Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1597: Thoát vây




- Sư phụ là làm sao?

Cửu Yêu cùng Đinh Bình đương nhiên không tin Lăng Hàn sẽ khiếp chiến, cũng kỳ quái.

- Vệ Chấn!

Loạn Tinh nữ hoàng phun ra hai chữ, trong mắt phượng lóe lên một tia lệ mang.

Người là Vệ Chấn gọi đi, nhưng cho đến hiện tại vẫn không hiện thân, khẳng định có quan hệ với người này.

- Chúng ta đi tìm!

Vũ Hoàng, Vô Tương Thánh Nhân cũng nói.

- Không cần!

Loạn Tinh nữ hoàng lắc đầu:

- Tin tưởng hắn!

Lăng Hàn có Hắc Tháp, chí ít sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, mà những người bọn họ lại đánh không lại Vệ Chấn, nếu như đúng là Vệ Chấn mạnh mẽ vây Lăng Hàn, vậy bọn họ đi tới cũng vô dụng, trái lại khả năng thêm phiền cho Lăng Hàn.

Lấy hiểu rõ của nàng đối với Lăng Hàn, tin tưởng Lăng Hàn nhất định sẽ có hành động.

Bọn người Long Hương Nguyệt, Thiên Hạ Đệ Nhị đang đợi, mặc dù bọn họ hiểu rõ Lăng Hàn không sâu, nhưng tuyệt không tin hắn sẽ là một kẻ nhu nhược đến ngay cả chiến cũng không dám chiến.

...

Lăng Hàn đột nhiên mở mắt, vèo, hắn bạo phát hết tốc lực, triển khai Trích Tinh Bộ, nhanh như lưu quang.

- Hừ, sớm chờ ngươi a!

Vệ Chấn cười lạnh một tiếng, một bàn tay lớn nhấn ra, trấn áp Càn Khôn.

Hắn không chỉ là Hằng Hà Cảnh đại viên mãn, hơn nữa còn tới đỉnh cao, cho dù không bằng bốn bá chủ Nhậm Phi Vân, Kỳ Thiên, nhưng không phải Lăng Hàn có thể chống đỡ.

Oanh, một chưởng vỗ xuống, nhưng khống chế lực lượng ở trong phạm vi cực nhỏ, ngay cả một sợi tóc của Chu Tú Nhi cũng không có nhấc lên.

- Ồ!

Nhưng Vệ Chấn lại kinh dị, bởi vì hắn phát hiện, một chưởng của mình ấn xuống, căn bản không có bắn trúng Lăng Hàn.

Người đâu?

Hắn thu chưởng, phía dưới một mảnh trống rỗng.

Hiển nhiên, Lăng Hàn không có bị hắn đánh giết thành tro, mà là ly kỳ biến mất rồi.

- Không Gian Thần Khí!

Hắn cùng Chu Tú Nhi đồng thời kêu lên.

- Không đúng!

Vệ Chấn lập tức lắc đầu:

- Không Gian Thần Khí hữu hình, cuối cùng cũng có manh mối.

Hắn mở ra thần thức, một tấc một tấc tìm kiếm, ngay cả một hạt bụi cũng không buông tha.

Nhưng Hắc Tháp so với bụi còn nhỏ hơn ngàn tỉ lần, chính là giới tử, căn bản không thể phân biệt ra, chí ít lấy tu vi của hắn là không thể nào làm được.

Lăng Hàn, không thấy!

Đúng lúc này, Lăng Hàn tái hiện, xoạt, một bước dài bay trốn.

Vệ Chấn vội vàng đuổi theo, một chưởng bay ra, nhanh vô cùng.

Oanh, một chưởng vỗ qua, Lăng Hàn lại biến mất. Nhưng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, Lăng Hàn lại xuất hiện, tránh thoát công kích, nhanh chân chạy, như thỏ vậy.

- Đáng chết! Làm sao có khả năng!

Vệ Chấn một bên đuổi, một bên cực kỳ khiếp sợ.

Hắn có thể kết luận, vừa nãy Lăng Hàn nhất định là trốn vào trong Không Gian Thần Khí, mà không phải vận dụng bí pháp nào đó. Nhưng Không Gian Thần Khí chỉ có thể chứa đựng vật còn sống mà thôi, lại không phải vô ảnh vô hình.

Thấy quỷ đi!

Hắn xuất liên tục mấy chưởng, nhưng cũng bị Lăng Hàn dễ dàng tránh thoát, để hắn không thể không thay đổi sách lược, đột nhiên bạo phát toàn lực, lập tức vượt qua Lăng Hàn. Hắn biết Lăng Hàn muốn đuổi đi tham gia thi đấu, bởi vậy mục tiêu của hắn cũng rất rõ ràng, trực tiếp ngăn đường.

Không Gian Thần Khí lại trâu bò cũng không thể từ trên người ta đi xuyên qua chứ?

