Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4208: Ngươi Dám Trốn Thử Xem




- Ta là Đường Nghiêm.

Đường Nghiêm trầm giọng nói.

- Ta là Liễu Nghiêm!

Thủ vệ thọt một câu, đây là hạt nhân phủ, hắn là vệ sĩ hạt nhân phủ, cũng chính là người của triều đình, cho dù gặp thiếu gia tiểu gia tộc cũng dám quát tháo, ai lại dám động người của triều đình, muốn tạo phản sao?

Bốp!

Vừa mới nói xong câu này, thủ vệ kia bị tát một cái, hắn định quay đầu quát tháo, nhưng nhìn thấy gương mặt người kia thì giật mình, cười nói:

- Lão đại.

Hắn chính là lão đại trong thủ vệ, cũng là Trúc Cơ duy nhất, gương mặt hắn đang tươi cười, dáng vẻ không thèm quan tâm tiểu đệ của mình, hắn chỉ vào đối phương và cười nói với Đường Nghiêm:

- Tiểu Hầu gia, gia hỏa này vừa mới tham gia quân ngũ trở về, là nhà quê, không có nhãn lực gì, ngài tuyệt đối đừng để vào trong lòng.

Cái gì!

Tên thủ vệ quá sợ hãi:

- Tiểu Hầu gia?

Tại đế đô chỉ có một tiểu Hầu gia, đó chính là kỳ lân tử Đường gia, Đường Nghiêm.

Hắn cảm thấy lạnh run, nếu Đường Nghiêm muốn đối phó hắn, hắn không biết chết như thế nào.

Đường Nghiêm không chút biến sắc, chỉ là nói:

- Ta không thể vào?

- Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể.

Đầu mục thủ vệ cười nói, đừng nói hạt nhân phủ, cho dù là Tông Nhân phủ, có lẽ vị tiểu Hầu gia này cũng dám xông.

Đường Nghiêm phủi phủi tay áo, hắn nhanh chân đi vào hạt nhân phủ.

Thủ vệ kia thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trên lưng đổ mồ hôi lạnh.

Khí tràng của tiểu Hầu gia thật sự là dọa người, hắn nói thầm.

Vì sao vị này lại đột nhiên chạy vào trong hạt nhân phủ?

...

- Lăng Hàn!

Ngoài cửa có tiếng quát lớn vang lên, Lăng Hàn mới vừa kết thúc tu luyện không đến bao lâu, nhiều ngày trôi qua như vậy, hắn cũng sắp tu hành Trúc Thiên Cơ đến viên mãn, khối Tiên đạo cơ sở thứ hai đã lớn hơn không ít, chừng mười ngày nữa là có thể đạt tới viên mãn.

Bởi vậy tâm tình của hắn không tệ, hắn có thể quét ngang tất cả Trúc Thiên Cơ và Trúc Cực Cơ, sau khi bước vào Trúc Cực Cơ cũng có thể địch nổi Chú Đỉnh?

Dù chỉ là Chú Đỉnh yếu nhất.

Lúc này có tiếng quát vang lên, tâm tình tốt đẹp của Lăng Hàn cũng bị ảnh hưởng rất lớn.

Không có tôi tớ, Lăng Hàn chỉ có thể tự mình ra ngoài, hắn mở cửa ra, chỉ thấy ba người Liễu Huân Vũ, Hàn Băng, Triệu Tiếu đang đứng ở bên ngoài, từng người dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn.

- Làm gì, sớm như vậy tới thăm ta sao?

Lăng Hàn từ tốn nói.

- Mấy ngày nay không dễ chịu đúng không?

Liễu Huân Vũ khẽ cười duyên, nói:

- Không có tôi tớ phục thị, không có tài nguyên tu luyện, không có vật liệu có thể luyện đan, đây là tù phạm chân chính.

Lăng Hàn cười một tiếng:

- Rất thanh tĩnh, không phiền không lo.

- Giả vờ hảo hán!

Hàn Băng lạnh lùng nói:

- Chúng ta cũng không có kiên nhẫn chờ ngươi, hôm nay ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là... Chúng ta trên cơ sở này lại thêm một tiết mục đánh ngươi!

- Biết ngươi Trúc Cơ vô địch, nhưng trước mặt ba người chúng ta Chú Đỉnh cảnh, ngươi tính toán là cái gì?

Triệu Tiếu lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo.

- Không nói cái khác, Tiên Đỉnh chúng ta vừa ra, ngươi có thể đứng là chuyện rất khó tin.

Hàn Băng tiếp lời, hắn phóng xuất Tiên Đỉnh của chính mình, nó hiển hiện trên đỉnh đầu của mình, sau đó phóng đại, ông, Tiên Đỉnh màu vàng nhạt cổ lão mà tràn đầy cảm giác thiêng liêng thần thánh.

Chú Đỉnh chia làm ba tiểu cảnh giới, theo thứ tự là Nhân Đỉnh, Địa Đỉnh cùng Thiên Đỉnh, rất dễ phân chia, Nhân Đỉnh chính là một cái đỉnh, Địa Đỉnh là hai cái, Thiên Đỉnh là ba đỉnh.

Nhưng nghe nói đây cũng không phải là Chú Đỉnh cực hạn, giống như Khai Khiếu cảnh thấp nhất là mở ra ba mươi sáu cái khiếu huyệt liền có thể đột phá Tầm Bí cảnh, tu ra ba đỉnh thật sự có thể xung kích Sinh Đan, nhưng mà Chú Đỉnh cảnh còn có thể tu ra bốn đỉnh, năm đỉnh... Thậm chí là chín đỉnh.

