Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4200: Phá Giáp




Trận pháp.

Lăng Hàn kịp phản ứng trước tiên, thải cầu này bị trận pháp bảo hộ, nếu như dùng bạo lực cầm lên thì kết quả duy nhất chính là thải cầu sẽ nổ tung, tương đương phí công một hồi.

Hắn nhìn quanh một chút, nhìn thấy phía dưới thải cầu có mấy đạo hoa văn đang phát sáng, lúc này trong đầu hắn xuất hiện trận văn tương ứng.

Đây là một trận pháp rất đơn giản, dù không phải trận sư cũng có thể dễ dàng phá giải, bởi vì lưu lại quá nhiều lỗ thủng.

Trên thực tế trận pháp này cần ngươi phá, mục đích chỉ làm chậm một chút thời gian mà thôi, làm cho người khác đuổi kịp và phát động công kích.

Lăng Hàn lại có thể dễ dàng phá giải trận pháp như thế.

Phải biết hắn đã bước vào cánh cửa trận sư, thậm chí có thể dời bước thành trận, muốn phá giải loại trận pháp trẻ con như vậy còn không phải quá đơn giản?

Hắn chỉ đưa tay vẽ một cái, ánh sáng trận pháp nhạt dần và từ từ cải biến xu thế thiên địa.

Lăng Hàn lại cách không cầm lên, xèo, thải cầu tự động bay lên và rơi vào trong tay hắn.

Động tác này rất dài dòng, nhưng kỳ thật chỉ xảy ra trong nháy mắt, cũng không mất quá mấy giây.

Nếu như Lăng Hàn nguyện ý, hắn có thể xông trở về và bảo đảm không ai có thể ngăn cản.

Nhưng hắn nghĩ tới Đàm Chính Kiệt không chịu tiếp nhận giáo huấn, vậy hôm nay cứ cho hắn bài học.

- A?

Liễu Huân Vũ và hai Chú Đỉnh khác ồ lên đầy ngạc nhiên, có thể phá giải trận pháp trên thải cầu thật sự quá đơn giản, ai cũng có thể làm được, nhưng đưa tay vẽ một cái và phá giải trận pháp thì quá không tầm thường.

Trừ phi... Lăng Hàn là một trận sư!

Làm sao có thể chứ?

Hắn không phải là thiên tài đan đạo sao? Chẳng lẽ hắn yêu nghiệt tới mức có thể ăn sạch trận pháp, đan thuật hai đạo?

Đúng lúc này đám người Đàm Chính Kiệt đã giết tới gần.

Lăng Hàn tay phải cầm thải cầu và thả về phía sau, một mình đối mặt mười chín đối thủ khí thế hung hãn.

Đàm Chính Kiệt lộ ra vẻ tàn nhẫn, trong kế hoạch của hắn là mời chín tiểu đồng bọn liên thủ cùng nhau vây đánh Lăng Hàn, nhưng Lăng Hàn không có cầm thải cầu, mười người bọn họ đi đánh một không có thải cầu sẽ quá mức rõ ràng.

Hiện tại tốt rồi, Lăng Hàn lấy được thải cầu, bọn họ có vây công cũng hợp tình hợp lý, khác biệt ở chỗ lần này vây công cướp thải cầu, hiện tại nha, đương nhiên là nhằm vào bản thân Lăng Hàn.

- Giết!

Đàm Chính Kiệt hét lớn một tiếng, dẫn đầu giết tới.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Còn không có học ngoan, thật sự là ngu xuẩn.

Hưu hưu hưu, những người khác cũng phát động công kích, toàn bộ đều tấn công Lăng Hàn.

Lăng Hàn bình thản tự nhiên không sợ hãi, hắn có mấy loại biện pháp trong nháy mắt miểu sát mười chín người này, nhưng vì có lo nghĩ, hắn tạo ra màn sáng tinh thần, sau đó liền nhìn chằm chằm vào Đàm Chính Kiệt và triển khai phản kích.

Hắn áp chế lực lượng, biểu hiện dễ dàng nghiền ép Đàm Chính Kiệt.

Bành bành bành, hơn mười đạo công kích đánh lên màn sáng tinh thần nhưng căn bản không thể phá nổi màn sáng, mà Lăng Hàn phản kích lại làm Đàm Chính Kiệt gánh không được, hắn không ngừng lui về phía sau và cực kỳ chật vật.

Đàm Chính Kiệt buồn bực gần chết, vì cái gì chỉ nhắm vào hắn chứ?

Hắn miễn cưỡng chống đỡ nhưng căn bản không chịu nổi Lăng Hàn công kích, một quyền một chưởng không ngừng đánh lên người hắn, làm hắn đau đớn không nhỏ.

- Thú vị.

Triệu Tiếu từ tốn nói một câu, ánh mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ dị, Lăng Hàn thả ra màn sáng là công pháp hay là bí bảo.

Nếu như là bí bảo, nó sẽ là cấp bậc gì?

Pháp khí nhất tinh, đương nhiên hắn sẽ không để ở trong lòng, nó đã không thích hợp với hắn, nhưng nếu như là pháp khí cao cấp hơn nhị tinh, hắn cảm thấy tim đập thình thịch.

