Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4112: Còn dám tới?




Đan sư đều có phân cấp, Thiên, Địa, Nhân, ba đẳng cấp lớn, Đan sư Địa cấp, Nhân cấp lại chia thành thượng trung hạ, nhưng Đan sư Thiên cấp chính là Đan sư Thiên cấp, không phân phẩm giai.

Bởi vậy, Lăng Hàn hiện tại chính là Đan sư Nhân cấp hạ phẩm.

Sau khi vừa lên cấp Đan sư, Lăng Hàn có thể vào trong kho Đan Đạo Minh tìm đan phương đối ứng với cấp bậc của mình, còn muốn thu được nhiều đan phương hơn, vậy thì cần cống hiến cho Đan Đạo Minh mới được.

Lăng Hàn chứng nhận Đan sư chính là vì thu được đan phương, hắn quả quyết lựa chọn Thanh Mộc Bổ Linh đan.

Ăn một viên, có thể chống đỡ mấy năm khổ tu, chính là thứ Lăng Hàn đang cần.

Hắn xem đan phương, chủ yếu là Hồ Thanh Mộc, là tiên dược nhất tinh, ít nhất phải năm mươi năm, chủ yếu năm càng dài, luyện ra Thanh Mộc Bổ Linh đan hiệu quả càng tốt.

Mặt khác còn cần ba mươi bốn phụ liệu, đều là cấp bậc Tầm Bí, không khó thu hoạch.

Lăng Hàn nhanh chóng quen thuộc đan phương, nhưng Hồ Thanh Mộc không phổ biến, hắn có tiền cũng không mua được, đành phải đặt trước.

Hắn bán ba viên Ngự Hàn đan cho Đan Đạo Minh, đổi được ba khối Đạo Thạch, đồng thời còn có một ít điểm cống hiến, tích lũy đầy đủ, hắn có thể đổi lấy đan phương mới từ Đan Đạo Minh.

Sau khi làm xong những việc này, thời gian cũng đã đến chạng vạng tối, Lăng Hàn nhanh chóng quay về khách sạn.

Trên đường, hắn còn mua một phần địa lý đồ, muốn nghiên cứu kỹ về Huyền Nguyệt tinh.

Đám người Nữ Hoàng đều trở về, bọn họ ăn cơm tối xong, sau đó bắt đầu nghỉ ngơi.

Lăng Hàn xem địa lý đồ một lần, hắn cơ bản đã hiểu rõ về Huyền Nguyệt tinh.

- Bên trong Xích Hỏa Thánh Địa, có một Hỏa Diệm sơn cốc, liệt diễm sáng rực, ngay cả Thánh Nhân cũng không dám vào.

- Nghe nói nơi đó vốn là sơn cốc bình thường, nhưng không biết vào lúc nào, trời giội lửa lớn, từ đó đã bốc cháy hừng hực, hơn nữa còn đốt tới bây giờ.

- Ngay cả Thánh Nhân cũng kiêng kị, có khả năng rất lớn chính là Thiên Đạo Hỏa.

- Còn thời gian ba tháng mới đến Kim Nguyên quả hội, ta cũng nên vượt chín tầng Hoàng Kim tháp, sau khi thông qua sẽ thu được danh ngạch, sau đó lại đi tới Hỏa Diệm sơn cốc một chuyến, từ đó đúc Mẫu Kim.

- Ta là cao thủ Trúc Cơ, nếu không thể ngự khí phi hành thì quá mất mặt.

Lăng Hàn đã có quyết định, trước đúc Mẫu Kim, lại đi Kim Nguyên Thánh Địa.

Sáng sớm ngày thứ hai, tất cả mọi người rời giường tu luyện.

Lăng Hàn không ở chung với đám người, hắn là Trúc Cơ tiên nhân, một khi hắn tu luyện, lực lượng thiên địa chung quanh sẽ bị rút sạch, đừng nói Phàm cảnh, cho dù là Trúc Cơ cảnh cũng bị hắn giành hết.

Cho nên hắn phải tu luyện ở nơi xa mọi người.

Nửa giờ sau, Lăng Hàn quay lại khách sạn.

A?

Hắn sững sờ, bởi vì bên ngoài khách sạn có rất nhiều người xa lạ, mỗi người đều rất bá đạo nhưng không phải cấp bậc Tiên đồ.

Lăng Hàn đi tới, lại bị những người kia cản lại:

- Cút, đi nhà khác!

Làm gì đây?

Lăng Hàn tiện tay vung lên, những người kia lập tức ngã xuống đất, không ai có thể ngăn cản hắn.

Hắn cất bước đi vào, trong nội tâm sinh ra sát khí ngập trời, nếu như những người này nhằm vào đám người Nữ Hoàng, khi đó hắn nhất định phải đại khai sát giới.

- Còn che mặt, như thế nào, ngươi cho rằng chúng ta không nhận ra ngươi sao?

Một giọng nói nữ tử vang lên, Lăng Hàn lập tức nhận ra đó là Trác Điệp.

Đến trả thù.

Lăng Hàn âm thầm gật đầu, Trác Điệp bị lột thân phận Đan đồ, nội tâm bọn họ nhất định khó chịu, Lăng Hàn không ngờ rằng, thân phận Đan sư của mình không thể dọa đối phương.

