Thần Côn Tiên Nữ Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều Thê

Chương 37: 37: Công Chúa Thuần Ngọc





Hoàng đế liếc nhìn qua, ánh mắt mang vẻ nghi hoặc.“Ý của ngươi là vị hôn thê của ngươi có khả năng giao tiếp với quỷ thần, có thể dự đoán sống chết của con người?”“Bẩm Hoàng thượng, chuyện xảy ra thần cũng đã tìm hiểu đầu đuôi sự tình, lúc ấy vị hôn thê của thần chỉ là nói nếu làm xằng làm bậy, tất sẽ có báo ứng.

Hơn nữa một người vận khí không tốt, tướng mạo sẽ tiều tụy, thần sắc nhợt nhạt, cho nên sự tình thành ra như vậy chính là do con trai Lục gia vận khí không tốt, không hề liên quan đến vị hôn thê của thần.”“Nói như vậy, chẳng lẽ lời vị hôn thê của ngươi nói cũng không có gì bất thường sao.”“Đương nhiên, thần cho rằng, tự cổ chí kim làm chuyện bất nghĩa ắt tự hại mình, hành thiện tích đức, ác tất có ác báo, những luân lý tuần hoàn này chính là thiên đạo.”“Ồ, trẫm thật đúng là nhìn không ra, ngươi đường đường là một Đại Lý Tự Khanh lại có thể vì vị hôn thê mà nói được những lời nực cười như vậy.


Theo như lời ngươi nói, các ngươi tìm hung thủ lẫn nghi phạm, có phải là đều không cần đi bắt, chỉ cần chờ có thiên đạo trừng phạt là xong?”“Hoàng thượng là trời của muôn dân, thần là quan dưới quyền Hoàng thượng, thần bắt nghi phạm cũng là ứng theo đạo trời.”“Ha ha ha ha, trẫm là trời ư.

Địch Quân Dương, mấy ngày nay không gặp, mồm mép ngươi đúng là hơn ngày trước nhiều.

Biểu cảm của ngươi tuy rằng vẫn còn cứng nhắc, nhưng trẫm có thể nghe được lời này từ ngươi cũng xem là không dễ dàng gì.


Thôi, việc này không truy cứu nữa, ngươi cũng tìm chứng cứ bịt miệng Ngự Sử đại phu lại đi.

Nếu không trẫm mà bị làm phiền quá không chừng sẽ khai đao với vị hôn thê của ngươi đấy.”“Thần đã biết.”“Được rồi, ngươi có rảnh thì cùng công chúa Thuần Ngọc trò chuyện chút, chẳng biết nha đầu đó nghe được từ miệng ai chuyện ngươi có vị hôn thê, khóc lóc cả nửa ngày không thèm nói chuyện, mấy ngày nay còn chơi trò tuyệt thực.” Hoàng đế Thượng Quan Ngạo nói, lại đột nhiên nghĩ ra ý tưởng khác: “Chi bằng ngươi cưới nha đầu đó luôn đi, để ta đỡ phải nghe nó léo nhéo đau cả đầu.”“Thần đã có vị hôn thê, công chúa là lá ngọc cành vàng, còn thần chỉ là lùm cỏ dại mà thôi.”Thượng Quan Ngạo đứng thẳng người, sắc mặt khôi phục lại vẻ bình thản, phất tay nói: “Được rồi được rồi, cả ngày cũng chỉ biết mỗi một câu như vậy, đi đi, chướng mắt ta.”“Thần cáo lui.”Địch Quân Dương vừa được công công tiễn đến Huyền Vũ Môn, cái người đang đứng chờ một bên, theo đằng sau là một hàng nữ tỳ kia không phải là cô công chúa Thuần Ngọc mà Hoàng thượng vừa nhắc khỏi miệng hay sao.“Công chúa.” Địch Quân Dương vấn an, đôi mắt hơi hơi rũ xuống.“Quân Dương, hôm nay thời tiết không tồi, huynh cùng bản công chúa ra ngoài đua ngựa đi.”“Thần còn phải tra án, chỉ sợ không thể cùng công chúa đi được.

Nếu là đua ngựa thì có Diệp Hoàng rất hay đi, hay là công chúa kêu Diệp Hoàng đi cùng đi ạ.”Thuần Ngọc vừa nghe xong liền xụ mặt tỏ vẻ không vui.Nàng ta chu miệng, kéo kéo chiếc áo choàng màu đỏ, trâm cài đong đưa theo bước chân khiến nàng trông thật đẹp dưới nắng.“Bản công chúa không cần, chỉ cần huynh thôi.”“Công chúa nếu không có việc gì, xin thứ cho thần đi trước.”Biểu cảm trên mặt Địch Quân Dương vẫn y nguyên không có gì thay đổi.Công chúa Thuần Ngọc từ khi còn nhỏ đã có chút dính người.


Hắn cho rằng không phản ứng gì sẽ có thể khiến nàng ta hiểu ra, không ngờ càng khiến nàng ta càng lúc càng táo bạo, từng bước một áp bức hắn.Công chúa Thuần Ngọc diện mạo xinh đẹp, rực rỡ lấn át người khác, tính tình hoạt bát, nhưng lại không phải kiểu người hắn thích.Trong đầu Địch Quân Dương lại hiện lên đôi chân nhỏ trắng muốt không tì vết kia, đến cả móng chân nhỏ như vỏ sò cũng có vẻ vừa sinh động lại vừa đáng yêu.Địch Quân Dương nhịn không được duỗi tay sờ sờ chóp mũi.“Đại nhân, chúng ta đến nha môn hay là hồi phủ?”.