Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3758: Hoàng tử yêu tộc ước chiến




Chỉ có điều, Hồng thái sư sốt ruột tới thăm Dương Bách. Rất nhanh, nghị sự trưởng lại đưa ra quyết định, đồng ý trận chiến này. Hồng Thiên Bộ cũng đưa ra lời đáp lại, một chữ, chiến!

Toàn bộ Đế Đô đều chấn động. Hiện tại mọi người đều biết hoàng tử yêu tộc chính là tu vi Khai Khiếu Cảnh, nhưng Hồng Thiên Bộ lại chỉ là Minh Văn Cảnh, vậy làm sao đánh?

Không phải sẽ thua sao?

Nhưng bất luận là triều đình hay là bản thân Hồng Thiên Bộ, dường như đều tràn ngập lòng tin đối với trận chiến đấu này. Bằng không làm sao có thể đáp ứng chiến đấu. Chẳng lẽ muốn ở trước mặt toàn bộ người Đế Đô, bị đánh bại bởi một con yêu thú?

Thời điểm ước chiến lại được quyết định vào ngày hôm sau.

Không cần ai đi tuyên truyền, tất cả mọi người đều quyết định sẽ đi quan sát cuộc chiến, tận mắt nhìn thấy được Hồng Thiên Bộ đánh bại hoàng tử yêu tộc.

Lăng Hàn tất nhiên cũng nhanh chân đến xem. Hắn muốn biết Hồng Thiên Bộ đến cùng mạnh mẽ tới mức nào.

Ngày hôm sau, hắn dẫn theo tiểu thị nữ xuất phát. Ban đầu muốn đón xe, nhưng hôm nay trên đường lại có thể không nhìn thấy được một chiếc xe nào.

Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là cùng tiểu thị nữ đi bộ tới.

Thật may bọn họ xuất phát sớm, thời điểm đến bãi săn bắn vẫn chưa đến thời gian ước chiến. Nhìn xe cộ đỗ đầy ở lối vào, Lăng Hàn cuối cùng cũng biết vì sao không gọi được xe.

Tất cả tài xế đều chạy tới nơi này quan sát cuộc chiến, căn bản không muốn kinh doanh.

Ngay cả người lái xe cũng không buôn bán, vậy những người khác thì sao?

Ngày hôm nay vệ binh cho phép qua, tất cả mọi người có thể đi vào. Mà ở trên quảng trường này đông nghịt một mảnh, đã sớm có người đứng đầy.

Lăng Hàn tin tưởng Hồng Thiên Bộ và hoàng tử yêu tộc chiến đấu tuyệt đối không thể tiến hành ở chỗ này, nhất định sẽ đặt ở trong thâm sơn. Cho nên cho dù ở đây tìm một vị trí tốt cũng vô dụng.

Hắn liền cùng Hoán Tuyết tiếp tục đi tới đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống, phạm vi tầm nhìn thật tốt.

Có không ít người cũng ôm ý nghĩ tương tự với hắn. V dụ như Hiên Viên Định Quốc, Tần Tinh Hỏa v.v. Ai cũng đứng ở trên đỉnh núi, còn cướp được vị trí có lợi.

Lần này người qua xem cuộc chiến, so với thời điểm diễn ra cuộc so tài săn bắn còn đông hơn nhiều. Dù sao khi đó cũng không có mở ra đối với toàn thể bách tính.

- Mấy người kia là ai?

Lăng Hàn hỏi Hiên Viên Định Quốc. Ánh mắt hắn lại nhìn về phía mấy nam tử trung niên ba bốn mươi tuổi. Mỗi người đều tản ra khí tức kinh người.

- Mấy vị hoàng tử thứ hạng sát đầu!

Hiên Viên Định Quốc có chút kính nể, e sợ nói:

- Người mặc trang phục màu vàng kia, đó là tam hoàng tử Trần Văn Hoa. Bên cạnh hắn là lục hoàng tử là Trần Văn Bân. Vị ở bên cạnh kia, thất hoàng tử Trần Thái Thanh.

Lần ước chiến này lại có thể kinh động tới cả mấy vị hoàng tử thứ hạng sát đầu, có thể thấy được tầm quan trọng của trận chiến này. Còn mặt khác, có lẽ mấy vị hoàng tử cũng muốn biết thực lực chân chính của Hồng Thiên Bộ.

Nếu như sau này bọn họ kế thừa ngôi vị hoàng đế, cũng nên hàng phục kỳ tài ngút trời này như thế nào?

Thời gian ước chiến là mười giờ. Hiện tại còn khoảng nửa giờ nữa. Bởi vậy, mọi người trên núi đều tìm người nói chuyện, giết thời gian một chút.