Thân hình hắn xẹt qua, sau đó xoay người, muốn ngăn trở Lăng Hàn, vậy Lăng Hàn muốn không chính diện giao phong, liền chỉ có rút lui, vậy chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Xoạt, nhưng một ánh kiếm sáng lên, cắt về phía hắn.

Lăng Hàn lấy ra kiếm gỗ, đạo văn kỳ dị phát sáng, người kiếm hợp nhất, đánh ra công kích mạnh nhất.

Vệ Chấn đầu tiên là cả kinh, nhưng lập tức cười gằn.

Đùa giỡn, ngươi chỉ là tiểu cực vị, coi như lại thiên tài lại Vương giả thì đã làm sao, có thể đuổi theo hơn ba cảnh giới nhỏ chênh lệch? Hắn không chút do dự mà ra tay nghênh tiếp, cho dù vội vàng ra tay, kém xa khi phát huy ra một đòn mạnh nhất.

Kiếm đến.

Kiếm gỗ chỉ là nhìn qua phá hoại mà thôi, hiện tại rót vào hết thảy lực lượng của Lăng Hàn, nhất thời như bẻ cành khô mà xé ra công kích của Vệ Chấn, cho dù có mấy phần dư âm đánh vào trên người Lăng Hàn, nhưng lấy thể phách của hắn cũng có thể ngạnh kháng.

Lăng Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, tiếp tục thúc đẩy kiếm gỗ tước qua.

Chiêu kiếm này, ngậm lấy lửa giận hắn nhịn một ngày.

Phốc!

Lòng bàn tay của Vệ Chấn lập tức có thêm một vết thương, nhưng lực lượng khổng lồ dâng lên, chấn Lăng Hàn bay ra ngoài.

- Oa!

Lăng Hàn phun một ngụm máu tươi, da dẻ cả người cũng thẩm thấu ra dòng máu.

Cho dù là hắn thừa dịp Vệ Chấn thất thần, cho dù hắn đã thôi thúc mười sát trận, cho dù thể phách của hắn chỉ hơi kém Thần Thiết cấp mười lăm, cho dù một kiếm của hắn cắt tổn thương Vệ Chấn, nhưng vẫn chịu đến trọng thương.

- Ngươi cái tiểu tử giỏi!

Vệ Chấn giận dữ cười, bao nhiêu năm, cách thời điểm hắn bị thương lần trước đã bao nhiêu năm?

Tiểu tử này, không chỉ thiên phú cực cao, hơn nữa còn gan to bằng trời, lại thật sự dám cùng hắn liều mạng. Có điều, cảnh giới kém quá lớn, tuy chém tổn thương hắn, nhưng Lăng Hàn trả giá càng to lớn hơn.

Hả?

Đột nhiên Vệ Chấn biến sắc, hắn phát hiện không chỉ máu tươi từ vết thương chảy ra, cuồn cuộn không dứt, còn có nguyên lực, cũng ầm ầm không ngớt, thậm chí bản nguyên cũng dao động, muốn cùng nhau tiết ra.

Chuyện gì thế này!

Hắn ngơ ngác giơ tay, chỉ thấy vết thương đen kịt, phảng phất như một vực sâu, không thể nhìn thấy đáy.

Không được!

Vệ Chấn không kịp nhớ Lăng Hàn, vội vã khoanh chân ngồi xuống, trấn áp thương thế, bằng không máu tươi, nguyên lực cùng sinh cơ của hắn sẽ trôi hết.

Lăng Hàn thu kiếm, cũng không có sử dụng Bất Diệt Chân Dịch, liền phóng về phía trước.

Mà lúc này, một lão sư đã đi lên đài nói:

- Nếu Lăng Hàn chủ động bỏ quyền, ta tuyên bố, lần này tân sinh sát hạch người thứ nhất là...

- Ai nói ta bỏ quyền?

Xoạt, Lăng Hàn một bước dài xông lên võ đài, chiến ý như hỏa.

Lăng Hàn xuất hiện!

Mọi người xôn xao, bọn họ tự nhiên nhìn thấy trên người Lăng Hàn còn đang chảy máu, trên y phục cũng tràn đầy vết máu, vừa nhìn liền biết chính là vừa trải qua đại chiến.

Lẽ nào tối ngày hôm qua tên này còn đi ra ngoài, kết quả không biết đắc tội thế lực phương nào, một đường bị đuổi giết chạy về. Muốn nói là ở trong Vũ Viện phát sinh, vậy khẳng định không có ai tin tưởng.

Ai dám ra tay ở chỗ của Đại Thánh?

Người lão sư kia hừ một tiếng:

- Làm sao đến muộn như vậy?

Lăng Hàn chỉ chỉ cát chảy trên võ đài:

- Ngủ quên không được sao?

Ngược lại không có vượt qua thời hạn, trong khi hắn nói chuyện, cát trong đồng hồ cũng lặng yên hạ xuống, đại biểu nửa canh giờ đi qua.