủ thật sự là cùng một người sao? Đãi ngộ tại sao kém nhiều như vậy?

Mela bắt chuyện Ningya cùng Harvey đi vào trong, hỏi han ân cần, ân cần đầy đủ, không kém chút nào so với lão quốc Vương.

Ningya trong lòng cảm động. Có vương hậu nhà mình ở nhóm đối nghịch, so với Vương hậu Marina quả thực bị so với đến rừng Mộng Yểm còn ở cách rất xa.

Ngắn ngủi thăm hỏi xong xuôi, Ningya nói ra nguyên nhân sốt ruột chạy về.

Leon sau khi nghe các thần ở Đông Côi Mạc sắp phá kết giới, đều đâu vào đấy gọi bí thư tới, để phác thảo cho hắn một phong thư, hoả tốc đưa tới Đế quốc Kanding cùng St Paders, toàn bộ hành trình đều biểu hiện không chút hoang mang. Tựa như bắt đầu từ khi Ningya cùng Harvey từ Đông Côi Mạc mang về tin dữ, hắn đã làm xong chuẩn bị bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể từ bên trong lao ra, lại giống như diễn tập, sau quá nhiều lần, đã có lòng tin nhất định, thật đến một ngày kia, cũng sẽ không quá thất kinh.

Hắn biểu thị bản thân trải qua mấy ngày nay, vẫn luôn cùng Đế quốc Kanding cùng Học viện ma pháp St Paders giữ liên lạc. Hội trưởng Công hội Ma pháp Brandy thậm chí đã tự mình chạy tới Klein, cùng bọn họ đồng thời làm công tác chuẩn bị trước trận chiến.

“Ta đã đem toàn bộ cư dân phía bắc di chuyển xuống phía nam.” Hắn nói, “Thành Dabe về phía nam 300 dặm thành trấn toàn bộ trống không, ta dự định để nơi đó làm chiến trường thứ hai.”

Có thể phá vỡ các thần tại Đông Côi Mạc đương nhiên là tốt nhất, mà nếu không, hắn nhất định phải lưu một cái đường lui.

Ningya hàm súc nói: “Em từ Senlisja tới đây, sao không nhìn thấy động tĩnh gì?”

Leon cười khổ nói: “Ta đã viết ba phong thư báo tin, cũng phái sứ giả đi tới du thuyết, nhưng Senlisja chỉ chịu di chuyển một phần dân chúng ở gần Đông Côi Mạc…”

Mela tiếp lời nói: “Theo ta được biết, thành trấn ở gần Đông Côi Mạc vẫn còn một bộ phận dân cưu ở lại.”

Ningya nhăn chặt mày lại.

Harvey có chút cười trên sự đau khổ của người khác. Hắn thích nhất nhìn người mạnh miệng bị vả mặt. Nhưng mà thời điểm khi Leon cùng Mela nhìn sang, hắn lại giả bộ vẻ ưu thương lo nước thương dân.

Leon nói: “Brandy hội trưởng các hạ đã tự tay viết một phong thư, hy vọng có thể có tác dụng.”

Ningya nhớ tới biện pháp Harvey đối phó với Quốc vương Senlisja, nói: “E rằng chuyện này có thể giao cho chúng em làm.”

Harvey lắc đầu một cái: “Ta không thích bắt nạt người đàng hoàng.”

Ningya nói: “Hắn không thành thật.”

“Không sai, ” Harvey mỉm cười nói, “Cho nên, chúng ta thời điểm nào xuất phát?”

Quốc vương Senlisja  đem cả tòa thành lật tận cả đáy lên trời đều không tìm thấy hai tên gia hỏa cả gan làm loạn kia, còn đang kìm nén một bụng tức giận không nơi phát ra, ngay đêm đó lại cùng hai tên gia hỏa cả gan làm loạn kia lần thứ hai “ngẫu nhiên” gặp được.

Hai là số chẵn, lần thứ hai gặp nhau, cũng coi là “ngẫu nhiên” gặp.

Quốc vương lần này đã có kinh nghiệm, mặc áo đi ngủ, cho nên, thời điểm hắn đến kho… Lại là quang lõa.

Quốc vương tức giận quát: “Ngươi bắt cóc ta còn chưa tính, tại sao còn muốn cởi quần áo cửa ta?”

Harvey nói: “Nghe nói trước khi cho chó ăn rung một hồi chuông, lâu dần, cho vừa nghe thấy lục lạc liền biết được ăn cơm. Ta là muốn lưu lại cho nhau, một ám hiệu thương thảo.”



Hoàn toàn không muốn cùng ngươi thương thảo có được không?

Quốc vương cắn răng nói: “Thay cái ám hiệu khác không được sao?”

Harvey nói: “Chặt một chân? Ngươi tổng cộng mới bốn cái, không đủ chặt.”

Đừng tưởng rằng hắn không nghe ra, đã hai lần mắng hắn là chó.

Quốc vương hít sâu một hơi: “Lần này lại có chuyện gì?”

Ningya đem chuyện các thần ở Đông Côi Mạc sắp trở lại Mộng đại lục.

“Há, á à, á à!” Quốc vương bộ dáng một mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Ta biết rồi. Không trách các ngươi nhìn chòng chọc ta không tha, thì ra là người Langzan! Thằng nhãi Leon vong ân phụ nghĩa này, hắn lẽ nào đã quên thời điểm Langzan gặp rủi ro là ai nguyện ý vươn tay viện trợ tiếp nhận dân bọn họ chạy nạn sao? Vừa quay đầu thế mà phái các ngươi tới hãm hại ta nhục nhã ta, ta tuyệt đối sẽ không bị lừa!”

Ningya trợn mắt há mồm, hoàn toàn không nghĩ tới quốc vương tư tưởng vặn vẹo như thế.

Harvey tò mò hỏi: “Langzan như thế bắt nạt lừa gạt chỗ tốt của ngươi là cái gì chứ?”

Quốc vương Senlisja  hoàn toàn lâm vào trong sự táo bạo: “Ai biết được? E rằng lại như ngươi nói, vì uy phong!”

Harvey nở nụ cười: “Ngươi có suy nghĩ sẽ gia nhập Hắc Ám thần điện hay không?”

“Cái gì?”

“Ta rất quý mến ngươi.” Cư nhiên đem lời hắn bịa chuyện lại là lời lẽ chí lý, vừa nhìn cũng rất có tiền đồ.

Quốc vương Senlisja  kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi là giáo đồ dị giáo?”

Harvey nói: “Không, ta là dị giáo đồ tín ngưỡng cái kia.”