Lăng Hàn đang cùng Hiên Viên Định Quốc nói chuyện phiếm. Chưa nói được mấy câu, liền thấy yêu nữ Ân Tú Tinh này lắc lư cái mông đi tới. Người còn chưa tới, ánh mắt quyến rũ đã nhẹ nhàng nhìn qua trước.

- Hàn đệ đệ, ngươi thực sự không có suy nghĩ, lại đi đánh những người quái dị yêu tộc này, lại có thể không để cho tỷ tỷ lên!

Nàng hờn dỗi nói.

Lăng Hàn không khỏi toát mồ hôi. Hắn đi tới đấu trường dưới lòng đất lại không phải vì đánh yêu tộc, chỉ là vừa vặn đụng vào hắn.

Đây là vòng ánh sáng thù hận lại tạo nên tác dụng sao?

- Lần sau nhất định thông báo Ân cô nương.

Hắn ứng phó nói.

- Vậy còn được!

Ân Tú Tinh yểu điệu nói, ánh mắt quyến rũ, cực kỳ động lòng người.

Hiên Viên Định Quốc kéo Ân Tú Tinh qua một bên, nói:

- Ta nói, nàng chẳng lẽ thật sự rất động tâm đối với Lăng Hàn sao?

- Thế nào, ghen tị sao?

Ân Tú Tinh ném qua một mị nhãn.

Hiên Viên Định Quốc là một người thông minh, liền vội vàng lắc đầu, nói:

- Nàng cũng không nên kéo ta xuống nước. Ta lại không thể trêu vào yêu nữ nàng! Chỉ có điều, nàng thật sự muốn động tâm, nhưng phải nắm chắc. Có một số việc ta không thể nói cho nàng biết. Nhưng tiền đồ tương lai của Lăng Hàn không thể đo đếm!

Ân Tú Tinh kinh ngạc. Hiên Viên Định Quốc lại có thể có đánh giá cao đối với Lăng Hàn như vậy?

Tuy rằng Lăng Hàn biểu hiện ra thiên phú võ đạo kinh người, nhưng lại không phải là không có tiền lệ khởi đầu thiên phú kinh người, nhưng chậm rãi lại ảm đạm không ánh sáng, tiêu tan trong đám đông.

Lấy thân phận cao quý tôn nữ Thực Nguyệt đại soái của nàng, gia tộc lại đồng ý gả nàng cho một người chỉ là có thiên phú võ đạo đột xuất sao?

Theo ý tứ của cả nhà, là muốn gả nàng cho vị hoàng tử nào đó.

Nàng không khỏi lại nhìn về phía Lăng Hàn, tiểu tử này đến cùng có gì đặc biệt hơn người, lại có thể khiến cho Hiên Viên Định Quốc tôn sùng như vậy.

Đúng lúc này, chỉ thấy một nam tử trung niên đo về phía bọn họ, long hành hổ bộ, tràn ngập khí phách.

- Thất hoàng tử!

- Điện hạ!

Hiên Viên Định Quốc và Ân Tú Tinh vội vàng hướng về phía người kia ôm quyền hành lễ. Vị này chính là Trần Thái Thanh con trai thứ bảy của Trần Phong Viêm.

Trần Thái Thanh giơ tay lên. Mấy vị hoàng tử sát đầu đều kế thừa được huyết mạch cường đại của thánh hoàng hiện nay, thực lực mạnh như thế nào còn không biết, nhưng khí tức lại cường đại cực kỳ, khiến người ta vừa thấy sẽ sinh lòng kính ngưỡng.

Lăng Hàn cũng ôm quyền, nói:

- Điện hạ.

Trần Thái Thanh cười khanh khách đánh giá Lăng Hàn, nói:

- Mấy ngày trước, thời điểm ta bái kiến phụ hoàng, từng nghe phụ hoàng nói về ngươi, tràn ngập thưởng thức.

Ân Tú Tinh càng giật mình hơn. Ngay cả Thánh Hoàng bệ hạ cũng sẽ nhắc tới Lăng Hàn ở trước mặt con trai?

Trái lại, gia hỏa này đến cùng đã làm gì?

Lăng Hàn lại cười, nói:

- Điện hạ quá lời.

- Ha ha, quá mức khiêm tốn chính là kiêu ngạo. Cô vương lại làm sao dám bịa ra chuyện phụ hoàng nói như vậy?

Trần Thái Thanh cười to nói. Hắn dừng một chút, nói tiếp.

- Lăng Hàn, cô vương đang cần nhân thủ. Ngươi có bằng lòng làm việc cho cô vương hay không?