Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4146: Hậu Khánh Bạch




- Cút ngay!

Bích Tiêu công chúa quát lớn.

-  Mỹ nữ thật cay, nhưng bản thiếu thích!

Một giọng nói nam tử vang lên, hắn nói chuyện rất vô lại.

- Mỹ nữ, về sau theo bản thiếu, muốn cái gì, bản thiếu sẽ mua cho ngươi!

- Ta đã nói ngươi cút ngay!

Bích Tiêu công chúa quát lên lần nữa, trong giọng nói mang theo tức giận rất lớn.

- A, mặt mũi trắng nõn, đến đây, để ca ca sờ một chút.

Nam tử kia lại nói.

Oanh!

Âm thanh chiến đấu vang lên, sóng năng lượng ập tới.

Lăng Hàn nhìn sang, có người đang đùa giỡn Bích Tiêu công chúa.

Mặc dù hắn không có ý tưởng gì với công chúa Yêu tộc nhưng không có đạo lý nhìn nàng bị người ta khi dễ.

- Ha ha, quả nhiên là một đóa hoa hồng có gai, ca ca thích!

- Dê xồm!

Lăng Hàn đi tới, nhìn thấy Bích Tiêu công chúa đang đại chiến với một tên nam tử áo xanh, nam tử kia nhìn sơ qua chừng hai lăm hai sáu tuổi, biểu lộ cà lơ phất phơ, xuất thủ càng bỉ ổi, chuyên duỗi móng về vào mặt, ngực và đùi của Bích Tiêu công chúa.

Việc này làm Bích Tiêu công chúa phi thường kiêng kị, cho dù nàng có thể đánh chết đối phương cũng không muốn bị đối phương chạm vào người mình.

Nàng chỉ có thể kéo dài khoảng cách, sử dụng kình lực oanh kích, nhưng nam tử áo xanh lại từng bước ép sát, chiêu chiêu hạ lưu, Bích Tiêu công chúa giận dữ mắng mỏ nhưng lại không thể làm gì.

Điều này nói rõ, mặc dù nam tử áo xanh vô sỉ nhưng thực lực lại rất mạnh, nếu không cũng không có khả năng ép Bích Tiêu công chúa chật vật như vậy.

Hiện tại có một đám thế lực bên ngoài tới mưu đoạt Thánh Nhân truyền thừa, đừng nói thế lực cấp Giáo Chủ, cấp Tôn Giả, cho dù là truyền nhân Thánh Địa cũng sẽ động tâm, có thể nắm giữ hai môn tuyệt học Thánh Nhân sẽ mạnh hơn chỉ biết một môn đúng không?

Cho nên, thực lực đám người tới nơi này mạnh hơn lần trước rất nhiều, cho dù là cảnh giới hay thiên phú.

Lăng Hàn không nhìn được, hắn nhảy tới cắt vào giữa Bích Tiêu công chúa và nam tử áo xanh.

- Cút ngay!

Nam tử áo xanh cau mày, trên mặt lộ ra căm ghét, tay phải hóa chưởng tấn công Lăng Hàn, oanh, lại có trăng lên giữa phố, dị tượng chiếu sáng nơi đây.

Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn vội vàng phát động Yêu Hầu quyền chọi cứng với đối phương.

Oanh!

Sắc mặt nam tử áo xanh thay đổi, hắn không ngừng lui về phía sau, khi đã lui lại chín bước, lúc này hắn mới có thể đứng vững, gương mặt hắn đã đỏ bừng, sau đó hắn lại phun ra một ngụm máu tươi.

- A, Hậu Khánh Bạch lại bị người ta đả thương!

Bên cạnh có người kêu lớn.

- Hậu Khánh Bạch chính là thiên tài nhị tinh Trúc Thiên Cơ, người có thể đánh bại hắn có lẽ là Trúc Cực Cơ nha.

- Người kia hẳn là thổ dân Thiên Hải tinh, ta gần đây có xem qua tin tức của hắn, dường như tên hắn là Lăng Hàn, còn có một thiên tài khác tên là Hồng Thiên Bộ, hai tên này hợp xưng đế đô song kiêu.

- Đế đô song kiêu? Ha ha, thật sự buồn cười, chỉ là thổ dân cũng dám khoác lác như thế.

- Không nên quên, Hậu Khánh Bạch bị hắn đánh bại.

- Đại khái là thiên tài nhất tinh Trúc Cực Cơ, có thể đánh bại Hậu Khánh Bạch cũng không kỳ quái.

Đám người vốn không đặt trong lòng, tất cả đều là người biết hàng, nhưng Hậu Khánh Bạch lại bị một tên thổ dân đánh bại cho nên mới hấp dẫn mọi người chú ý, cũng xúm lại xem thế nào.

- A, khí tức sinh mệnh của đối phương không mạnh.

Có người thử dò xét sinh mệnh ba động trên người Lăng Hàn, hắn lập tức hoảng hốt.

- Dường như chỉ là Trúc Nhân Cơ!

- Ha ha, sao lại có thể như thế đây? Một Trúc Nhân Cơ đánh bại thiên tài nhị tinh Trúc Thiên Cơ, hắn phải có chiến lực thế nào?

- Dù thế nào cũng là tứ tinh.