Theo lý mà nói, Đan sư phải có địa vị siêu nhiên?

Lại nói, việc này do đám người Trác Điệp bốc lên, Lăng Hàn cũng là người bị hại.

Lăng Hàn đi vào sảnh lớn, hắn nhìn thấy chung quanh có một đám tôi tớ, mỗi người đều có gương mặt dữ tợn, mặc trang phục màu xám thống nhất, chỉ có ba người là ngoại lệ.

Đàm Binh, Trác Điệp, Tôn Thiểu Long.

Thì ra không chỉ có Trác Điệp, hai người khác cũng tới.

Bọn họ vây quanh Nữ Hoàng, Hổ Nữu, đám tiểu oa nhi vào giữa, đám người Nữ Hoàng không xem bọn họ là chuyện to tát, hiện tại đang ăn điểm tâm, hơn nữa còn ăn rất ngon, dường như không bị việc này ảnh hưởng.

- Xem ra, các ngươi chưa nhận đủ giáo huấn!

Lăng Hàn mở miệng, giọng nói của hắn lạnh lùng.

Những người này dám dùng nanh vuốt chạm đến người bên cạnh hắn, thật đáng chết!

- Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi bị dọa sợ, còn dám trở về?

Đàm Binh hừ một tiếng, nói:

- Đều vì ngươi làm hại chúng ta lãng phí thời gian ba năm! Ngươi cho rằng, ngươi là Đan sư, chúng ta không dám động tới ngươi hay sao?

- Chỉ là Nhân cấp Hạ phẩm, cho dù chúng ta đánh ngươi, Đan Đạo Minh còn dám chạy tới nhà chúng ta đại náo hay sao?

Tôn Thiểu Long lên tiếng.

Bọn họ thuộc về mười gia tộc lớn nhất nơi đây, đều có lão tổ Chú Đỉnh cảnh tọa trấn, đây chính là lực lượng giúp bọn họ kiêu ngạo.

- Các ngươi muốn thế nào?

Lăng Hàn từ tốn nói.

- Đầu tiên đánh ngươi một trận, ngươi phải quỳ sám hối trước mặt chúng ta!

Đàm Binh nói.

- Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ dùng sức, ngươi sẽ nhận giáo huấn cả đời khó quên!

Tôn Thiểu Long cũng nói.

Trác Điệp lại lộ ra vẻ mặt âm u, nói:

- Còn phải thiến hắn! Không phải gia hỏa này có hai nữ nhân sao, sau này hắn chỉ có thể nhìn, không thể chạm vào.

A, nữ nhân này thật độc!

- Đúng thế!

Đàm Binh và Tôn Thiểu Long sửng sốt một lúc, đều gật đầu.

Lăng Hàn hỏi bọn họ muốn thế nào, chính là muốn ăn miếng trả miếng, các ngươi dám làm với ta như vậy, ta cũng sẽ đáp trả các ngươi như vậy.

- Chính mình gieo nhân, chính mình nuốt quả!

Hắn từ tốn nói, xèo, thân thể biến mất, hắn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tôn Thiểu Long.

Sau khi bước vào Tiên đồ, Lăng Hàn đã có thể chưởng khống hoàn toàn pháp môn này, hắn có thể cất bước vượt qua trăm dặm, hơn nữa có thể nhanh không hợp lẽ thường.

Tôn Thiểu Long cảm thấy hoa mắt, trước mặt hắn xuất hiện một bóng người.

Thân là võ giả, phản ứng của hắn không chậm, hắn dùng đôi tay tấn công Lăng Hàn

Lăng Hàn còn nhanh hơn hắn.

Ba, Lăng Hàn cầm lấy mảnh vỡ mộ bia ra, dùng nó đập vào đầu đối phương.

Ngay sau đó Tôn Thiểu Long nằm xuống, cũng may hắn là Trúc Cơ cảnh, bằng không một cục gạch cũng đủ làm đầu hắn nở hoa.

Nhưng hắn không tốt hơn chút nào, cái trán săng lên rất cao, sưng ra một cái bọc lớn, sau đó hắn còn phải thừa nhận vận rủi quấn thân.

Lăng Hàn tươi cười, hắn đi về phía Đàm Binh.

Đàm Binh lui về phía sau vài bước, nội tâm mát lạnh, hắn vừa mới lui bước, hắn phát hiện Lăng Hàn đã đứng tại vị trí hắn đứng lúc trước, Lăng Hàn cầm cục gạch vỗ vào đầu hắn.

- A!

Hắn kêu gào thảm thiết, lúc này nối gót đi theo Tôn Thiểu Long, cũng nằm trên đất.

Chỉ còn lại một người.

Trác Điệp quá sợ hãi, vội vàng thét to:

- Các ngươi còn thất thần làm gì, lên cho ta, lên cho ta!

Những tôi tớ kia vội vàng rút binh khí ra, Lăng Hàn đối phó bọn họ còn không dễ dàng hay sao?

Ông, hắn phóng xuất sát khí xung kích, ba ba ba ba, những người kia ngã xuống đất, mỗi một người đều ngẩn ngơ và mất đi ý thức.