Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2034: Khu Khản Thánh Tử (Hạ)




Hắn chọc ai gây ai?

Không đáp ứng mời chào sẽ bị nói là không xem ai ra gì, đắc ý quên hình? Dựa vào, hắn ra giá sao? Ra giá con em ngươi.

Tại sao lại có người tự kỷ như vậy?

Sắc mặt Lăng Hàn lạnh giá, hắn nói:

- Đi qua một bên, ít lãng phí thời gian của ta.

- Lăng Hàn!

Khu Khản đề cao âm lượng.

- Ta biết rõ ngươi chỉ treo giá! Ta không ngại nói cho ngươi biết, tuy hiện tại Lỗ Tiên Minh có đại thế rất lớn nhưng các Thánh Tử Thánh Nữ chúng ta cũng không phải ăn chay.

- Thành Đan Đạo có chín tên Thánh Tử Thánh Nữ, bỏ qua mấy tên phế vật khác, Khu Khản ta, Tiêu Bang, Tần Cổ Ngọc đều có tư cách đâu với Lỗ Tiên Minh một trận, huống chi... Chúng ta đã quyết định liên thủ đá hắn ra khỏi trận cạnh tranh này.

- Ngươi ôm một cây đại thụ chết héo, không cảm thấy ngu xuẩn sao?

Đầu óc tối dạ ah, ngươi có lỗ tai hay không, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta theo Lỗ Tiên Minh lăn lộn? Không chơi với kẻ tự cho là đúng như ngươi.

Lăng Hàn lắc đầu, hắn lo lắng chỉ số thông minh của gia hỏa này, kẻ như thế này còn muốn tranh đoạt đại vị chưởng tòa?

Đúng rồi, mục tiêu của hắn ũng trở thành chưởng tòa thành Đan Đạo, ít nhất cũng phải là người thừa kế, từ đó dương danh hấp dẫn Quản thống lĩnh chú ý, hai là hắn ưa thích đan đạo cho nên mới ở lại nơi này.

Nói như vậy, cho dù là Khu Khản hay Lỗ Tiên Minh, kỳ thật đều là đối thủ cạnh tranh của hắn.

Lăng Hàn gãi gãi đầu, lúc trước hắn không cân nhắc vấn đề này, với tư cách đan đạo đế vương, hắn có tự tin trên phương diện luyện đan, kẻ tầm thường không lọt vào mắt của hắn.

Cho nên hắn không đặt Lỗ Tiên Minh và chín Thánh Tử Thánh Nữ trong lòng, cũng không xem thành đối thủ, giống như vua sư tử đăng cơ còn phải quan tâm tới con cừu non bất mãn sao?

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, nếu đã là đối thủ cạnh tranh, hắn cũng không ngại trêu đùa một chút, từ đó đả kích đối phương.

- Vậy ngươi có đề nghị gì sao?

Hắn hỏi.

Khu Khản lập lộ ra vẻ ngạo nhiên, nhìn xem, nhìn xem, hắn chỉ vạch ra một ít át chủ bài đã làm đối phương đổi giọng.

Nịnh nọt!

Đây chính là logic biến thái của hắn: ngươi không nghe ta nói là ngươi đắc ý quên hình, ngươi nghe là ngươi nịnh nọt, dù sao tả hữu đều là hắn cao cao tại thượng, cái gì cũng do hắn nói tính toán.

- Cho ngươi hai lựa chọn, một là hạ sách, rời khỏi Lỗ Tiên Minh, cút ra khỏi thành Đan Đạo! Hai là thượng sách, gia nhập dưới trướng của ta, mang ngươi đi đến đỉnh phong của nhân sinh!

Lăng Hàn suýt nữa cười phun ra, tại sao ngươi lại có thể trang bức như vậy chứ?

Hắn lắc đầu, nói:

- Ta chọn thứ ba!

Cái gì là thứ ba? Không có thứ ba.

Sắc mặt Khu Khản lạnh lẽo, nói:

- Ah, ngươi còn muốn thêm điều kiện? Vậy thì tốt, ngươi nói đi.

Lăng Hàn cười nói:

- Ta làm lão đại, các Thánh Tử Thánh Nữ các ngươi đều bái ta.

Hiện tại xem ra đây là câu chê cười, nhưng chỉ có Lăng Hàn tràn ngập tự tin, tương lai hắn trở thành vương của thành Đan Đạo, như vậy cho dù Khu Khản, Lỗ Tiên Minh hay các Thánh Tử Thánh Nữ khác đều phải bái hắn làm chủ.

- Ha ha ha ha!

Khu Khản cười lạnh, lời này vô cùng châm chọc, một tiểu tiểu Trảm Trần, ngươi là thiên tài thì thế nào?