Từ xưa đến nay có thể tu ra bốn đỉnh liền có thể xưng là thiên tài, tám đỉnh chính là tuyệt thế thiên tài, chín đỉnh... Ha ha, mấy chục vạn năm đều chưa hẳn có thể có một người, dạng người này có tiềm lực trở thành Thánh Nhân.

Hàn Băng chỉ có thể vận dụng một đỉnh, nói rõ hắn chỉ đứng ở cấp bậc thấp nhất của Tiên Đỉnh cảnh, Nhân Đỉnh cảnh.

Hơn nữa đỉnh của hắn chỉ có hai chân, nói rõ hắn không có tu Nhân Đỉnh cảnh đến viên mãn —— viên mãn là ba chân.

Tiên Đỉnh tạo thành thế nào?

Dựa vào cơ sở của tiên đạo, cho nên Tiên Đỉnh nhìn có màu vàng nhạt, màu bạc và màu hoàng kim, sau khi dùng tiến vào tiên đồ có liên quan trực tiếp với việc hình thành Tiên Đạo Cơ Thạch.

Tiên Đỉnh màu vàng nhạt, ha ha, đây là Tiên Đỉnh yếu nhất.

Nhưng Chú Đỉnh không phải nghiền ép tuyệt đối Trúc Cơ hay sao?

Lăng Hàn đứng hiên ngang, góc áo không bay chút nào.

A?

Ba người Liễu Huân Vũ đều kinh ngạc, sao lại có thể như thế, Tiên Đỉnh vừa ra nhưng không thể ảnh hưởng Trúc Cơ sao?

Tiên Đỉnh yếu hơn nữa đó cũng là Tiên Đỉnh, có thể nghiền áp cấp độ tiên đạo của Trúc Cơ.

- Có gì đó quái lạ!

Triệu Tiếu nói, ánh mắt hắn sáng rực đầy tham lam.

Hắn tin tưởng trên thân Lăng Hàn nhất định cất giấu bí mật kinh người, chỉ màn sáng tinh thần đã làm hắn đỏ mắt, hiện tại lại thêm Lăng Hàn không sợ Tiên Đỉnh áp chế, hắn càng tin tưởng, Lăng Hàn vô cùng khả năng đạt được truyền thừa từ cường giả thượng cổ.

- Không nghe lời... Trực tiếp bắt lại!

Hắn bước nhanh về phía Lăng Hàn, muốn bắt lấy Lăng Hàn trước sau đó trực tiếp sưu hồn.

Chuyện này dính tới vấn đề mình cường đại, hắn tự nhiên sẽ vứt Liễu Huân Vũ sang một bên, đặt bản thân lên vị trí đầu tiên.

Lăng Hàn nghiêm túc, hắn còn không có bước vào Trúc Cực Cơ cho nên không thể địch nổi Tiên Đỉnh yếu nhất —— cho dù bước vào Trúc Cực Cơ có thể địch nổi Chú Đỉnh hay không còn phải đánh qua mới biết.

Chẳng lẽ muốn tế ra Thiên Đạo Hỏa?

Lăng Hàn có chút buồn bực, lá bài tẩy của hắn cũng quá Cao cấp, động một chút lại có thể đốt Tử Tôn người, chẳng lẽ liền không có vừa vặn đối phó Chú Đỉnh đấy sao?

- Hừ, ngươi muốn làm cái gì?

Một tiếng cười lạnh truyền tới mang theo hàn ý lành lạnh.

Đường Nghiêm!

Lăng Hàn nhìn sang liền tươi cười, rất tốt, hắn không cần để lộ át chủ bài.

- Ngươi là ai!

Hàn Băng trực tiếp trách mắng.

Liễu Huân Vũ cũng nhìn thoáng qua, gương mặt xinh đẹp biến sắc.

Không giống với Hàn Băng và Triệu Tiếu, nàng làm người khéo léo, càng có dã tâm cực lớn, cho nên những người thừa kế trọng yếu trong Thanh Long Hoàng Triều, từng hậu đại gia tộc, nàng đều hiểu biết —— cho dù chưa gặp mặt cũng thấy qua hình ảnh, không đến mức gặp mặt sẽ không nhận ra.

Đây là Đường Nghiêm, là tồn tại đỉnh cấp trong nhị thế tổ, lúc sinh ra đời đã được phong hầu, phần khác biệt này là độc nhất trong Thanh Long Hoàng Triều.

- Ngậm miệng!

Liễu Huân Vũ vội vàng khiển trách:

- Vị này là Đường Nghiêm tiểu Hầu gia, không được càn rỡ!

Hàn Băng nghe xong lập tức run rẩy, cho dù hắn chưa từng gặp qua Đường Nghiêm, nhưng khẳng định nghe nói qua đế đô có nhân vật như vậy.

- Thật xin lỗi, tiểu Hầu gia.

Hắn vội vàng bày ra tư thái khiêm tốn.

Đường Nghiêm đi tới, đột nhiên giơ một tay lên tát vào mặt Hàn.

Dựa theo bản năng, Hàn Băng vội vàng nghiêng đầu sang một bên.

Đường Nghiêm đánh không trúng, trên mặt lộ ra thần sắc lạnh lẽo, nói:

- Ngươi còn dám trốn thử một chút?

Dứt lời, hắn lại tát một cái.