- Tứ tinh? Tinh thể này lạc hậu như thế, có khả năng sao?

- Xác thực không có khả năng!

Tất cả mọi người lắc đầu, bọn họ vô cùng xem thường Thiên Hải tinh, đương nhiên sẽ không tin tưởng Lăng Hàn là thiên tài tứ tinh, giống như có người nói Thánh Nhân sinh ra trên một tinh cầu nhỏ.

Chuyện cười lớn.

Hậu Khánh Bạch vỗ ngực một lúc, cũng ổn định khó chịu trong lòng, đôi mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm vào mặt Lăng Hàn:

- Ngươi dám quản chuyện của bản thiếu, còn dám đả thương bản thiếu, ngươi chán sống rồi.

Lăng Hàn chắp tay sau lưng, hắn thản nhiên nói:

- Quỳ xuống, xin lỗi bằng hữu của ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

- Ha ha!

Hậu Khánh Bạch bật cười, thật sự quá hoang đường, một tên thổ dân lại dám bảo mình quỳ xuống xin lỗi?

- Tiểu bạch kiểm, ngươi không biết bản thiếu là ai đúng không?

Hậu Khánh Bạch cười lạnh, hắn cũng không ngốc, trước khi đùa giỡn Bích Tiêu công chúa, hắn đã điều tra thân phận của nàng, dù sao nơi này vô cùng khả năng có thánh nữ Thánh địa, công chúa hoàng triều, hắn trêu chọc bọn họ chính là tự tìm đường chết.

Sau khi biết Bích Tiêu công chúa chính là thổ dân, nàng có bối cảnh gì chứ?

Lúc này hắn mới không kiêng nể gì cả, xem Bích Tiêu công chúa như món ăn trong mâm của mình.

Nhưng ai ngờ lại có một tên thổ dân nhảy ra, lại dám phá hư chuyện tốt của hắn, đả thương hắn trước mặt mọi người?

Không thể nhịn.

- Bản thiếu là Hậu Khánh Bạch, gia phụ chính là Hoan Lâm giáo Giáo Chủ Hậu Long Sinh, đại năng Tiểu Thừa cảnh!

Hắn cao ngạo nói một câu.

Tiểu Thừa cảnh là tu vi gì? Đại năng cấp Giáo Chủ!

Chỉ cần xuất động tồn tại như thế là có thể quét ngang Thiên Hải tinh, một người trấn áp một tinh thể!

- Đừng trách bản thiếu gia không cho ngươi cơ hội sống sót.

Hậu Khánh Bạch từ tốn nói:

- Ngươi quỳ xuống, quỳ dập đầu trước bản thiếu một trăm lần, bản thiếu sẽ cân nhắc tha cho ngươi một mạng.

Chuyện này gọi là lấy đạo của người trả lại cho ngươi, ngươi muốn ta quỳ xuống? Ha ha, ta sẽ làm ngươi quỳ gãy cả xương cốt.

Nghe Hậu Khánh Bạch nói như vậy, đám người xung quanh cười lạnh.

Bọn họ không quản đúng sai, cùng là người đến từ bên ngoài, bọn họ tự nhiên sẽ đứng về phía Hậu Khánh Bạch, người nào cũng xem thường thổ dân như Lăng Hàn.

Ngươi xem, người mạnh nhất cũng chỉ là Hóa Linh cảnh, yếu gần chết, bọn họ làm sao xem trọng ngươi?

Yếu thì bị đánh, sẽ bị ức hiếp, đây là thiết luật của giới tu luyện.

Không có người nào đồng tình với kẻ yếu, cường giả muốn làm gì thì làm.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:

- Sự kiên nhẫn của ta có hạn, ta đếm đến mười, nếu ngươi không quỳ, ta sẽ giết ngươi!

Giọng nói của hắn rất bình thản, giống như đang nói chuyện vô cùng bình thường.

Sắc mặt Hậu Khánh Bạch thay đổi vài lần, Lăng Hàn lại dám không bán mặt mũi cho mình?

Hắn đã lộ ra thân phận của mình.

Ghê tởm!

- Ngươi đang tìm chết đúng không?

Hậu Khánh Bạch cười lạnh, hắn điểm vào ngực một cái, môt tia sáng xuất hiện và dán chặt vào thân thể hắn, trên người hắn đã xuất hiện một bộ chiến giáp màu xanh.

- Đây chính là Tường Vân Chiến Giáp, có thể gia tăng chiến lực một tinh!

Hắn cao ngạo nói một câu.

Lúc trước bị đánh trúng, hắn biết Lăng Hàn mạnh hơn hắn nhưng không có khả năng chênh lệch một tinh.

- Một, hai, ba...

Lăng Hàn bắt đầu đếm số.

Hậu Khánh Bạch tức điên, Lăng Hàn đếm số, đối phương làm như vậy đã không đặt hắn vào mắt.

Tên thổ dân kia dám làm như vậy?

- Ta muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn, ném huyết nhục của ngươi cho chó ăn.

Hắn cắn răng nói một câu.

- Sáu, bảy, tám...

Lăng Hàn tiếp tục đếm số.

Mọi người đều bật cười, thổ dân này rất có cá tính, hắn cũng rất to gan.

Lần này có trò hay để xem rồi.