Đây chính là thành Đan Đạo!

Lăng Hàn nói:

- Tránh ra một chút!

Khu Khản muốn ra tay nhưng nghĩ tới thực lực đáng sợ của Lăng Hàn liền bỏ tay xuống, nếu hắn ra tay chỉ tự rước lấy nhục, hơn nữa, đường đường Thánh Tử bị đánh, mặt mũi không sáng chút nào.

Hắn hừ một tiếng sau đó lại nói:

- Lăng Hàn, ta muốn ngươi xem quyền lực Thánh Tử thành Đan Đạo là như thế nào! Ngươi muốn mua đan dược? Ha ha, không có ta đồng ý, ngươi xem ai dám bán cho ngươi.

Lòng dạ như thế cũng xứng làm Thánh Tử?

Lăng Hàn lắc đầu, so sánh ra, Lỗ Tiên Minh còn thắng tên này nhiều lần, khó trách tiếng hô cao nhất. Bản thân mình cũng không phải mua đan dược, ngươi dương dương tự đắc cái gì, không sợ lát nữa thẹn quá hóa giận sao?

Nói đến thẹn quá hoá giận, Lăng Hàn tươi cười, vậy thì đùa nghịch gia hỏa này vậy.

Đan Sư Điện không chỉ chứng thực đan sư, học đồ, nó còn là nơi bán đan dược, hơn nữa còn là tiệm thuốc lớn nhất của mỗi tầng.

Khu Khản làm sao cũng không ngờ Lăng Hàn tới đây khảo hạch đan sư, hắn xem ra đối phương tới đây mua đan dược.

Hắn thân là Thánh Tử, trong tay nắm giữ đặc quyền, nếu không thể quyết định bán đan dược cho ai, vậy cũng xin lỗi danh xưng này đi.

Lăng Hàn không để ý đến, hắn tiến lên phía trước, tốc độ rất nhanh.

Khu Khản vội vàng đuổi theo, hắn xem ra, Lăng Hàn muốn vứt bỏ mình mua đan dược.

Phi, nghĩ khá lắm!

Theo phía sau hắn là bốn tên hộ vệ, bọn họ đã hiện thân.

Khoảng cách mấy trăm trượng với Trảm Trần mà nói không coi vào đâu, tuy nơi này có trận pháp bảo hộ hạn chế tốc độ cực hạn nhưng Lăng Hàn chỉ dùng vài giây để tiến vào trong đại điện.

Tại không gian thứ nhất của đại điện là nơi bán thuốc, nơi này có từng hàng tủ đan dược rất dài, nhìn không thấy cuối cùng, hơn nữa không biết có bao nhiêu tủ như thế.

Dù sao trong thế lực Tiên Vương, "Phàm nhân" dưới Trảm Trần chiếm đại đa số, đương nhiên thành Đan Đạo cũng không ngoại lệ.

Bởi vì cho nên đại bộ phận đồ nơi này chuyên bán cho phàm nhân, nhằm vào Thần Cảnh nhiều nhất, dưới Phá Hư lại rất ít, bởi vì người trong Tiên vực rất cường đại, đại bộ phận người vừa ra đời đã là Phá Hư Cảnh, còn cần đan dược Linh Hải Cảnh, Thiên Nhân Cảnh sao?

Lăng Hàn bắt đầu đi dạo, tiên nhân thọ nguyên vô hạn, ít nhất hắn lãng phí một hai ngày cũng không sao cả.

Khu Khản vừa đi theo, hắn đi tới nơi nào người phía sau tủ đan đều khom người cúi chào.

Thánh Tử cao cao tại thượng!

Khu Khản lộ ra vẻ mặt đắc ý, đả kích lúc trước cũng khôi phục trở lại.

Nhìn xem, ta phong cách như thế đấy.

Lăng Hàn cố ý dừng lại hỏi giá cả đan dược.

Khu Khản đứng ở phía sau nói thẳng:

- Không bán!

Người hầu lộ ra vẻ làm khó, việc buôn bán nào có đạo lý đuổi khách đi? Nhưng Thánh Tử đại nhân lời vàng ý ngọc, hắn có mấy lá gan cũng không dám đối nghịch.

- Vị khách nhân này, thật sự xấu hổ, đan dược này không bán.

Hắn sợ hãi nói ra, sợ mất chén cơm, càng sợ bị Lăng Hàn mang thù, dù sao hắn chỉ là người hầu mà thôi.

Lăng Hàn cười ha ha, hắn tiến lên phía trước.

Phàm hắn dừng lại hỏi giá, Khu Khản cường lực áp bách cho nên không ai dám bán cho hắn.

Đi một hồi lâu, quả nhiên Lăng Hàn không có khả năng mua được viên đan dược nào.