Nếu là công pháp... Hắn sẽ dùng thủ đoạn chiếm tới tay.

Tự thân cường đại vượt qua ngoại vật.

Ví dụ như đẳng cấp chiến trong tinh võng, đều không thể dựa vào bảo vật, cho dù tay cầm Đế binh cũng vô dụng.

- Ha ha.

Hàn Băng cũng cười vui vẻ, ý nghĩ của hắn cũng không khác gì Triệu Tiếu.

Cho dù Liễu Huân Vũ cũng hết sức kinh ngạc, nàng chỉ cho rằng Lăng Hàn là đan sư thiên tài có thể luyện chế Hóa Cơ đan, phương diện võ đạo không yếu, có thể áp chế Đàm Chính Kiệt đã chứng minh việc này, nhưng sau khi nhìn thấy màn sáng tinh thần của Lăng Hàn thì nàng chấn kinh, dường như gia hỏa này nắm giữ công pháp rất trâu bò.

Trong nội tâm nàng cười lạnh, đã tiến vào Giáp Nguyên phủ, vậy thì đồng nghĩa rơi vào trong tay nàng, sẽ trốn không thoát.

Ầm ầm ầm, công kích hóa thành ánh sáng không ngừng đánh lên màn sáng tinh thần, nhưng màn sáng mặc dù lung lay sắp đổ nhưng vẫn không bị phá vỡ, từ đó người ta cảm khái màn sáng thật ương ngạnh.

Đám người vây công cũng bó tay, chỉ cảm thấy Lăng Hàn giống như xác rùa đen, hắn bị vây công thế nào cũng không ảnh hưởng tới hắn mảy may.

Đàm Chính Kiệt càng khổ không thể tả, người khác chỉ không thể đánh tan phòng ngự của Lăng Hàn, bọn họ chỉ cảm thấy phiền muộn mà thôi, nhưng hắn đang bị Lăng Hàn đánh, một quyền một chưởng đánh vào người đau đớn thấu tim gan.

Hắn cuối cùng không gánh được nên xoay người bỏ chạy.

Hắn đánh không lại, còn không thể bỏ chạy hay sao?

Muốn chạy?

Lăng Hàn cười ha ha, hắn xông lên phía trước, hắn muốn đánh gia hỏa này tơi bời, mặc dù hắn chỉ là vận dụng tay phải nhưng tốc độ công kích nhanh hơn người khác dùng hai tay, mỗi một quyền đều đánh vào thân thể Đàm Chính Kiệt, lại thấy tấm vải tung bay, quần áo của Đàm Chính Kiệt bị Lăng Hàn đánh nổ.

- Cái này gọi là... Phá giáp!

Lăng Hàn cười nói.

Phá giáp?

Mọi người nghe xong đều là biểu lộ cổ quái.

Phá giáp phá giáp, không phải là phá vỡ phòng ngự của đối thủ, tỉ như khôi giáp, chiến giáp hộ thể hay sao, ngươi đánh vỡ quần áo của người ta cũng là phá giáp?

- A

Đàm Chính Kiệt xấu hổ kêu thảm thiết, hắn lại bị Lăng Hàn đánh lõa thể trước mặt mọi người, việc này nhục nhã cỡ nào?

- Chậc chậc chậc!

Có người đảo nhìn qua háng của hắn và giật mình.

Thật lớn.

Lăng Hàn cũng cảm thấy cay con mắt, hắn giơ chân đá vào mông của Đàm Chính Kiệt, đá đối phương nằm dưới sa trường.

Hắn quay đầu nhìn đám người:

- Vừa rồi ai đánh ta hung nhất?

Tất cả mọi người hoảng sợ, gia hỏa này đã tức giận rồi, hắn đánh nát quần áo của Đàm Chính Kiệt, lại sỉ nhục đối thủ, hiện tại để mắt tới bọn họ, ai gánh vác được?

Hắn là một con quái vật đấy.

Bị ánh mắt Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào, người nào cũng sợ hãi, vạn nhất bị Lăng Hàn để mắt tới, bọn họ sẽ rất thảm.

Ngươi là hỗn đản, đã lấy được thải cầu còn không mau chóng rời đi?

- Ngươi!

Lăng Hàn chỉ vào một người.

- Không không không, không phải ta.

Người sợ hãi tái mặt, hắn vội vàng xoay người bỏ chạy.

Ta không tranh giành còn không được sao?

Nghĩ hay lắm!

Lăng Hàn đuổi kịp và đánh đối phương.

Sau khi hắn đánh thoải mái, hắn lại nhìn đám người chung quanh, đám người kia sợ hãi sắc mặt tái nhợt.

Ngươi đao thương bất nhập, da dày như trâu, ta đánh như thế nào?

Bọn họ không nói hai lời, tập thể quay đầu bỏ chạy.

Lăng Hàn đuổi kịp một người, sau đó một đánh một, nhưng những người khác đã chạy sạch sẽ.

Hắc hắc, các ngươi quá ngây thơ rồi.

Lăng Hàn bóp nát thải cầu.

Dựa theo quy tắc sẽ tiến hành đấu lại.

Con em ngươi, tất cả mọi người tan vỡ.